Kẻ Địch Khó Thuần

Chương 12: Phi Bạch [3]



Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Edit: Cánh Cụt

Người đến là phó thủ duy nhất của ông ta, phó cảnh đốc Lancer của "Bạch Khiên".

Đối diện với sự tha thiết của Charlemagne, anh ta im lặng lắc đầu.

Mặt nạ ưu nhã của ngài Charlemagne nứt ra một khe hở: "Vẫn chưa tìm được cánh cửa đột phá nào à?!"

Trả lời ông ta vẫn là cái lắc đầu.

Charlemagne suy sụp ngồi xuống, thần kinh căng thẳng cũng bị ảnh hưởng mạnh mẽ theo khiến đầu ông ta đau như muốn nứt ra.

Ông ta hiểu quá rõ tác phong hành sự của "Bạch Khiên".

Không giải quyết được vấn đề, thì giải quyết người tạo ra vấn đề.

Tội phạm đáng ra phải chết lại không chết, còn xuất hiện trước màn ảnh, đây tuyệt đối là sự thất trách cực lớn của "Bạch Khiên".

Ngay lập tức, cánh cửa đột phá của họ chỉ còn hai cái:

Tìm ra hung thủ phù hợp, xử lý ngay trước màn ảnh để bù đắp cho sự không thoả đáng của Charlemagne.

Hiện tại Charlemagne vẫn là người một nhà của bọn họ.

Nhưng 24 tiếng đồng hồ đã qua.

Nếu tiếp tục không tìm được điểm đột phá, chỉ sợ "Bạch Khiên" phải đổi hướng mũi dao, xuống tay với "Người một nhà" này, lấy lui làm tiến, cho công chúng một công đạo khác.

Thời gian kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho ông ta!

Đôi tay ngài Charlemagne đặt ở đầu gối, vội vàng nói: "Những người hạ đẳng đó chẳng phải thèm tiền lắm hay sao?! Cho bọn nó tiền đi! Những cô gái bị huỷ dung đó, cho bọn nó tiền, còn cả, còn cả người nhà của bọn nó, để bọn nó nhận là mình làm ——"

Vẻ mặt Lancer càng thêm khó xử: "Chúng tôi đã thử rồi......"

Ngài Charlemagne nhìn chằm chằm anh ta, trong lòng lại trùng xuống lần nữa: "'Thử rồi'?"

"Chúng tôi có ám chỉ một hai người bị hại, nhưng phản ứng của mấy cô đó cũng không tích cực như dự đoán...... Có cô còn hỏi lại, nói, nói......"

Lancer không phải không có lòng xấu hổ mà ho khan một tiếng: "...... Nếu các cô thừa nhận, chẳng khác nào tự nhận có tội. Dù tội phạm có lấy được tiền, cuối cùng tài khoản được tội phạm tự mình quản lý, hay vẫn là 'Bạch Khiên' quản lý?"

Ngài Charlemagne bỗng dưng đứng phắt dậy: "Có người xúi giục mấy ả ta! Nhất định!!"

Mấy tên tầng dưới chót đó, không nhiều người được hưởng nền giáo dục tử tế, kiến thức thật sự hạn hẹp, cho bọn họ chút tiền thì nên vẫy đuôi quỳ liếm như chó, sao có thể nghĩ nhiều như vậy?

Lancer liếc Charlemagne đang mang sắc mặt thất thường, hắng giọng nói: "Ngài Charlemagne, tôi có thể hỏi một chút không? Sao ngài phải bắn lên mặt Ruskin?"

Một câu hỏi này không khác tiếng sấm vang lên bên tai Charlemagne.

Ông ta chợt tỉnh táo lại, không thể tin tưởng mà nhìn về phía Lancer.

Lancer lại thản nhiên mà nhìn ông ta: "Không tiện lộ ra à? Hay là phải đợi luật sư?"

Cháy nhà mới ra mặt chuột.

Không thể cậy ra thứ gì từ miệng của mấy tên tầng dưới chót thì đến phiên anh ta hả?

