Kẻ Địch Khó Thuần

Chương 2: Trình công lý [2]



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Edit: Cánh Cụt

Khi "Lawson" cứng họng thì bỗng dưng Ninh Chước bật cười.

"Chỉ đùa chút thôi." Anh đưa tay quấn lọn tóc xoăn bên tai, "Một vấn đề cuối cùng, nếu quý khách tạm thời muốn huỷ bỏ đơn hàng thì chúng tôi có cần trả lại tiền đặt cọc không?"

"Lawson" nhìn anh như thể đang nhìn một tên điên, sởn tóc gáy nói "Ừ", mất thể diện đến mức mà âm cuối còn run rẩy rất lâu.

Ninh Chước gật đầu, mau chóng biến mất ở cửa tựa như lúc anh đến, giống hệt một linh hồn.

"Lawson" nín thở mười giây, muốn khẳng định rằng anh sẽ đi mà không trở lại.

Sau khi chắc chắn là an toàn rồi thì gã mới thở dài, rồi gã lấy ra một chiếc huy chương mô phỏng theo dáng của cái khiên và in hình chim ưng được làm từ kim loại, đầu ngón tay vuốt ve một cách quý trọng, điều chỉnh âm lượng bị tắt ban nãy của "Chương trình công lý" trở về như lúc thường.

Khác với khi trước là trên khoé miệng của gã mang theo ý cười nhẹ nhàng.

Giờ này khắc này, người xem livestream "Chương trình công lý" không chỉ có mình "Lawson".

"Chương trình công lý" là chương trình hình sự uy tín lâu năm, chủ yếu là livestream hiện trường xử tội của những tên tội phạm mang án tử hình.

Đây là sự tham vọng điên cuồng của toàn bộ thành phố Ngân Chuỳ dành cho chính nghĩa.

Vô số màn ảnh lớn nhỏ đều chiếu khuôn mặt của kẻ phạm tội.

Những ánh mắt chăm chú nhìn kẻ phạm tội cũng khác nhau.

Căm hận, phẫn nộ.

Mê mệt mất lí trí.

Nắn cổ tay mà thở dài.

... Còn có thương tiếc cùng thương hại.

Ở một căn biệt thự trong khu Arthur, phu nhân Charlemagne dù đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn được bảo dưỡng tốt, sự đau lòng ngập tràn trong đôi mắt đang nhìn tên phạm nhân đẹp trai trẻ tuổi mắc tội cưỡng hiếp giết người.

Bà dò hỏi người quản gia bên cạnh lần thứ mười tám: "Sắp xếp xong cả rồi chứ?"

Quản gia kiên nhẫn trả lời lần thứ mười tám: "Mọi chuyện đã ổn thoả."

Phu nhân Charlemagne phàn nàn: "Hầy, dùng người của mình là tốt rồi, cứ phải dùng người ngoài làm gì."

"Ngài ấy là cảnh đốc của Bạch Khiên, quá nhiều con mắt dõi theo cậu ấy." Quản gia dịu dàng giải thích, "Bà cứ yên tâm, người phụ trách vận chuyển là một lính đánh thuê đã được điều tra lý lịch rồi. Hắn ta hành động bí mật, kinh nghiệm phong phú, làm việc lưu loát, và quan trọng nhất là không hề liên quan gì đến chúng ta."

Phu nhân ân cần hỏi: "Lái xe có ổn không?"

Quản gia cười.

Chuyện nhỏ như này không đáng kể, chỉ có một người mẹ đã cưng chiều thành thói mới quan tâm thôi.

Ông ta sáng suốt quyết định không dây dưa về vấn đề này với bà ấy nữa: "Nước ấm và thuốc an thần đã chuẩn bị xong, được để ở phòng ngủ tầng hai."

Phu nhân nhìn chằm chằm màn hình lớn: "Không được, tôi phải thấy nó an toàn thì mới ngủ nổi."

"Đã là lần thứ hai rồi, bà còn điều gì không yên lòng chăng?" Quản gia khuyên nhủ, "Thể nào ngày mai cậu chủ mới quay về được, bà không thể chịu đựng mãi như vậy."

