Kẻ Mạo Danh

Chương 30:




Lúc họ đến phòng giam thì mọi thứ đã diễn ra. Cái bàn vỡ ra thành từng mảnh, những tấm nệm bị xé tan hoang, khăn trải giường rách toạc và chiếc gương thép nhỏ bị giật ra khỏi tường. Lúc Hagen mở cửa ra, ông ta thấy Danny đang cố kéo chậu rửa khỏi giá đỡ. Ba nhân viên lao về phía Danny, và anh vung tay đấm Hagen. Nếu trúng đích, cú đấm đó có thể hạ gục cả một nhà vô địch quyền anh hạng trung, nhưng Hagen đã kịp thời cúi xuống. Người nhân viên thứ hai cố khóa tay Danny, còn người thứ ba đá mạnh vào khoeo chân anh, cho Hagen đủ thời gian còng tay chân anh lại.
Họ lôi anh ra khỏi phòng giam, xuống cầu thang sắt, đi tới hành lang màu tím dẫn tới khi biệt giam, đến một xà lim không số. Hagen mở cửa và hai người kia quẳng Danny vào trong.
Danny nằm im trên nền đá lạnh một lúc lâu. Nếu có một cái gương ở đó, hẳn Danny sẽ thấy con mắt tím bầm của mình và những vết thâm tím trên khắp mình mẩy. Nhưng anh sẽ chẳng quan tâm, bạn cũng vậy thôi, khi mà bạn mất hết hi vọng và có tới hai mươi năm để nghĩ về điều đó.
***
“Tôi là Malcolm Hurst,” người đại diện bộ phận Phóng thích nói. “Anh Moncrieff, mời ngồi.”
Hurst đã nghĩ xem anh ta nên nói với người tù thế nào. “Anh đã nộp đơn xin được phóng thích, ông Moncrieff,” anh ta bắt đầu, “và nhiệm vụ của tôi là viết báo cáo để ban lãnh đạo quyết định chuyện này. Dĩ nhiên là tôi đã nghiên cứu trường hợp của anh, với phần miêu tả rõ ràng việc rèn luyện tư cách đạo đức của anh trong tù, và sĩ quan quản lý anh, ông Pascoe, cũng đã đề cao thái độ của anh.” Nick im lặng.
“Tôi cũng ghi nhớ anh là một tù nhân gương mẫu, làm việc trong thư viện cũng như giúp bộ phận giảng dạy của nhà tù ở hai môn tiếng Anh và Lịch sử. Có vẻ anh đã thành công với một số bạn tù khi giúp họ nhận được GCSE và nhất là một người đã được ba hạng A.”
Nick buồn bã gật đầu. Pascoe đã thông báo cho anh việc Danny kháng án thất bại và đang trên đường về lại Old Bailey. Anh muốn ngồi trong phòng giam đợi Danny nhưng không may, bộ phận Phóng thích đã sắp xếp cuộc phỏng vấn này từ vài tuần trước rồi.
Nick đã quyết định liên hệ với Alex Redmayne ngay sau khi được thả, và đề nghị giúp đỡ bằng mọi giá. Anh không hiểu vì sao các thẩm phán không cho phép bật cuốn băng. Chắc chắn Danny sẽ cho anh biết lí do ngay khi về tới phòng giam. Anh cố tập trung vào những gì đại diện bộ phận Phóng thích đang nói.
“Tôi thấy trong thời gian anh ở tù, anh Moncrieff, anh đã lấy được bằng của Đại học Mở môn tiếng Anh.” Nick gật đầu. “Hồ sơ của anh rất đáng khen ngợi, và tôi tin chắc anh hiểu tôi phải hỏi thêm vài câu để hoàn tất phần báo cáo của mình.”
Nick đã nghe Pascoe nói về những câu hỏi này. “Dĩ nhiên,” anh trả lời.