Cuối cùng Charlemagne cũng biết ý đồ thật sự của Lancer là gì.

Đầu đã nghĩ thông, khí chất tinh anh sắc bén lạnh lùng của ông ta lại được bộc lộ, trở thành lớp nguỵ trang của ông ta.

Charlemagne bình tĩnh mà hỏi lại: "Nếu cậu ở hiện trường, khi nhìn thấy mặt Ruskin biến thành Bazel thì liệu cậu có quyền hoài nghi rằng hắn còn làm cải tạo những bộ phận khác trên cơ thể ngoài mặt không? Vì sự an toàn của những người khác ở đó, áp dụng vũ lực là cách làm hợp lý."

Lancer cười như không cười: "Đây là lý do ngài nổ súng ư?"

Charlemagne: "Đúng vậy."

Lancer: "Ngài có thể bắn vào ngực hắn."

Charlemagne nhàn nhạt nói: "Tôi bắn một tên phạm nhân tội ác tày trời."

Nói xong, ông mệt mỏi mà ra hiệu "Chống đẩy" bằng tay: "Thôi, dựa theo trình độ này thì cứ thông báo xin lỗi là được."

Nhưng Lancer lại không có ý rời đi.

Anh ta nhìn chằm chằm mặt Charlemagne: "' thân thể có từng tiếp thu cải tạo hay khoong', chẳng phải điều này đã được xác nhận qua kiểm tra cấp đầu lúc mới vào tù hay sao? Tôi nhớ rằng, khuôn mặt được tạo ra bằng máy móc chuyên nghiệp sử dụng kỹ thuật sinh vật thì chỉ cần nhìn một cái là phát hiện ra."

Mặt Charlemagne trầm xuống triệt để.

Lancer ép sát từng bước: "Chẳng lẽ không phải ư? Nói cách khác, chỉ cần đổi một khuôn mặt, là có thể tùy tiện đóng thế người ngồi tù? Cơ cấu 'Bạch Khiên' như này à? Nếu để lại ấn tượng như vậy cho công chúng thì làm sao bây giờ?"

Kiểm tra thực hư xem phạm nhân có từng cải tạo thân thể hay không cũng là chức trách của bộ phận Charlemagne đang quản lý.

Có kiểm chứng hay không kiểm chứng, chỉ cần một câu của Charlemagne.

Charlemagne giận tới mức bật cười: "Cho nên đùn đẩy tất cả lên tôi hả?"

Lancer cũng không đáp lại, nụ cười như một mặt nạ hoàn mỹ mà khách sáo, khiến đáy lòng con người ta ớn lạnh.

Một khi đã như vậy, Charlemagne cũng không khách khí.

"Lancer, tôi nhớ cậu là chủ quản Khoa Kinh tế." Ông ta lạnh giọng mà nói với Lancer, "Khi Bazel bị bắt, cậu có nghiêm túc kiểm tra tình hình tài chính của hắn không? Hắn với tôi có một đồng nào liên quan không?"

Lancer cũng hơi trầm mặt.

Sao anh ta không biết Charlemagne đang uy hiếp được, muốn kéo người phụ trách Khoa Kinh tế là anh ta cùng xuống nước.

Lúc trước nguồn tài chính ra vào của Bazel vô cùng đơn giản, không có nơi nào khả nghi, đương nhiên anh ta không cẩn thận kiểm tra thực hư.

Cảnh đời đổi dời, dấu vết nên lau đi đã được lau đi từ lâu rồi.

Hiện giờ tra lại, chỉ sợ cũng không tra được gì.

Nếu muốn gán tội cho Charlemagne, thứ khó xử nhất là Charlemagne không có động cơ.

Một cảnh đốc "Bạch Khiên" có hình tượng tốt đẹp với công chúng, trông có vẻ không hề liên quan tới một kẻ trà trộn ở tầng dưới chót, một kẻ phạm tội cưỡng gian giết người liên hoàn, tìm niềm vui dựa vào việc thương tổn câc cô gái tầng dưới chót, chứ đừng nói đến tình người.