Trên khuôn mặt mỹ lệ của phu nhân chan chứa vẻ buồn rầu, trong lòng lo lắng khôn nguôi.

Vừa vực dậy thì bà đã nghĩ tới một việc: "Anh ấy có đến hiện trường không?"

Quản gia nhìn màn hình, ông cười bảo: "Bà nhìn đi, đúng lúc quá."

Phu nhân quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy được chồng mình trên màn hình.

Bà vô thức nở nụ cười dịu dàng, trong lòng yên ổn hơn rất nhiều, cất bước đi lên lầu hai.

...

Ngài Charlemagne trong màn hình đang nghiêm túc đeo tai nghe một bên, ngồi ở ngoài phòng tiêm với tư cách là đại biểu đội ngũ chấp pháp của "Bạch Khiên", trước ngực đeo huy chương kim loại hình chim ưng của "Bạch Khiên".

Ông ta được mời đến để quan sát buổi hành hình.

Ánh mắt của ngài Charlemagne bình tĩnh mà rầu rĩ, nhìn phạm nhân Ruskin trong phòng hành hình qua tấm kính một chiều.

Trong tai nghe của ông truyền tới giọng nói của người chủ trì "Chương trình công lý".

Sau khi được phiên dịch nhiều lần bằng thiết bị phiên dịch thì những cảm xúc phẫn nộ, đau đớn của người chủ trì đã được khắc hoạ lại, lan đến từng ngõ ngách của thành phố Ngân Chuỳ.

"Ruskind Devin là fan hâm mộ của sát nhân huỷ dung nổi tiếng "Rùa lá Mata-mata" Barzel trước đây!"

[1] Rùa lá Mata-mata với tên khoa học là Chelus Fimbriata, hay còn được gọi là rùa gia Mata-mata. Nhiều tên quá chẳng biết lấy tên nào luôn, mọi người thấy tên nào hay thì bảo để mình cân nhắc nhé =))

"Theo lời khai của gã thì dù là dùng thuốc hoá học tự chế, hay là huỷ hoại nghiêm trọng khuôn mặt của người bị hại, hoặc là lựa chọn các cô gái ở khu bình dân làm mục tiêu gây án, thì gã đều đang học tập Barzel."

"Tên rác rưởi này chắc chắn không chỉ hưởng thụ quá trình huỷ dung!"

"Gã sẽ bám đuôi người bị hại một thời gian dài để thấy họ u sầu, thống khổ, nổi điên vì bị huỷ dung."

"Với thu nhập của các cô gái ở tầng lớp này, chắc chắn là không đủ để trả cho bất cứ một cuộc phẫu thuật chữa trị nào."

"Có một người bị hại vì muốn khôi phục lại vẻ đẹp ban đầu mà đã đến đường "Mikaeri Yanagi" làm điếm nhưng không lộ mặt."

"Còn ngài Ruskin này thì làm gì? Gã đi đặt đơn của cô ấy! Khiến cho cô ấy quỳ xuống mút thứ dơ bẩn kia của gã mà chẳng hay biết gì cả — "

Vì trái với điều lệ phát sóng nên nội dung tiếp theo chỉ phát ra tiếng "Bíp" trong màn hình truyền tin ở nơi công cộng.

Nghe tới đây thì ngài Charlemagne nhướn mày.

Rõ ràng hành động này đang làm bại lộ thông tin cá nhân của người bị hại.

Đương nhiên, thật sự chuyện này cũng quá bi thảm và ghê tởm, nghe mà rợn cả người, là một tư liệu sống tuyệt vời cho tin thời sự.

Ông tin là sau một giờ, những người xem của "Chương trình công lý" có thể moi móc ra toàn bộ tin tức về người bị hại.

Nhưng ngài Charlemagne cũng không rảnh mà để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Nếu có người già nào khẩu vị đặc biệt đi giúp công việc buôn bán của cô ấy, thì chẳng phải cũng tốt cho cô gái nghèo này hay sao.

