Kẻ Mù Nằm Mộng

Chương 3: Gặp gỡ lần này



"A... cái này là gì vậy? Thơm quá!"

Túc Miên cầm một túi vải nhỏ được may tinh xảo sờ sờ, lại đưa lên mũi ngửi, ra là trong túi vải nhỏ có các dược thảo an thần bình thường hay gặp, còn lại là một dược liệu mùi hương gì đó mà nàng không rõ. Chỉ là chúng rất thơm, có cảm giác an thần, thoải mái một cách kì lạ.

Duyệt Ngôn nhẹ xoa đầu nàng: "Đây là túi thơm của nước ngoại, họ mới qua sang giao lưu hàng hóa với chúng ta. Ta nghĩ là nàng sẽ thích mấy cái này nên cũng lấy một cái cho nàng."

Túc Miên cầm túi vải vui vẻ hết sờ lại ngửi. Duyệt Ngôn nhẹ kéo tay nàng: "Được rồi ngửi nhiều như vậy làm gì, nhớ luôn mang theo bên người nàng."

Giọng nói hắn trầm thấp, nhẹ nhàng, bao hàm hết ôn nhu mà chính hắn cũng không nhận ra. Chỉ là khuôn mặt lạnh nhạt nhưng lại không khống chế được để lộ ra chút không nỡ khi nhìn nàng, tiếc rằng nàng không thấy được điều gì cả.

_____________

Túc Miên vui vẻ cầm túi thơm về nhà liền bị một tường người chặn đường.

Túc Miên vội giấu túi thơm ra sau lưng, lùi lại ưỡn ngực, lớn tiếng nói.

"Ai? Muốn cướp sắc hay cướp tiền. Sắc ta không có, tiền ta cũng không nhưng... " lại thoáng kéo dài thanh âm "...ta có năm người sư huynh... đủ mạng cho ngươi chứ."

"Túc Miên..." kèm tiếng nghiến răng nghiến lợi.

"Muội nha..." đi theo là một thanh âm nhẹ nhàng nuông chiều xuất hiện.

"Nghịch ngợm quá rồi..." sau đó là thanh âm thanh nhã mà từ tốn, mang theo chút ý cười.

"Cũng đủ..." một âm thanh khinh thường khác xuất hiện.

"Lợi hại đó..." âm thanh nghịch ngợm cắt ngang kết thúc câu.

"A... muội nào dám làm gì. Còn không phải là khoe các sư huynh của muội ra sao, biết đâu còn tìm được sư tẩu nha, tốt nhất là năm sư tẩu một lúc luôn." Túc Miên nghịch ngợm nháy nháy đôi mắt vô hồn.

Năm người nhìn nhau không hẹn cùng ào lên...

"Ha ha ha... dừng dừng... đừng chọt nữa... ha ha... nhột chết muội rồi..." Túc Miên bị chọt đến cười gập cả bụng, giơ tay đầu hàng.

"Được rồi, không sư tẩu thì thôi... dù gì muội cũng sắp mang cho các huynh một sư đệ nha."

……………….

Mọi người đồng loạt dừng tay, không gian bỗng tĩnh lặng đến đáng sợ.

Bỗng một âm thanh hùng hậu mang theo uy nghiêm đáng sợ vang lên: "SƯ ĐỆ?"

Túc Miên dỏng tai lên, biết được người đến liền liên tục lùi ra sau, nhe răng cười gượng: ”Cha… khoan… cha nghe con nói…”

- -- --------

Sau khi toàn Thảo Nhân Cốc thống nhất cần gặp thiếu niên tên gọi Duyệt Ngôn thì bỗng thiếu niên Duyệt Ngôn biến mất như chưa từng xuất hiện.

Mọi người đều cho rằng tiểu sư muội nhà mình bị bệnh nên xảy ra ảo giác. Nhưng chỉ Túc Miên không cho là vậy, nhưng nàng bỗng nhận ra một việc khiến nàng hoảng hốt, hoài nghi bản thân mình. Túc Miên và Duyệt Ngôn chỉ có một chiếc túi thơm….

……………

Một tháng sau….

“Suỵt…”

”Ai?”

Túc Miên ngồi dậy, rút ngân châm thủ thế.

”Là ta…” Âm thanh quen thuộc biến mất hơn một tháng qua, cuối cùng đã trở lại. Túc Miên thoáng thảng thốt ngơ ngác, lại có niềm vui sướng dâng lên thôi thúc nàng phải mau ra gặp người ấy, liệu người ấy sẽ không biến mất nữa chứ.

Mặc thêm y phục, với tay lấy túi thơm nàng nhẹ nhàng ra ngoài.

“Duyệt Ngôn…” nàng nhẹ kêu, không ai trả lời.

Duyệt Ngôn lại biến mất, hay thật sự là nàng có bệnh.

Không, đúng rồi, nơi lần đầu. Như nghĩ ra điều gì, Túc Miên ngựa quen đường cũ nhẹ nhàng cẩn thận đi theo lối mòn.

Cảm thấy đã đến nơi nhưng xung quanh nàng không thấy gì cả, Duyệt Ngôn ở đâu. Nàng bắt đầu lo lắng gọi: “Duyệt Ngôn…” tay không kiềm được quơ loạn trong không khí.

Bỗng nàng chạm vào một khuôn mặt, khí tức quen thuộc ấy. Là Duyệt Ngôn…

Túc Miên bật cười, nàng cười tươi hơn bao giờ hết, nụ cười mà cả đời này Duyệt Ngôn chỉ được chứng kiến một lần.

“Duyệt Ngôn…” Nàng lại nhẹ gọi.

“Ta đây…” Duyệt Ngôn nhẹ nắm tay nàng, hắn dẫn tay nàng phác thảo lấy khuôn mặt hắn.

“Túc Miên, nhớ lấy ta…”

Túc Miên không kịp phản ứng, một nụ hôn nhẹ rơi xuống môi nàng. Vụng về, nhẹ nhàng, cẩn trọng mà chạm vào. Chỉ như chuồn chuồn lướt qua, nhưng rung động mang lại khiến hai con tim gần nhau hơn bao giờ.

Duyệt Ngôn nhìn Túc Miên vẫn còn nhắm chặt mắt, buồn cười, nhẹ gõ một cái lên trán nàng “Đi thôi, ta dẫn nàng đi xem nơi của ta...”

Nói xong, không đợi Túc Miên phản ứng, Duyệt Ngôn đã kéo nàng đi. Chỉ thấy hắn mấp môi, dường như hai từ gì đó tựa như “xin lỗi”…