Ruskin cũng được, Bazel cũng được, Charlemagne dựa vào điều gì mà mạo hiểm lớn như vậy để giúp gã thoát tội?

Phải đưa ra lời giải thích như nào ra bên ngoài?

Việc đỡ rắc rối nhất là bịa đặt một phần "chứng cứ" Ruskin hoặc Bazel đã dùng số tiền lớn để thu mua Charlemagne.

Đáng tiếc, chiêu tạo ra chứng cứ dùng ở người bên ngoài còn được, dùng ở người một nhà thì e rằng sau này anh ta sẽ chẳng yên ổn trong "Bạch Khiên".

Dù sao cũng không ai vui nếu mình đụng phải phiền toái, khi mà người trong cơ cấu không chỉ không bảo vệ mình mà còn trở tay đâm sau lưng.

Những người đó cũng không dám trách lãnh đạo, nhưng sẽ xa lánh người trung gian đã tự mình bịa đặt chứng cứ.

Tình người chính là thứ vừa phức tạp vừa khó giải quyết như vậy đấy.

Ôi, làm việc cũng không dễ dàng.

Lancer nở nụ cười lễ phép, trong lòng lại đắng cay.

Mà Charlemagne đang giằng co với Lancer thì âm thầm kết nối với não cơ*, đưa ra chỉ thị với người liên quan tới chuyện này: "Mau chóng kết thúc đi."

*Não cơ là một dạng máy móc trong não giúp truyền tin và có thể có các công dụng khác nữa...

Ông ta muốn chém đứt mọi liên hệ của mình với chuyện này! Lập tức! Lập tức!

Bao gồm cả tên lính đánh thuê chưa đụng tới cốt lõi của nhiệm vụ này!

......

Cuối hành lang của tầng bảy dưới ngầm của "Henna" là phòng của Ninh Chước.

Nơi này cách xa ký túc xá của những người khác, cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ có nhiều hơn phòng tạm giam một chiếc giường và một cái bàn thì nhạt nhẽo và lạnh lùng như nhau.

Thiện Phi Bạch đang ăn bữa đầu tiên sau phẫu thuật cùng Ninh Chước.

Cháo màu cà ri là một sản phẩm do công ty Vi Uy sản xuất, dinh dưỡng đầy đủ, nhưng bên ngoài trông hơi thô.

Có một cái núm bên ngoài hộp nhựa, bóp một cái là sẽ tự động đun nóng.

Ninh Chước không cố ý tra tấn cậu hai nhà họ Thiện.

Anh cũng ăn cùng món dinh dưỡng với Thiện Phi Bạch.

Đây là cơm anh ăn hàng ngày.

Thiện Phi Bạch cứ lựa đi lựa lại.

Sau mười phút, suất của Ninh Chước đã thấy đáy, còn suất của hắn thì còn chưa hết nổi một phần ba.

Ninh Chước liếc nhìn hắn một cái: "Cậu thích dùng mắt ăn cơm à?"

Thiện Phi Bạch: "Không ăn."

Ninh Chước cũng không nâng mặt lên một chút nào: "Cậu còn nhỏ lắm à?"

Thiện Phi Bạch vui vẻ mím môi: "Em thích nghe anh Ninh nói chuyện."

Ninh Chước không cho hắn chút mặt mũi nào: "Tôi đang mắng cậu, không phải đang nói chuyện. Ăn hết đi, còn bao nhiêu thì trét hết lên mặt cậu."

Khi Thiện Phi Bạch nói chuyện thì có mang theo chút ngữ điệu của cậu chủ nhỏ: "Không thích món này."

Ninh Chước dừng muỗng lại, ừ một tiếng: "Còn không thích cái gì?"

Thiện Phi Bạch da mặt dày nói mà không vấp tí nào: "Không ăn cà rốt hay hạt sen dù sống hay chín; thích ăn trứng gà xào với cà chua, không thích ăn cà chua sống; thích dàu hành nhưng là tốt nhất đừng thấy hành; không ăn gừng nhưng thích kẹo gừng; không ăn mọi loại da, da gà da heo và vỏ bánh bao."