Vào thời khắc đó nhạc nền bỗng trở nên thật mãnh liệt, bi phẫn, tai nghe đóng kênh.

Có người gọi ông: "Ngài Charlemagne, alo alo, ngài nghe được không?"

Ngài Charlemagne ho một tiếng, ra hiệu là đã nghe được.

Đó là người lên kế hoạch cho tiết mục của "Chương trình công lý".

Lần này ông được mời do có nhiệm vụ diễn xuất đặc biệt.

Người lên kế hoạch muốn check lại tiết mục tiếp theo với ông.

Người lên kế hoạch nói với tốc độ nhanh chóng, ngôn từ rành mạch:

"Chỗ ngồi được xếp cho ngài ở hàng đầu, là vị trí gần nhất với bàn điều khiển."

"Sau khi hành trình bắt đầu thì ngài phải đứng lên, vọt tới trước bàn điều khiển, đẩy cảnh sát phụ trách hành hình ra rồi tự mình ấn kim tiêm."

"Ngài làm vậy với lý do là "khi hung thủ chống lại lệnh bắt đã giết hại một người cảnh sát, thân là cảnh đốc nên ngài coi tất cả cảnh sát như con của mình, vì vậy ngài có trách nhiệm bù đắp phần nào cho đứa trẻ đó"."

"Trong khi động thủ thì ngài có thể biểu hiện ra chút phẫn nộ vào lúc thích hợp. Nếu cảm thấy không làm tốt được thì cứ để mặt không cảm xúc."

"Người ở đây đều biết việc đó nên sẽ không ai cản ngài."

"Livestream sẽ ghi lại hoàn hảo toàn bộ hành động của ngài, chúng tôi cũng sẽ dẫn dắt dư luận theo hướng "chấp hành chính nghĩa"."

"Ngài cứ yên tâm."

"Còn có điều gì mà ngài chưa rõ không?"

Ngài Charlemagne lắc đầu, thuận tay mở văn kiện suýt nữa thì quên.

Phần thứ nhất là tư liệu về cảnh sát đã hi sinh vì nhiệm vụ.

Một chàng trai 20 tuổi đi dạo phố cùng người vợ vừa mang thai không lâu vào ngày lễ, nhưng lại vô tình phát hiện Ruskind Devin đang theo dõi mục tiêu mới.

Anh ấy bám theo một đoạn thì bị Ruskin nhận ra.

Ruskin dùng dây lưng ghìm chết tươi anh ấy trong nhà vệ sinh công cộng.

Ông nghiêm túc học thuộc tên của người cảnh sát trẻ tuổi này hai lần, miễn cho lát nữa nói sai lời kịch, nhớ lầm tên "con" của ông.

Sau khi thực hiện xong thì tai nghe của Charlemagne lại phát âm thanh của buổi livestream "Chương trình công lý".

Giọng nói của người chủ trì trầm bổng du dương:

"Hai năm trước, sát thủ huỷ dung Barzel cũng bị xử quyết trong chính căn phòng này."

"Sự thật là dù công lý tới trễ nhưng luôn tồn tại mãi mãi!"

Khi đang hăng hái bàn về công lý trong tuyên ngôn, ngài Charlemagne lại nhìn sang phòng hành hình một lần nữa.

Ruskind Devin ngồi ở trong đó, hơi bĩu môi, ngơ ngác nhìn trần nhà, trông vẻ mặt rõ là vô tội.

Ngài Charlemagne chau mày, đôi mắt chan chứa nỗi buồn.

—— Không một ai biết, dù là Barzel, hay là Ruskin, rằng đó là con trai ruột của ông, Kim Charlemagne.

Liên tiếp hai lần đều đưa cùng một người lên bàn tiêm, chính bản thân ngài Charlemagne cũng cảm thấy khó lòng chịu nổi.

Nhưng dù sao đó cũng là con ông.

Năm gã 17 tuổi đã khóc lóc mang một đôi tay đầy máu về nhà, nói mình không cẩn thận giết một bạn học nữ.

Cô bé kia chủ động vượt giới hạn quyến rũ gã, một thằng nhóc 17 tuổi như gã lại không muốn ngoan ngoãn làm từng bước, muốn chơi mấy trò kích thích.

