Kế Hoạch Thức Tỉnh Nhân Vật Phản Diện

Chương 21: "Mỹ nhân say ngủ" nói là làm (20)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Oudh

Đúng 6 giờ sáng.

"Sương mù" bên ngoài cửa sổ đã duy trì độ đặc một thời gian lúc này bắt đầu tan dần, tựa như rời đi trong mĩ mãn sau khi hoàn thành sứ mệnh.

Mà nó, quả thực đã hoàn thành sứ mệnh của mình.

Đồng thời, trong khi những người không thể thức tỉnh dị năng còn đang mờ mịt ở yên trong nhà, chờ thông báo của chính phủ.

Thì nhóm dị năng giả thức tỉnh đầu tiên đã sớm tỉnh lại từ cơn ác mộng do tác động của dị năng gây ra, sau khi đau đớn qua đi, để lộ tâm trạng nhẹ nhõm vì tai qua nạn khỏi.

Một số người trong đó phát hiện ra sự biến hóa kì lạ của bản thân, hoặc vui mừng, hoặc lo lắng,...

Bọn họ chưa hề hay biết, mình đã may mắn cỡ nào.

Gần một nửa số người trải qua tác động của dị năng giống họ đã không còn cơ hội nhìn thấy màn sương mù tan đi.

Trên cơ thể những kẻ thức tỉnh thất bại còn đọng lại vẻ mặt thống khổ, tứ chi co quắp một cách quái dị, như những vật hiến tế vô tội trong buổi lễ tế điển long trọng.

Đứng trong không gian tinh thần đã yên bình trở lại của Kỳ Tửu, mọi thứ được thu hết vào tầm mắt Việt Độc — nhờ lợi dụng góc nhìn rộng lớn của hệ thống và kết nối phức tạp với mạng lưới Internet.

"Tình hình bên ngoài chắc là không tốt lắm nhỉ?" Kỳ Tửu cả người nằm ườn trên ghế lười, thiếu sức sống hỏi.

Việt Độc thấp giọng đáp: "Hiện giờ sương mù tái sinh vẫn chưa tan hết, đại đa số mọi người đều ở trong nhà, cho nên tình hình cũng không quá tệ. Có điều..."

Có điều mọi thứ sẽ sớm hỏng bét.

Kỳ Tửu dường như đang suy nghĩ gì đó, lẩm bẩm.

Cách cô ta không xa là mảnh vỡ chậu hoa bằng gốm, cành lá của hoa mặc lan (1) bị chia năm xẻ bảy, cùng với bọc đất bao quanh bộ rễ, vương vãi trên mặt đất.

(1) Hay còn được gọi là hoa lan kiếm tàu, tên khoa học là Cymbidium sinense (hình ảnh dưới chú thích).

Từng cánh hoa, phiến lá bị thứ gì đó xé đều thành những mảnh nhỏ, hiển nhiên là kiệt tác từ năng lực Ngôn Linh của Kỳ Tửu.

Tuy cô ta không phải loại người tùy tiện lấy chậu cây cảnh trong nhà ra thử nghiệm năng lực, nếu cây lan mong manh này vẫn nằm yên trong chậu như mọi khi thì Kỳ Tửu tất nhiên sẽ chẳng thèm để tâm đến nó.

Nhưng nó thì không, phiến lá mặc lan dài mảnh lặng lẽ vươn tới, tựa như dệt nên một tấm lưới dày, hòng tóm lấy con mồi đang không hề hay biết.

— Nó chính là một trong những kẻ được hưởng lợi từ trận bùng nổ dị năng.

Đúng vậy, sương mù tái sinh không chỉ ưu ái con người, mà còn trao cơ hội thức tỉnh dị năng cho tất cả chủng loại động vật có vú, hầu hết các loài chim, một số thực vật và số ít côn trùng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến thời kì hỗn loạn sau khi dị năng bùng nổ...

Nhân loại, không còn là bá chủ duy nhất của Trái Đất.

Mà Kỳ Tửu vừa bắt đầu đã là boss cuối level max, cứ như thế vô tình trở thành người đầu tiên trên thế giới dùng dị năng giết chết sinh vật biến dị.

Cô ta cũng đâu có cách nào khác, bị chậu cây cảnh chăm trong nhà coi như con mồi, chẳng lẽ còn cười trừ được sao?