“Anh bị tòa án binh buộc tội coi thường và cẩu thả khi đang làm nhiệm vụ, dẫn đến việc bị kết án. Tòa án binh đã tước quân tịch của anh và kết án tám năm tù giam. Đó có phải bản án thích đáng?”
“Có, ông Hurst.”
Hurst đánh dấu vào ô đầu tiên. “Trung đội của anh đang canh giữ nhóm tù Serbi thì một nhóm du kích người Albani đi qua và bắn những khẩu Kalashnikov lên trời?”
“Đúng vậy.”
“Và trung sĩ của anh đã trả đũa?”
“Bắn cảnh cáo,” Nick nói, “sau khi tôi yêu cầu rõ ràng nhóm du kích ngừng bắn.”
“Nhưng hai quan sát viên Liên hiệp quốc chứng kiến toàn bộ sự việc đã đưa ra bằng chứng trong phiên tòa xử anh, rằng những người Albani chỉ bắn súng lên trời vào lúc đó.” Nick không có động thái biện hộ cho mình. “Và mặc dù anh không bắn phát đạn nào, nhưng anh là sĩ quan chịu trách nhiệm trong vụ này.”
“Đúng vậy.”
“Và anh chấp nhận bị kết án?”
“Vâng.”
Hurst ghi chú thêm rồi hỏi. “Và nếu ban lãnh đạo cho rằng anh sẽ được thả sau khi chịu nửa án phạt, anh sẽ có kế hoạch gì cho tương lai sắp tới?”
“Tôi định về lại Scotland, và sẽ vào dạy tại bất kỳ trường nào nhận tôi.”
Hurst đánh dấu vào một ô khác trước khi hỏi câu tiếp theo. “Anh có khó khăn nào về tài chính có thể ngăn cản việc đi dạy?”
“Không,” Nick nói, “ngược lại. Ông nội để lại cho tôi một số tài sản đủ để tôi không cần phải đi làm thêm nữa.”
Hurst lại đánh dấu. “Anh lập gia đình chưa, anh Moncrieff?”
“Chưa,” Nick nói.
“Anh có con, hoặc người phụ thuộc nào không?”
“Không.”
“Anh hiện có phải điều trị bệnh gì không?”
“Không.”
“Nếu được thả, anh có nhà để về không?”
“Có, tôi có nhà ở London và một căn khác ở Scotland.”
“Anh có người thân nào giúp đỡ sau khi được thả không?”
“Không,” Nick nói. Hurst ngước lên, đây là ô đầu tiên chưa được đánh dấu. “Bố mẹ tôi đều đã qua đời, tôi cũng không có anh chị em gì cả.”
“Cô hoặc chú?”
“Một chú và dì của tôi sống ở Scotland, những người chưa bao giờ thân cận với tôi, và một bà dì khác bên mẹ, hiện sống ở Canada, tôi chỉ nói chuyện qua thư từ mà chưa hề gặp mặt.”
“Tôi hiểu,” Hurst nói. “Câu hỏi cuối, anh Moncrieff. Có lẽ sẽ rất kỳ quặc, nhưng tôi vẫn phải hỏi. Anh có nghĩ, vì bất cứ lý do gì, anh có thể phạm tội như vậy một lần nữa không?”
“Vì tôi không thể tiếp tục phục vụ trong quân đội, và tôi cũng không có nguyện vọng đó, nên câu trả lời của tôi chắc chắn là không.”
“Tôi hoàn toàn hiểu rõ,” Hurst nói, đánh dấu vào ô cuối cùng. “Thế anh có câu hỏi nào dành cho tôi không?”
“Tôi chỉ muốn biết khi nào nhận được quyết định của ban lãnh đạo.”
“Tôi sẽ mất vài ngày để viết báo cáo trước khi trình nó lên ban lãnh đạo,” Hurst nói, “nhưng một khi họ đã nhận, sau khoảng hai tuần họ sẽ thông báo kết quả cho anh.”
“Cảm ơn, ông Hurst.”
“Cảm ơn, ngài Nicholas.”