Sao gã biết là chơi breath play [2] sẽ chết người chứ?

[2] breath play là một cách chơi bên BDSM, đó là tìm mọi cách khiến bạn tình bị ngạt thở rồi từ đó đạt cực khoái.

Ngài Charlemagne tự tay đưa con mình đi làm phẫu thuật sinh học đổi mặt, cho gã một khuôn mặt mới tinh, một thân phận hoàn mỹ.

Barzel, một ca sĩ rock and roll trẻ tuổi mà giàu có.

Kết quả đứa con trai cưng của ông cũng phá hỏng thân phận này luôn.

Cưỡng hiếp, huỷ dung, khiến cho toàn bộ người dân của thành phố Ngân Chuỳ phải bàng hoàng.

Tất cả mọi người đều mong gã chết.

Ngày "Barzel" bị truy nã kết án, ngài Charlemagne không thể không vận dụng năng lực lần nữa, lúc đang tử hình thì động tay, kéo con trai trở về từ bên rìa địa ngục.

Gã lại có một thân phận mới: Ruskind Devin, sinh viên học nghệ thuật, tương lai rộng mở.

Sau khi gã tử tế được một năm thì không chịu nổi cô đơn nữa, tiếp tục phạm sai lầm cũ, rồi lại đưa bản thân vào phòng tử hình.

Nhưng, dù đã đổi mặt hai lần, ngài Charlemagne vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ gã nũng nịu ôm bả vai của ông từ trong đôi mắt ấy.

Sao ông có thể bỏ mặc gã chết được?

Thông qua tầng tầng camera ẩn trải rộng như "Nhạn trận" [3], đạo diễn tại hiện trường nhạy bén nhận ra cảm xúc phức tạp trong mắt ngài Charlemagne.

[3] Nhạn trận: Bầy chim nhạn ( bay có hàng lối như quân lính tiến ra trận)

Cô nhả khói thuốc loại đã dùng lâu năm, bình tĩnh ra lệnh: "Nhắm ngay mặt của ngài Charlemagne, zoom nữa... zoom nữa, đặc tả vào."

Vì thế một gương mặt chính nghĩa đang chau mày suy tư xuất hiện trước mắt của hàng triệu người xem "Chương trình công lý".

Cùng lúc đó, Ninh Chước cũng đang ngồi trên motor của mình, như vô số người, anh nhìn gương mặt mạnh mẽ đoan chính, "chính nghĩa tất thắng" của ngài Charlemagne trên màn hình công cộng ở quảng trường.

Anh bật cười.

Khi nhận được nhiệm vụ, trước khi rời khỏi quán bar "Đương Đồ" thì anh đã cố ý đi tìm tên cằm hợp kim.

Không có gì bất ngờ xảy ra, tên đó đã bôi dầu vào lòng bàn chân, trốn đi mà không để lại dấu vết gì.

Nhưng sau khi rời khỏi quán bar, Ninh Chước cũng chẳng giành giật từng giây mà lao tới địa điểm của nhiệm vụ.

Dù thấy hiện tại không thể tới địa điểm của nhiệm vụ đúng giờ, Ninh Chước vẫn không có ý định khởi động xe.

Loại xe mà Ninh Chước đi là xe gắn máy tuần tra xuyên lục địa với phần lớn linh kiện lộ ra ngoài, mang theo vẻ sắc lạnh của kim loại, đường cong hoàn hảo, giống như một tên côn đồ mặc tây trang lịch lãm, yên lặng ẩn nấp cùng Ninh Chước dưới ánh đèn neon.

Đường chân trời bị ánh sáng rực rỡ nhiễm đục, như thể một bức tranh sơn dầu được vẽ khi uống rượu.

Ninh Chước mang mũ nửa đầu, lớp thuỷ tinh một chiều phai màu trên mũ có thể khiến những người đi qua không thấy rõ mặt anh.

Nhưng anh có thể thấy khuôn mặt mình từ chiếc kính chiếu hậu được lau chùi sáng bóng của xe máy.