Dĩ nhiên, chỉ cần lười biếng nói một câu "xé nát nó", ha...

Thật đúng lúc, nửa giờ trước, hệ thống chủ vừa đưa ra nhiệm vụ thứ ba: Khám phá dị năng và hạn chế, tiến trình đạt 100% sẽ được thưởng 150 điểm.

Có lẽ đây là nhiệm vụ duy nhất mà Kỳ Tửu không cần đến Việt Độc thúc giục đã bắt đầu, đối với năng lực của chính mình, Kỳ Tửu giống như một đứa trẻ có đồ chơi mới, nóng lòng muốn thử.

Cô ta làm một vài thí nghiệm.

Lấy một viên kẹo, xé nát khăn giấy, di chuyển đồ vật trên bàn, di chuyển con kiến trong bồn hoa dưới tầng, cho Việt Độc một cái "túi da",... Hoặc là giết chết một gốc cây biến dị.

Thí nghiệm thứ nhất thất bại, cái thứ hai lại thực hiện thành công, thứ ba, thứ tư cũng đều thành công, đến thứ năm thì thất bại, thứ sáu thành công rất nhanh.

Kỳ Tửu chống cằm suy nghĩ, lần nữa xòe bàn tay ra, bình tĩnh nói: "Di chuyển một viên kẹo bạc hà từ cửa hàng tiện lợi trong khu dân cư Dư Trân Uyển đến lòng bàn tay ta."

Vừa dứt lời, một viên kẹo cứng trong suốt vị bạc hà bọc trong giấy gói màu lam (2) liền nằm vững trong lòng bàn tay cô ta, như thể nó vốn dĩ nên nằm ở đó.

(2) Hình ảnh dưới chú thích.

"Di chuyển "túi da" nhân loại giới tính nữ giá 2500 điểm từ cửa hàng hệ thống đến trước mặt ta." Kỳ Tửu siết chặt nắm tay, hờ hững nói.

Câu này không được đáp lại, Ngôn Linh mất đi hiệu lực.

Kỳ Tửu tiếc nuối thở dài, hỏi hệ thống của mình: "Nhìn ra gì rồi?"

Trong lòng Việt Độc sớm đã có tính toán, cẩn thận trả lời: "Năng lực của bạn không thể biến không thành có, nhưng có thể di chuyển đồ vật tồn tại trong hiện thực được miêu tả, áp dụng cho cả vật có sinh mệnh lẫn không có sinh mệnh."

"Còn gì nữa không?"

"Điểm này chỉ là suy đoán... Năng lực Ngôn Linh có vẻ là năng lực đưa ra mệnh lệnh, so với mệnh lệnh thông thường thì những mệnh lệnh tượng trưng cho ý nghĩ tàn phá, hủy diệt dường như dễ thực hiện hơn."

Ví dụ như gói khăn giấy bị xé nát thành vô số mảnh, hay cây mặc lan vừa thức tỉnh dị năng đã bị diệt tân gốc kia.

Kỳ Tửu chỉ mới bày tỏ ý định phá hỏng chúng, chưa cần mô tả cụ thể như bình thường, từ trong không gian đã có một lực lượng vô hình răm rắp tuân lệnh.

Kỳ Tửu nhắm mắt nghe cô phân tích xong, sau đó lặp lại nguyên văn.

Hệ thống chủ không phụ sự mong đợi, phát ra tiếng thông báo:

"Ting! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ chính "Khám phá dị năng Ngôn Linh" đạt 40%, xin hãy tiếp tục cố gắng!"

Việt Độc bị hành động vừa rồi làm cho bất ngờ: "..."

Kỳ Tửu ngược lại ra vẻ hợp tình hợp lý: "Ta đoán được sơ sơ rồi, nhưng ngại sắp xếp câu từ quá, cảm ơn ngươi đã giúp."

Việt Độc không nói nên lời.

Có điều cô sớm đã quen với sự phiền phức của Kỳ Tửu nên chút chuyện nhỏ này chẳng đáng là bao, Kỳ Tửu trước đây quậy còn ít sao.

Trước mắt hai hạn chế đề xuất đã được xác thực, vậy thì dựa theo thanh tiến độ, bọn họ cần tìm thêm ba điều nữa.

