Kẻ Mù Nằm Mộng

Chương 4: Gặp gỡ lần cuối



Tạm biệt Duyệt Ngôn trở về đã là lúc trời sáng, Túc Miên nhẹ nhàng vào nhà. Nàng muốn tìm mọi người, nói với mọi người rằng Duyệt Ngôn là thật, mọi người sắp có sư đệ rồi, nàng không bị bệnh, nàng…

“Cha… sư huynh…”

“Đại sư huynh…”

“Nhị sư huynh…”

“Tam sư huynh…”

“Tứ sư huynh…”

“Ngũ sư huynh…”

“Mọi người có nghe Túc Miên không…”

….…….

Không một âm thanh đáp lại, Túc Miên có chút hoảng loạn, nàng đi chậm rãi từng gian, từng phòng theo như ký ức của bản thân bao lần.

Đến phòng phụ thân trước nhỉ?

Nàng lần mò đến nơi, khẽ gọi: “Cha… con xin lỗi… con tự bỏ đi mà không xin phép, nhưng con an toàn trở về rồi, cha…”

Đi qua từng cái bàn, cái ghế.

”A…”

”Cạch…” Bàn ghế ngã loạn xạ.

Nàng gần như là bò trên sàn, lần mò men theo bàn ghế đến bên giường. Cha không có ở đây…

Chắc cha ở cùng với các sư huynh rồi, đúng vậy. Túc Miên vội gạt bỏ những chuyện vừa thoáng qua trong đầu, sẽ không có chuyện gì đâu, trước đó nàng còn chào tạm biệt mọi người đi ngủ, sẽ không có chuyện gì.

….…..

Đi qua sân phơi thuốc, phòng nấu thuốc, phòng chứa dược liệu, phòng của đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư huynh…

A, chắc là mọi người chơi trốn tìm ở đại sảnh rồi. Nửa đêm nàng bỏ trốn đi chơi, bọn họ biết nên phạt nàng chơi trốn tìm mà không báo. Chắc chắn là vậy.

Chỉ là máu từ đôi mắt nàng là không thống nhất với suy nghĩ của nàng, nó thể hiện hết sự bất lực không nhìn thấy được bất cứ một cái gì của nàng.

Duyệt Ngôn đứng một góc tối, hắn nhìn thấy nàng từ một cô nương sạch sẽ, tươm tất trở thành một cô nương quần áo rách rớm máu vì bò lết từng nơi tìm bọn họ, đôi tay hắn từng nắm có bao nhiêu mềm mại giờ này cũng rách da rớm máu, đôi mắt nàng không thể khóc nhưng nỗi đau khiến nó rơi lệ đỏ.

Hắn nhìn thấy nàng thẫn thờ đi từng căn phòng một, lần mò từng nơi một. Nhìn thấy nơi đại sảnh xác người chất đống, máu còn chưa khô.

Hắn thấy nàng đi vào rồi, nàng vấp té bởi đại sư huynh của nàng. Nàng đưa tay sờ mặt người đó, rồi giật mình rụt tay về. Nàng sờ vào chất lỏng sệt ngay đó, từng bước một đưa tay lên mũi. Nàng ngửi, nàng nhận ra rồi.

Hắn tưởng nàng sẽ ngất, nhưng không, nàng nhẹ vuốt đôi mắt của đại sư huynh lại. Nàng lại chạm đến cái xác khác, là tam sư huynh, ngũ sư huynh, nhị sư huynh, tứ sư huynh…

Nàng bò đến phía trong, nàng cuối cùng cũng gặp phụ thân nàng.

….…….

Túc Miên như chết lặng, trái tim nàng như không còn cảm giác. Chỉ vô thức lần mò tìm kiếm từng người. Nàng thấy các sư huynh rồi, còn người này hẳn là… cha đi…

Nàng sờ khuôn mặt từng nghiêm nghị biết bao đó, từng cưng chiều bế nàng bao nhiêu, từng nghiêm khắc cốc đầu nàng, từng…

“AAAAAAAAAA………….”

“Túc Miên… nàng bình tĩnh lại… mắt nàng...” Hắn không chịu đựng được cảnh đôi mắt nàng chảy lệ đỏ, lại cứ dùng tay ôm lấy đôi mắt, thống khổ la, hắn cho rằng nếu còn để nàng tự sinh tự diệt nàng hẳn sẽ móc luôn đôi mắt này, không thì sẽ khóc cạn máu mà theo bọn họ.

Hắn không nỡ.

Hắn yêu nàng ư, không. Nếu yêu, làm sao hắn có thể giết gia đình nàng?

Hắn thương hại nàng, không. Nếu vậy làm sao hắn lại đau lòng vì nàng, lại có chút hối hận rồi?

Duyệt Ngôn không biết cảm giác này gọi là gì, hắn chỉ biết hắn phải làm nàng quên đi hết mọi thứ. Để nàng chỉ là Túc Miên tươi vui của ngày xưa, của một mình hắn.

….……….

Túc Miên như hồi tỉnh, nàng nhận ra là Duyệt Ngôn…

Là Duyệt Ngôn….

Nàng vươn tay tìm kiếm hắn, Duyệt Ngôn đưa mặt ra cho nàng. Nàng muốn sờ bao lâu cũng được chỉ cần nàng đừng như thế này nữa…

Nhưng hắn có tư cách sao…

“Duyệt Ngôn.. nói ta nghe… ngươi có liên quan không…” Lần đầu tiên hắn nghe thấy thanh âm lạnh lùng đến vậy từ nàng, không có giận dữ, không có trách cứ chỉ là tuyệt vọng, xa cách, lại khiến hắn đau hơn bao giờ hết.

Túc Miên tự giễu, nàng có tư cách trách hắn ư, là nàng hại mọi người, là nàng tin người, là nàng…

“Ta…”

”Ha… ta đúng thật là ngu ngốc, chẳng lẽ hỏi ngươi còn trông mong ngươi giải thích rằng không phải ngươi sao, ta đã ngửi thấy mùi hương của túi thơm ngươi từng đưa ta trên người cha ta, còn gì rõ ràng hơn nữa. Duyệt Ngôn, rốt cuộc vì sao ngươi phải tàn nhẫn như vậy, sao không trực tiếp tiễn ta cùng bọn họ, ngươi muốn xem ta thảm tới cỡ nào à… Duyệt Ngôn… rốt cuộc là tại… sao…”

Túc Miên trực tiếp ngất đi.



”Túc Miên… nàng tỉnh rồi!” Duyệt Ngôn vui vẻ nắm chặt tay nàng.

“Ngươi là ai?”