Khi Ninh Chước không cười, sắc mặt anh tái nhợt, đẹp phá cách tựa lưỡi kiếm độc lạ[4].

[4]Gốc là kiếm tẩu thiên phong 剑走偏锋: Nghĩa rộng của kiếm tẩu thiên phong: Không theo thói thường, tìm một biện pháp mới, khác với trước kia để giải quyết vấn đề, để thắng lợi nhờ vào bất ngờ.

Có thể thấy, kiếm tẩu thiên phong vốn mang nghĩa xấu (thời xưa kiếm tẩu thiên phong dùng để miêu tả việc biến hoá chiêu thức khi dùng kiếm nhưng về sau sẽ khiến mình rơi xuống thế hạ phong). Nhưng theo thời đại phát triển, xã hội hiện đại chú trọng cá tính, nghĩa rộng của kiếm tẩu thiên phong từ nghĩa xấu phát triển theo hướng trung tính, thậm chí là nghĩa tốt.

Mà đó chính là lưỡi kiếm giết người.

Cho dù có dính máu thì vết máu ấy cũng chẳng thể rửa trôi, chỉ đặt ở một chỗ cũng đủ khiến người ta phải lạnh cổ.

Trên gương mặt tái nhợt cùng đôi mắt xanh lục của anh, dường như luôn hằn màu máu.

Ninh Chước nhìn khoảng không phía trước, tự nhủ nên giải thích thế nào với người đó.

"Ừm, là con trai của người kia."

"Tôi biết là trông không giống lắm. Nhưng đúng là anh ta."

"Rất xin lỗi, tôi biết rồi, tôi mất nhiều thời gian quá... Rất xin lỗi."

Nếu người quen của Ninh Chước thấy anh ngoan ngoãn nhận sai như vậy, chắc hẳn họ sẽ móc mắt mình rồi thay một đôi mới.

Dù sao trong ấn tượng của họ thì Ninh Chước là một con sói không bao giờ chịu thiệt về mình.

Nhưng ở đây không phải quận của anh, chỉ có lác đác vài người là nhận ra xe của Ninh Chước.

Khi người bình thường đi ngang qua cũng chỉ thấy anh lẩm bẩm hệt như một tên điên.

Cuối cùng, thời khắc mọi người đều mong chờ đã tới.

"Chương trình công lý" hiện lên một đoạn lớn "Cảnh cáo của Bạch Khiên", nhắc nhở khán giả không được sao chép hình ảnh dưới tình huống chưa được cấp phép, cũng lễ phép xin mời những khán giả chưa đủ 18 tuổi ngừng xem.

Ở mục bình luận, những lời chửi rủa ác độc điên cuồng ngang với những lời ca ngợi không có điểm dừng.

...

Trong phòng xử tội, "Sát thủ huỷ dung" Ruskind Devin đang bị trói, từ tốn... ăn kẹo.

Đây là "Nguyện vọng tử hình" mà gã đưa ra:

Gã hy vọng trước khi "chết" sẽ nhận được một miếng kẹo cao su vị dâu tây.

Miếng kẹo ngọt ngào mềm mại kêu chóp chép khi gã nhai, rồi gã lại thổi ra quả bóng trong suốt màu hồng nhạt.

Nhóp nhép.

Nhóp nhép.

Ruskind Devin, hay là "Rùa lá Mata-mata" Barzel, hoặc là con trai ruột của ngài cảnh đốc Charlemagne, Kim Charlemagne, vì đã trải qua "tử hình" một lần nên gã khá rõ ràng với quá trình kế tiếp.

Một châm Barbital, một châm Kali Chloride, chúng sẽ được thay phiên tiêm vào thân thể gã thông qua máy móc.

Barbital dùng để gây mê là hàng thật.

Còn Kali Chloride chết người thì bị đổi thành đường Glucose.

Gã chỉ cần bình tĩnh ngủ một giấc thanh thản, ngày hôm sau tỉnh lại là có người mẹ dịu dàng, món ăn được chế biến tinh tế, giường đệm mềm mại một lần nữa.