"Bạn không thể trực tiếp lấy "túi da" nhân loại từ cửa hàng hệ thống, có ba nguyên nhân khả dĩ, một là cửa hàng hệ thống hiện không có sẵn "túi da" này, hai là không gian hệ thống có chức năng tự bảo vệ..."

Việt Độc nghiêm túc đặt vấn đề. Khi cô đang suy nghĩ, ngón trỏ phải sẽ vô thức gõ gõ cằm, vẻ mặt tập trung cao độ: "Ba là, phạm vi hoạt động của năng lực Ngôn Linh chỉ giới hạn trong tiểu thế giới này."

Kỳ Tửu khẽ mỉm cười, hỏi: "Ngươi trước kia sống ở tiểu thế giới nào?"

Động tác gõ ngón tay chợt ngừng lại, nắm tay Việt Độc siết chặt nhưng giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh, còn mang một chút nghi hoặc vừa đủ: "Nói gì vậy, mình đã làm nhiệm vụ ở tiểu thế giới nào khác đâu, bạn là kí chủ đầu tiên đó."

Kỳ Tửu trầm giọng nghi hoặc: "Thật vậy sao?"

Việt Độc thản nhiên trả lời: "Tất nhiên rồi."

"Chắc là ta nhớ nhầm." Kỳ Tửu thở dài: "Đã vậy thì, ngươi có biết số thứ tự của các tiểu thế giới khác không?"

Việt Độc: "Chờ một lát, để mình tra thử."

Tiếp theo là khoảng im lặng ngắn ngủi, Việt Độc một bên giả bộ tra cứu thông tin, một bên thầm mừng vì Kỳ Tửu chỉ nghe được tiếng mà không thấy được động tác của cô, bằng không nhất định sẽ lộ tẩy.

Thiết lập nhân vật của cô là một thiếu nữ hệ thống vừa tốt nghiệp, chưa từng ra khỏi không gian Chủ Thần, chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì trên đời.

Mặc dù hiện tại Việt Độc cũng cảm thấy thiết lập nhân vật ban đầu không cần thiết nữa, nhưng giờ không phải lúc vạch trần sự thật, để Kỳ Tửu biết được trước đó đều là lừa dối cô ta, đúng chứ?

Đành tiếp tục giả ngu vậy.

"Tra được rồi, là một thế giới song song: tiểu thế giới số hiệu 137 thuộc hệ Ngân Hà, cùng lấy Trái Đất làm trung tâm của sự sống, tương đối giống nơi đây trước khi dị năng bùng nổ." Không bao lâu sau, Việt Độc nói với kí chủ.

Kỳ Tửu: "Ừm..."

Cô ta ngẫm nghĩ rồi chậm rãi cất lời: "Di chuyển một viên đá từ tiểu thế giới số hiệu 137 thuộc hệ Ngân Hà đến trong tay ta."

Một câu dài ngoằng nhíu lưỡi như thế tuôn ra nhưng không hề có chút động tĩnh gì.

Kỳ Tửu lại thử di chuyển những thứ khác trong tiểu thế giới số hiệu 137, nhưng bất kể là sự vật tồn tại trong tự nhiên hay kết quả từ khoa học kỹ thuật của con người, đều không có phản hồi.

Vì vậy, cô ta đưa ra kết luận: "Xem ra, không thể thực hiện các thao tác xuyên thế giới ha."

"Ting! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ chính "Khám phá dị năng Ngôn Linh" đạt 60%, xin hãy tiếp tục cố gắng!"

Cái này cũng đúng.

Vẫn còn hai cái nữa, trong lúc dị năng giả Ngôn Linh mới thức tỉnh cùng với hệ thống của cô ta thảo luận vài hạng mục thí nghiệm, vô tình phát hiện ra Kỳ Tửu không thể khôi phục trạng thái ban đầu những thứ bị cô ta phá hỏng, dù là vật sống hay không sống đều không thể.

Kỳ Tửu nhướng mày, di chuyển một con dao gọt hoa quả từ phòng bếp lên, không chớp mắt cứa ngón tay trỏ.

Việt Độc: "... Bạn đối xử với bản thân thật quá tàn nhẫn."

Những giọt máu đỏ thẫm tràn ra, chảy dọc theo làn da trắng nõn. Sắc mặt Kỳ Tửu không đổi, bình tĩnh ra lệnh: "Ngay bây giờ, chữa trị vết thương trên ngón tay ta."