Hắn nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung một câu: "Hơn nữa món nào không phải do em tự làm thì em sẽ không ăn."

Ninh Chước nghe mà thái dương hơi nhảy lên: "Ừm, cậu hợp để sống bằng quang hợp."

Thiện Phi Bạch: "Vậy anh Ninh thích ăn cái gì?"

Mặt Ninh Chước không cảm xúc: "Tôi thích ăn mấy đứa trẻ lắm lời."

Thiện Phi Bạch được một tấc lại muốn tiến một thước: "Em muốn ăn bơ."

Ninh Chước: "Không có."

Thiện Phi Bạch: "Quả quýt cũng được."

Ninh Chước đập đũa lên mặt bàn.

Thiện Phi Bạch đáng thương vô cùng: "Em là người bệnh mà."

Cuối cùng Ninh Chước cũng nhìn hắn một cái.

Hắn giả vờ đáng thương rất giống, mái tóc xoăn nhẹ không được chải chuốt nên hơi lộn xộn, được buộc lại đằng sau bằng cái dây cột tóc.

Trên mặt hắn sạch sẽ, không thấy chút huyết sắc nào, đôi mắt lại sáng ngời như có một biển sao trong đó, tinh thần phấn chấn tỉnh táo.

Ninh Chước đột nhiên nhận ra sự thú vị khi trêu đùa hắn: "Cậu cho rằng cậu đang làm khách ở đây à? Kẻ thù của cậu còn ở bên ngoài làm phiền tôi, nếu dùng kiệu tám người nâng cậu ra ngoài, bọn họ không giết được cậu thì tiếc lắm."

"Không đâu." Thiện Phi Bạch vô cùng tự nhiên mà nói, "Vì cha em, nếu bọn họ đã đụng vào em một lần, sẽ không đụng tới em lần hai."

Cái tay múc cháo dinh dưỡng của Ninh Chước dừng lại.

Anh nhìn chăm chú vào Thiện Phi Bạch: "Thiện Phi Bạch, có phải cậu biết ai muốn giết cậu không?"

Thiện Phi Bạch hỏi lại: "Em hỏi có bơ và quýt không?"

Ninh Chước làm bộ định đánh hắn, hắn cười muốn trốn, nhưng đại khái là đụng phải chỗ bị thương nên biểu cảm hơi vặn vẹo trong một chớp mắt, cũng không kêu ra tiếng.

Ninh Chước dọn phần ăn cuối cùng: "Không muốn nói thì thôi. Cậu muốn đi ra ngoài tôi cũng không cản. Đi đâu cũng đừng quên cậu còn thiếu tôi một cái cột sống là được."

Theo ý kiến của Ninh Chước, tốt nhất Thiện Phi Bạch nên ở lại.

Dù trong thời gian ngắn người sau lưng không dám ra tay lần hai, nhưng nghe cuộc đối thoại giữa hắn với Khuông Hạc Hiên, hẳn Thiện Phi Bạch cũng không chắc chắn ai đang lén lút ra quyết định.

Dựa theo tính cách của hắn thì chắc chắn phải cắn chết người âm thầm hại hắn mới bằng lòng bỏ qua.

Ngơ ngẩn tại "Henna" rồi lén trốn đến đâu đó, vừa dưỡng thương vừa điều tra, so với việc trở lại "Bàn Kiều" – nơi hắn bị hại – còn tốt hơn.

Thứ hai, là một boss lính đánh thuê vừa được đối thủ cạnh tranh cứu, còn được cho cho một cái xương sống, bảo hắn quỳ xuống là có thể quỳ xuống, bảo hắn tê liệt là có thể tê liệt, trừ khi Thiện Phi Bạch phải mạo hiểm tính mạng để phẫu thuật móc xương sống ra, về sau "Bàn Kiều" gặp lại người của "Henna" còn có thể thẳng eo mới là lạ.

Thứ ba, cấu tạo bên trong "Henna" đã bị người ngoài là hắn thấy được.

Chỉ cần Thiện Phi Bạch thông minh một chút là biết nên chọn như nào.

