Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 10



Huyết Nham đẩy Lạc Dư ngã xuống giữa hàng ngàn bông hoa màu đỏ huyết, làn da tuyết trắng xen giữa những bông huyết hoa phá lệ chói mắt.

- Sư tôn.

Làn da trắng nõn của Lạc Dư làm cho hô hấp của Huyết Nham trở nên khó khăn. Hắn cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đỏ trước ngực cậu gặm cắn.

- A.

Trước ngực đau đớn, Lạc Dư nhịn không được hét lên một tiếng, đôi chân vô thức quấn lấy hông Huyết Nham.

- Đừng như vậy mà, đau lắm~

Người dưới thân thấp giọng làm nũng, Huyết Nham mềm lòng thả nhẹ lực đạo để cậu có cơ hội thở dốc.

- Huyết Nham, ngươi nhìn cho kĩ, ta... Là sư tôn của ngươi, là người ngươi căm ghét đến cực độ chỉ hận không thể lập tức giết chết.

Lạc Dư dùng bàn tay thon dài vuốt ve khuôn mặt Huyết Nham thấp giọng nói bên tai hắn.

- Ngươi, không để ý sao?

Sư tôn? Người mình căm ghét? Huyết Nham có chút mơ hồ, lúc trước hắn đúng là rất hận Lạc Dư, hận người đã cho hắn hạnh phúc, cho hắn hơi ấm, cuối cùng lại tàn nhẫn dẫm đạp nó.

Hận? Hắn đương nhiên là hận, nhưng như vậy thì đã làm sao chứ. Trong lòng Huyết Nham hắn bây giờ tình yêu đối với sư tôn còn lớn hơn gấp mấy lần cái thứ gọi là hận đó.

Hắn... Yêu sư tôn mình mất rồi.

- Không để ý, sư tôn...con muốn người.

Tia lí trí cuối cùng bị cắt đắt, hai người một lần nữa quấn lấy.

- Là ngươi nói đó, sau này không được làm ra những chuyện gây hại đến ta, biết chưa.

Lạc Dư thấp giọng nói, Huyết Nham không nghe thấy tiếp tục vùi đầu hôn ngấu nghiến, thứ to lớn đặt trước hậu ***** của cậu chọc chọc.

- Con vào bên trong người đây.

Lời vừa dứt dưới thân liền dùng sức đâm sâu đến tận cùng.

- A/A.

Hai tiếng hét đồng thời vang lên, Lạc Dư đau đớn cả người không nhịn được co quắp. Huyết Nham cũng không tốt hơn là bao, sư tôn chặt quá, tiểu huynh đệ của hắn sắp gãy luôn rồi.

- Sư... Sư tôn, người mau thả lỏng, người kẹp chết con rồi, hừ hừ.

Huyết Nham động thân hơi dịch chuyển nhẹ nhàng cắm rút.

- Ân... A a ~ sâu quá.

Huyết Nham đột nhiên cảm thấy bên trong sư tôn của hắn chảy ra cái gì đó vội vàng cúi đầu nhìn xuống.

Hắn kinh ngạc thốt lên:

- Sư tôn, người chảy nước. truyện ngôn tình

Bùm

Đôi mắt mờ mịt của Lạc Dư nháy mắt tỉnh táo, xấu hổ không nói thành lời, tên nhóc này có đúng bị tâm ma quấy nhiễu không vậy? Sao lại để ý nhiều thế không biết nữa.

- Tiểu tử thúi, vậy ngươi có làm không hả?

Đôi mắt đỏ rực của Huyết Nham nhìn cậu, nụ cười trên mặt hắn nở rộ.

- Làm, đương nhiên phải làm, đồ nhi sẽ th** sư tôn đến ra thật nhiều "nước".

“...”

Đợi đến khi công cuộc “chiến đấu” của hai người kết thúc thì không biết đã qua bao lâu. Huyết Nham đạt được thỏa mãn liền nằm “phịch” xuống đất kéo người đã mất đi ý thức vào trong lòng ôm.

“Chụt”

- Sư tôn, người vất vả rồi.

Tâm ma của Huyết Nham chính là sư tôn của hắn, lần này vì mùi hương kì lạ của hai loại hoa một đỏ một trắng kia quấy nhiễu nên mới khiến nó bộc phát.

Nam nhân nào đó dùng hai tay hai chân quấn chặt lấy Lạc Dư, hắn còn tưởng lần này sẽ chết chắc, sư tôn sẽ không đồng ý vì hắn mà hiến thân. Ai ngờ...

Đúng là kinh kỉ ngoài ý muốn mà.

Hai người giống như một đôi tình lữ quấn quýt lấy nhau không rời, làn gió khẽ phất qua đem những cánh hoa màu trắng cùng màu đỏ trộn lẫn vào nhau.

Song Trọng bí cảnh, không ai biết người tạo ra nó là ai.

Chỉ biết rằng, trăm vạn năm trước có một đôi tình lữ, một người là ma giới chi chủ, một người là chủ tiên thiên đại lục.

Tình cảm của bọn họ bị ngàn vạn người thóa mạ, bị những người tự xưng là vì chính đạo, vì ma giới truy sát.

Một đám lão tổ Độ kiếp kỳ dẫn đầu đuổi giết họ, cuối cùng khiến họ sức cùng lực kiệt mà chôn thân dưới kiếm của bọn chúng.

Thi thể của hai người một bị ném ở trên đỉnh núi băng giá, một bị vứt xuống địa ngục chi hỏa.

Cuối cùng nơi nhiễm máu cùng nỗi bi thương của hai vị cao thủ Đại thừa kì mà hóa thành một bí cảnh.

Hai loại hoa, không, cả hai đều là cùng một loại nhưng vì một cái lại có màu trắng thanh khiết của tiên nhân, một cái lại có màu của huyết đại diện cho ma tộc tàn ác.

- Ưm.

Lạc Dư mơ mơ hồ hồ mở mắt ra quan sát xung quanh, cậu mất một lúc mới nhớ ra hoàn cảnh hiện tại của mình.

- Song Trọng bí cảnh, dung nham, tuyết, tâm ma...

Lạc Dư lầm bầm, cơ thể giống như bị chẻ đôi làm hai mảnh đau đến mức khiến cậu mặt mày nhăn nhó vô cùng khó coi.

Đột nhiên Lạc Dư cảm thấy có thứ gì từ bên trong chảy ra. Đ*t!!! Tên này đem cái thứ bẩn thỉu đó b.ắn vào bên trong cậu, nó còn đang chảy ra kìaaa.

Lạc Dư kẹp chặt chân không cho thứ đó đi ra ngoài, đương lúc cậu không biết phải làm sao thì một giọng nói mang theo ý cười trầm thấp vang lên bên tai.

- Sư tôn, nếu người tiếc thì để đồ nhi b.ắn cho người một lần nữa, lần này đảm bảo còn nhiều hơn lần trước, khiến người mang thai luôn.