Mấy món ăn lỏng mà ngục giam chế biến thật quá kinh tởm.

Tuy gã nhờ phúc của bố nên được dùng bữa tốt nhất, nhưng khi phải nhìn những tên phạm nhân ăn cái thứ lỏng như cám heo kia thì mất cả hứng ăn.

Gã nghĩ, lần sau phải đổi khuôn mặt nào đẹp trai hơn thôi.

Lần trước lúc thực hiện phẫu thuật đổi mặt, đổi từ "Barzel" thành "Ruskin", gã đã nhìn trúng một mô hình khuôn mặt không tồi.

Một gương mặt tiêu chuẩn mang nét Âu với vẻ phúc hậu và vô hại, trông vừa đẹp đẽ mà vừa ngu ngơ, càng khiến người ta yêu mến thì càng dễ lừa những cô gái đó thả lỏng cảnh giác.

Phun kẹo cao su ra, Ruskin nằm trên đài hành hình.

Bác sĩ tâm thần bắt đầu nói chuyện với gã, sau khi xác định cảm xúc của gã tương đối bình thản thì ra dấu với bên ngoài.

Trước khi ấn nút cửa phòng hành hình thì ông ta cố ý cọ xát nó vài giây.

Quả nhiên, ông ta bị ngài Charlemagne nhanh chân chạy tới từ phía sau đẩy sang một bên.

Ngài Charlemagne hung hăng ấn xuống nút tiêm, tuyên bố với "Nhạn trận" camera ẩn trước mắt bằng ngôn từ rành mạch: "Đây là vì con của tôi — Moore Channing."

Hành động liên tiếp diễn ra hoàn hảo, làm nền đúng chỗ, tên cũng được nói ra chính xác.

Mọi thứ đều vừa vặn.

Chất lỏng nhạt màu được chậm rãi đẩy vào tĩnh mạch của Ruskin.

Trước đó Ruskin đã trải qua một lần, lúc này cảm giác mới mẻ khi thể nghiệm tử hình đã không còn nữa.

Cổ tay của gã bị trói lại, chỉ còn ngón trỏ là có thể miễn cưỡng di chuyển, gã nhàm chán gõ theo nhịp lên bàn hành hình được làm từ thép, tính toán thấy bây giờ hẳn là lúc mà thuốc "nên" phát huy tác dụng.

Rất nhanh sau đó, nét mặt của Ruskin đã thay đổi.

Nguyên nhân là cổ của gã bỗng cứng đơ, điều này làm gã rất không thoải mái.

Ruskin muốn xoay nhẹ cổ, nhưng cái áo trói gã đã hạn chế hành động của gã.

Vài giây đồng hồ sau, tình huống càng ngày càng tệ hơn.

Bọt trắng li ti chảy ra từ khoé miệng Ruskin, trông gã y hệt con cá sắp chết.

"Đau — Đau!!"

Hàm răng trắng như tuyết của gã nghiến chặt, tràn ra tiếng rên rỉ đau đớn muôn phần, phần đầu của gã run rẩy không ngừng, theo bản năng ngửa cổ ra sau, nhưng gã bị trói chặt quá, cổ va chạm với đài hành hình tạo nên từng đợt tiếng vang.

Có bác sĩ nhận thấy không đúng thì xâm nhập vào phòng chấp hành, lắp bắp hỏi cảm nhận hiện giờ của gã.

Chỉ cần Ruskin nói thêm một chữ là gương mặt gã lại run rẩy và méo mó thêm: "Tôi đau bụng quá, mẹ ơi!"

Gã cảm nhận được điều gì đó.

Mà dự cảm này khiến gã hoảng sợ đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa.

Cơ thể của gã bị giữ trong áo trói, bắp thịt cả người run rẩy như đang nhảy múa, cơ thể cứ đập bình bình trên đài hành hình làm bằng thép, âm thanh nặng nề, thảm thiết như đang dập đầu chuộc tội với người nào đó.

Ầm. Ầm. Ầm.