Nhưng Ninh Chước sẽ không tự mình nói cậu ở lại đi.

...... Quá ghê tởm.

Nhưng Thiện Phi Bạch lại dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của Ninh Chước: "Anh Ninh khoan hồng độ lượng như vậy là vì nguyện ý để em làm cấp dưới ư?"

"Cấp dưới?" Ninh Chước nhẹ nhàng cười một tiếng, "Lúc trước cậu từng có cơ hội. Hiện tại cậu chỉ xứng làm chó thôi."

Thiện Phi Bạch mếu máo: "Lúc trước anh Ninh không cần em mà."

Ninh Chước không nói lời vô nghĩ với hắn nữa: "Làm không?"

"Làm."

Nụ cười của Thiện Phi Bạch có thể nói là xán lạn tươi đẹp, không có một chút thẹn thùng nào hết: "...... Em làm."

Nụ cười của hắn có sức cuốn hút mãnh liệt, Ninh Chước vừa vô ý nhếch khoé miệng theo hắn thì máy truyền tin vang lên tiếng trò chuyện.

Nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, Ninh Chước nhướn mày, nhận máy: "Ngài 'Lawson'?"

Dù "Lawson" bên kia đang cố gắng ngụy trang nhưng trong giọng nói vẫn khômg giấu được vẻ mất hồn mất vía: "Ninh Chước, nhiệm vụ của chúng ta hủy bỏ, xin hãy mau chóng trả chìa khóa lại cho chúng tôi."

Sau khi xác định địa điểm gặp mặt, Ninh Chước cúp máy, trước khi đứng dậy rời đi có bảo: "Đừng đi đâu cả."

Thiện Phi Bạch không nói gì, hắn đẩy một tấm thẻ ID tín dụng ra.

Sau khi hắn tỉnh lại, Mẫn Mân đưa một phần những thứ tùy thân hắn mang theo.

Đương nhiên, không bao gồm máy truyền tin cùng vũ khí.

Ninh Chước đè ngón trỏ tay phải lên nó, dùng đầu ngón tay vuốt ve hai cái.

Chỉ nghĩ thôi cũng biết số dư trong thẻ ID của cậu hai nhà họ Thiện sẽ nhiều tới mức nào.

Anh hỏi: "Làm sao? Muốn tôi đổi tiền giấy cho cậu à***?"

***Gốc là 让我给你换成天地通用的

"Mua gì đó trở về đi." Thiện Phi Bạch chống gò má, cười nhìn anh, "Mua thứ anh thích ăn. Cún con của anh nấu ăn giỏi mà."

Ninh Chước sửng sốt hai giây, dùng đầu ngón tay của tay trái kẹp tấm thẻ kia, im lặng vỗ hai cái lên mặt hắn.

Anh không ngờ Thiện Phi Bạch có thể mặt dày tới mức nhẹ nhàng tự tại như vậy.

Cười vì tức giận, Ninh Chước không lưu luyến chút nào mà xoay người rời đi.

Khi cửa đóng lại và được khoá bên ngoài, Thiện Phi Bạch cầm lấy tấm thẻ bị tuỳ ý ném lên đầu gối của mình. Đợi trong chốc lát, sau khi chắc chắn rằng Ninh Chước sẽ không quay lại thì mới dùng đầu ngón tay mơn trớn những con số được khắc trên tấm thẻ vài giây.

Đưa vào mật mã xong thì một màn hình lập tức hiện ra từ mặt bên của thẻ ID.

Hình ảnh ở giữa không trung đúng là mô hình hoàn chỉnh của tay trái Ninh Chước, bao gồm cả vân tay, chỉ tay, còn cả dấu cắn giống nhẫn trên ngón áp út của anh.

Thiện Phi Bạch mơn trớn dấu cắn kia, lực tay rất nhẹ, giống như đang chào hỏi miệng vết thương xa xăm kia.

Nụ cười nơi khóe miệng hắn vẫn thanh thoát như cũ: "Anh à, ban nãy em không bảo em sẽ không đi nha."

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!