Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 17



Lạc Dư vội vàng bịp miệng Huyết lại, cậu trợn mắt cảnh cáo, thấp giọng nói:

- Câm miệng lại cho ta.

Huyết Nham không chịu, hắn ghé sát vào Lạc Dư nhỏ giọng.

- Sư tôn mà không li*m cho đồ nhi là đồ nhi gọi người bên ngoài vào đó.

Nói xong hắn liền cười tà, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa muốn hô to.

- Hây.

Lạc Dư hung bạo kéo người lại, bất đắc dĩ đành phải há miệng ngậm cái thứ lủng liểng trước mặt.

- Ưm... Ong... Ược, phá..t, a iếng ( không được phát ra tiếng)

Hít

Huyết Nham cảm nhận sự ấm nóng trong khoang miệng Lạc Dư thở dốc.

- Sư tôn, miệng trên của người rất tuyệt, cả người sư tôn đều là cực phẩm, thật muốn th** chết người.

Nam tử trung niên bên ngoài thấy Lạc Dư nói không sao liền không thắc mắc nhiều nữa quay đầu rời đi.

Nhưng mà,

Hắn ta hít sâu một hơi ngăn cản cái ý nghĩ quái quỷ trong đầu mình, nói gì đi nữa thì tiếng r*n của người nam nhân bạch y đó cũng thật tuyệt, thứ đó của hắn ta cũng nổi lên phản ứng rồi này.

Bên ngoài không còn người làm phiền. Huyết Nham càng táo bạo hơn, đem thứ đó của mình ra vào tận hưởng.

Hai canh giờ sau,

- Hừ, A.

Huyết Nham thỏa mãn ra trong miệng Lạc Dư.

- Đau, miệng đau quá.

Lạc Dư lẩm bẩm nói không ra hơi, tiểu bảo bối bên dưới cũng dậy không nổi, cả người cậu bị Huyết Nham hành đến tàn tạ rồi.

- Hì hì, chúng ta vẫn còn chưa làm đến bước cuối mà, xem ra sư tôn cần phải học thêm nhiều lắm, nếu không sao chịu nổi tần suất của đồ nhi chứ.

Lạc Dư toàn thân vô lực, cậu phất phất tay.

- Ta mệt rồi, muốn đi ngủ, đừng làm phiền ta.

Huyết Nham nhìn người nhắm mắt ngủ mất cười cười, hắn xoay người vùi đầu vào trong lồng ngực Lạc Dư ngậm lấy hạt đậu đỏ nhẹ nhàng nhay cắn.

Chùm chụp

Chùm chụp

Lạc Dư cảm thấy trước ngực hơi đau đau nhưng cũng không nghĩ nhiều, cậu sắp mệt chết rồi.

Mặt trời lên cao,

- Ưm...

Lạc Dư mơ hồ tỉnh lại, cậu há miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại có chút không thoải mái, có chút đau, ngay cả viền môi hình như cũng sứt ta một chút.

Tầng sương mù trong mắt tan đi, Lạc Dư tỉnh táo lại nghiến răng nghiến lợi nhìn người còn đang ngủ ngon lành bên cạnh.

- Bỏ cái chân thúi của ngươi ra.

Lạc Dư dùng hai tay bê cái chân của Huyết Nham lên vứt sang một bên.

- Ừm? Sư tôn, người sao vậy? Đói sao?

Huyết Nham thò tay bắt lấy tiểu bảo bảo dưới thân của cậu.

- Ngươi...

Mặt Lạc Dư đỏ ửng, tên đáng ghét, suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện xấu xa này.

- Cút đi.

Lạc Dư đẩy người ra ngồi dậy xoa xoa miệng.

- Tại ngươi hết, môi ta vừa bị sứt lại còn sưng lên nữa, bảo ta làm sao ra ngoài gặp người chứ.

Lạc Dư khổ não nghĩ thầm, người khác mà thấy được cái đôi môi cùng cái giọng kì quái của cậu không cần đoán cũng biết xảy ra chuyện mờ ám gì.

Cậu u oán nhìn Huyết Nham, thấy hắn vẫn còn cười được thì liền tức giận thấp giọng mắng.

- Ngươi còn ở đó mà cười được.

Huyết Nham vươn tay kéo cậu vào lòng làm nũng.

- Sư tôn, đệ tử biết sai rồi.

Lạc Dư bĩu môi đẩy người ra, hất mặt.

- Mau lăn về phòng của ngươi đi.

Huyết Nham không muốn nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Lạc Dư nhìn chằm chằm mới chịu lững thững đứng dậy nhặt quần áo mở cửa bước ra.

- Ăn người ta xong liền thẳng tay vứt bỏ, hừ, sư tôn, người đợi đó cho con.

Huyết Nham nhỏ giọng lầm bầm, Lạc Dư đương nhiên nghe thấy nhưng cũng chẳng thèm quan tâm lấy trong không gian ra một viên đan dược nuốt xuống.

- Mèo mướp thúi, mau ra đây.

250 vừa xuất hiện đã dùng đôi mắt cá chết nhìn cậu.

- Kí chủ, sao hai người làm lâu vậy, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không.

Nó nhìn cánh môi sưng tấy của cậu cười lạnh.

- Không ngờ kí chủ cao quý lại đồng ý dùng miệng “ăn” thứ đó của nam chủ nha.

Lúc làm nhiệm vụ nó muốn cậu ăn thì phải năn nỉ ỉ ôi mãi mới chịu, còn giờ thì vừa gặp lại nam chủ đã không chịu được muốn ăn thứ đó của người ta, kí chủ à, liêm sỉ của cậu bị ai ăn mất rồi.

- Câm miệng.

Lạc Dư da mặt mỏng không chịu được mấy lời chọc ngoáy này của nó.

- Hừ, mèo mướp thúi nhà ngươi không có nên mới ghen đúng không.

250 tức giận xù lông, nó nhe hàm răng trắng muốt xông lên đè Lạc Dư xuống giường giương nanh múa vuốt.

- Tôi mới không thèm cái thứ đó của đám nam nhân thúi nhá, nhìn mà thấy ghê chết đi được, tôi mới không “ăn” ngon lành như cậu đâu.

Lạc Dư cũng không chịu thua túm má 250 kéo sang hai bên, trừng mắt nói:

- Rõ ràng là ngươi vì không có nên mới ghen ăn tức ở, có cần ta tìm một cây siêu to khổng lồ cho ngươi “ăn” không hả?

Lạc Dư lật người hất con mèo mướp thúi trên người xuống giường.

- Ta nhớ không nhầm thì phía đông trấn có một kĩ viện, ta đứa ngươi đến đây làm đầu bảng nha, đảm bảo ngày nào ngươi cũng được thưởng thức cái thứ mà ngươi cho là mê người đó.

Lạc Dư cắn răng, cái thứ đó chẳng ngon một chút nào, cậu ăn ngon lành? Sao có thể chứ, nó khó ăn chết đi được, còn đâm vào cổ họng cậu nữa chứ, khó chịu ơi là khó chịu.

Chỉ có con mèo này mới cho rằng thứ đó ăn ngon thôi, hừ.