Miệng vết thương kia quả thực bắt đầu khép lại, nhưng tốc độ so với di chuyển đồ vật trước đó, chậm hơn rất nhiều.

Kỳ Tửu cảm nhận thử, nói: "Muốn trị thương có lẽ sẽ tốn nhiều sức đấy."

Việt Độc hiểu ý cô ta, vậy là điểm hạn chế thứ tư cũng đã tìm được: Hiệu quả chấp hành các mệnh lệnh như khôi phục hay chữa trị không bằng phá hoại, tiêu tốn nhiều năng lượng, những thứ bị năng lực của mình phá hỏng thì hoàn toàn không thể phục hồi.

Cái cuối cùng sau nhiều lần Kỳ Tửu làm thí nghiệm rốt cuộc cũng hiện ra.

Cô ta ngủ thiếp đi.

Thiếp đi một cách rất bất ngờ...

Tuy rằng Kỳ Tửu thích ngủ, nhưng giấc ngủ của cô ta đều xuất phát từ ý muốn, nếu thực sự đã quyết tâm không ngủ thì nhất định sẽ không ngủ.

Nhưng lần này thì khác, hai mắt cô ta nhắm nghiền không hề báo trước, cơ thể ở trạng thái thả lỏng nhất, cánh tay thon dài buông thõng tự nhiên bên cạnh ghế lười, dung nhan khi ngủ tựa như công chúa ngủ trong rừng, bình yên và tĩnh lặng.

Việt Độc trơ mắt nhìn ý thức thể của kí chủ chìm vào không gian tinh thần, còn chưa kịp chào hỏi đã thấy cô ta nhẹ nhàng đáp xuống giữa hồ, trầm mình trong làn nước màu ngọc bích.

Việt Độc hiếm khi bị sốc: "... Kí chủ???"

Chỉ khi ngủ sâu đến mức đi vào tiềm thức mới có thể chìm trong không gian tinh thần sâu đến vậy.

Mỗi lần Kỳ Tửu ngủ say, ý thức thể sẽ tự mình đi ra giữa hồ, chậm rãi chìm xuống.

Nhưng lần này thì quá nhanh...

Hạn chế thứ năm không cần nói cũng biết.

"Theo kết quả này thì cái giá phải trả cho việc sử dụng dị năng Ngôn Linh là rơi vào trạng thái ngủ sâu sao?" Việt Độc lẩm bẩm, có chút dở khóc dở cười.

Cái giá này như được thiết kế dành riêng cho Kỳ Tửu vậy, nói là tác dụng phụ, chi bằng bảo là phúc lợi đi!

Việt Độc lắc đầu, ngồi xuống thảm cỏ ven hồ.

Chưa biết chính xác sẽ ngủ say trong bao lâu, cứ bấm giờ trước đã. Chờ khi nào Kỳ Tửu tỉnh rồi nói cho cô ta biết nội dung của hạn chế này, đại tiểu thư hẳn sẽ hài lòng lắm.

__________

Chú thích hình ảnh:

(1) Hoa mặc lan hay lan kiếm tàu (Cymbidium sinense)



(2) Không chắc có phải loại kẹo Kỳ Tửu muốn hay không, nhưng theo miêu tả thì viên kẹo ấy sẽ trông gần giống thế này.



__________

Một đoạn kịch ngắn:

Cái giá là rơi vào trạng thái ngủ say... Ờmmm, rất Kỳ Tửu.

Việt Độc (nghiêm túc): Kí chủ biết được nhất định sẽ rất vui ha.

Kỳ Tửu:? Ta không vui.

Chìm sâu trong tiềm thức, tỉnh lại không nhớ được gì, quan trọng là còn không thể nằm trên đùi Việt Độc phơi nắng, không cảm thấy quá vô nhân đạo sao?

Việt Độc (nghi ngờ thống sinh (*)): Từ từ, bạn nói trọng điểm của bạn là gì???

(*) Chế lại từ "nhân sinh".

__________

Đôi lời của tác giả:

Chương sau chính là bắt đầu của thời kì hỗn loạn =v=+

__________

Đôi lời của editor:

Chào mọi người, mình quay lại rồi đây (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