***
“Hết cách rồi, thưa ngài,” Pascoe nói.
“Làm thế là đúng rồi,” Barton nói, “Đó cũng là phản ứng chung, dù anh ta rất đặc biệt.”
“Ngài đang nghĩ gì vậy, thưa ngài?” Pascoe hỏi. “Sau cùng, anh ta cũng đã quậy tung phòng giam của mình.”
“Tôi biết, Ray, và chúng ta đều biết của đám tù chung thân sẽ thế nào khi kháng án thất bại: hoặc trở thành những con cừu ngoan ngoãn, hoặc xé toang hết mọi thứ.”
“Vài ngày trong khu biệt giam sẽ khiến Cartwright tỉnh táo trở lại,” Pascoe nói.
“Hi vọng là thế, vì tôi muốn anh trở lại bình thường càng nhanh càng tốt. Đó là một tay thông minh. Tôi hi vọng anh ta sẽ trở thành người thay thế hoàn hảo cho Moncrieff.”
“Rõ ràng là thế, dù hiện giờ anh ta đang phát cuồng lên.”
“Chỉ mất khoảng một tháng thôi, sẽ lại như xưa,” Barton nói.
“Vậy thì thời gian này,” Pascoe nói, “tôi phải làm gì với phần công việc của anh ta?” Tạm thời không cho dạy học và đưa xuống tổ cùm chân?”
“Lạy trời đừng để chuyện đó xảy ra,”Barton nói. “Đó còn hơn một hình phạt, và dành cho chúng ta nhiều hơn là cho Cartwright.”
“Thế căng - tin thì sao?”
“Không trả lương và không cho ra căng - tin trong bốn tuần.”
“Vâng, thưa ngài.” Pascoe nói.
“Và phải có đôi lời với Moncrieff. Đó là bạn thân nhất của Cartwright. Xem Moncrieff có đánh thức được điều gì đó ở Cartwright hay không, cũng như giúp anh ta vượt qua mấy tuần tới.”
“Rõ, thưa ngài.”
“Tiếp theo là ai?”
“Leach, thưa ngài.”
“Lần này là tội gì?”
“Không trả sách cho thư viện.”
“Anh có thể tự xử lý những vụ nhỏ nhặt như vậy mà không phiền đến tôi không?” Barton hỏi.
“Trong các trường hợp bình thường thì được, thưa ngài, nhưng lần này là cuốn Law Review bìa da rất giá trị mà Leach nhất định không chịu trả, bất chấp cả nội quy.”
“Tôi vẫn không thấy lí do nào để hắn phải xuất hiện trước mặt tôi cả,” Barton nói.
“Bởi vì khi chúng tôi tìm thấy cuốn sách trong thùng rác ở đằng sau khu trại giam, nó đã bị xé.”
“Tại sao hắn làm thế?”
“Tôi nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng.”
“Một cách chuyển ma túy mới?”
“Như tôi nói, thưa ngài, tôi không có bằng chứng. Nhưng Leach đang ở khu biệt giam thêm một tháng nữa.” Pasco lưỡng lự. “Còn một vấn đề khác.”
“Nói đi.”
“Nguồn tin của tôi cho biết anh ta nghe thấy Leach nói sẽ trả thù Cartwright, nếu như đó là điều cuối cùng hắn có thể làm.”
“Vì anh ta là thủ thư?”
“Không, việc gì đó liên quan đến cuốn băng,” Pascoe trả lời, “nhưng tôi không thể khai thác sâu hơn nữa.”
“Đó là những gì tôi cần,” Barton nói. “Anh nên theo sát họ hai tư trên hai tư.”
“Chúng tôi không đủ nhân sự,” Pascoe nói.
“Vậy thì hãy làm những gì tốt nhất có thể. Tôi không muốn chuyện thằng khốn tội nghiệp ở Garside xảy ra lần nữa - tất cả những gì hắn làm chỉ là giơ ký hiệu chữ V về phía Leach.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.