Gương mặt điển trai của gã bị o ép đến mức biến dạng do cơn đau nhức thấu trời cùng sự khó thở dữ dội, chỉ có thể cố khàn giọng rên rỉ từ cổ họng tê dại: "Cha... Mẹ... Mẹ!!"

Rất nhanh sau đó, đôi mắt xanh dương của gã hướng lên trên, dần dần mất đi sức sống.

Khi gã chết đi, triệu chứng của sinh mệnh biến mất, khuôn mặt đã trải qua phẫu thuật sinh học cũng hoà tan mất kiểm soát, trở về với trạng thái ban đầu.

Gương mặt đẹp đẽ thuộc về "Ruskin" hoà tan như thể pastic bị nung nóng, lộ ra khuôn mặt của "Barzel".

Người xem còn chưa kịp kinh ngạc thì khuôn mặt của "Barzel" cũng bắt đầu hoà tan một cách chậm rãi.

Từ lúc nãy, ngài Charlemagne tự tay nhấn xuống nút tiêm ngoài phòng hành hình đã đứng đờ người như thể một bức tượng.

Cho tới bây giờ, dường như ông mới tỉnh mộng, mất hình tượng mà gào lên: "Tắt đi — Tắt livestream đi!!"

Trước khi sự việc không thể vãn hồi xảy ra, "Chương trình công lý" đã đóng, chỉ để lại hình ảnh màu "Bảo trì mạng lưới".

...

Có nhiều người vì không có tiền trả phí TV nên đã tới trước quảng trường để xem livestream "Chương trình công lý" miễn phí.

Khi "Ruskin" vùng vẫy gào thét, đường phố xung quanh giống như bị ấn nút tạm dừng.

Cho tới lúc mắt gã trợn trắng, hơn mười giây sau, tiếng nghị luận mới vang lên tựa như sấm sét đánh xuống đất bằng.

Đúng lúc này, Ninh Chước nhận được cuộc gọi.

Anh chọn chế độ "Chặn âm thanh xung quanh", nhận máy.

Âm thanh ở đầu bên kia rất quen tai.

"Ngài "Lawson"." Giọng của Ninh Chước rất vui vẻ, "Có chuyện gì à, tôi đang đợi đèn đỏ."

Tình huống bên "Lawson" có vẻ không tốt lắm.

Ngay lúc đang dồn dập chạy trốn, trong giọng nói của gã mang theo chút nóng nảy nghẹn ngào: "Đừng tới "Đường Babaili" nữa, huỷ nhiệm vụ!"

Ninh Chước quay người nhìn về phía cửa quán bar "Đương Đồ".

Ngài "Lawnson" ban nãy còn kiêu căng ngạo mạn mà bây giờ lại đang chạy cun cút ra khỏi cửa chính, bò vào một chiếc xe nổi màu đen [5].

[5] Cái xe bay bay kiểu này nè



Ninh Chước "À" một tiếng, quay đầu lại rồi xoay cổ hai lần: "Nếu tạm thời huỷ bỏ đơn hàng thì chúng ta có cần trả tiền đặt cọc không?"

Giọng nói bên đó hệt như con gà bị bóp cổ, gã gào thét lên: "Không trả tiền đặt cọc!... Không trả! Nhiệm vụ huỷ bỏ!"

Điện thoại cúp máy.

Ninh Chước lại gọi cho căn cứ "Henna".

"Bây giờ tôi về." Ninh Chước nói, "Những người còn đang ở ngoài thì cũng về căn cứ luôn đi. Bên ngoài xảy ra chuyện rồi, nhiều nhất một giờ nữa là toàn thành sẽ giới nghiêm."

Lúc này người nghe không còn là người phụ nữ kia, mà là một chàng trai trẻ tuổi khác.

Hiển nhiên là bên kia không hiểu rõ về tình huống cho lắm, cũng không xem "Chương trình công lý", hoang mang hỏi: "Giới nghiêm? Chuyện gì vậy? Giới cái gì?"

Ninh Chước khởi động xe máy, liếc nhìn màn hình lớn, giọng nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện cười: "Ai biết được. Làm không tốt là giới tôi đó."