Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 39: Có thêm 2 tiểu đệ



Cậu út với mẹ hắn giới thiệu một hồi với hai người kia, vẻ mặt của cả hai người cũng tràn đầy vui mừng sau đó hai người cũng giới thiệu về bản thân, anh đeo kính trông nguy hiểm tên Phong, còn chị xinh gái mộc mạc tên Hiền, anh Phong lên tiếng hỏi cậu út.

" Em còn đang đi học vậy có ảnh hưởng nhiều đến công việc không ạ??"

Cậu út hắn lắc đầu cười mà nói.

" Hai em dùng thời gian rảnh buổi chiều đến công ty là được, công ty anh cũng mới thành lập nên mọi người cùng nhau cố gắng phát triển."

Trò chuyện một lúc thì mọi người hẹn nhau ngày mai gặp lại bàn bạc kĩ lưỡng hơn, khi hai anh Phong với chị Hiền đứng dậy ra về hắn mới cười hắc hắc nói vọng theo.

" Khi nào hai người cưới nhớ mời em nhé."

Hai người kia sững sờ, bọn họ đây là lần đầu quen biết nhau ở đây cũng xem như là đồng nghiệp mới vậy mà thằng nhỏ lại nói bọn họ xx như vậy, hắn mỉm cười nhếch nhếch dựa theo những thứ học được trong sách tướng số hắn thấy hai người này có tướng phu thê, ừ là tướng phu thê nhưng không biết có phải không nữa hay là hắn nhầm...~_~

Sau đó 3 người đi đánh chén một bữa no say, buổi chiều thì đi tìm mấy công ty cung ứng vật liệu bàn điều kiện hợp tác, coi như cũng hoàn thành phần chuẩn bị, ở mảnh gần mảnh đất hoang mà hắn mới mua, 3 người đi thuê một văn phòng khá rộng rãi sau đó lại thuê người dọn dẹp, chuẩn bị đồ dùng cho công việc sau này bận đến tối mắt tối mũi mệt bở cả hơi tai.

Nhìn ngắm văn phòng lúc trước nhìn chả khác cái bãi rác bây giờ đã đâu vào đấy hắn cũng khá hài lòng đây là nơi mà một đế chế khổng lồ sẽ ra đời.

Buổi chiều hôm sau hai người kia đã đến chỗ hẹn, nhưng phong cách ăn mặc không quá phù hợp để đi bàn công chuyện, hắn liền nói nhỏ với mẹ hắn sau đó dẫn 2 người kia đến một shop quần áo, mẹ hắn đưa mắt nhìn cô nhân viên rồi cười nói.

" Lấy cho cô mấy bộ đồ công sở cho hai người kia."

Anh Phong với Chị Hiền khi nghe mẹ hắn nói cũng tính lên tiếng nhưng mẹ hắn đã cắt lời mà nói.

" Đây coi như là phúc lợi đầu tiên của công ty, hai người cũng phải để ý đến bộ mặt của công ty."

Hai người kia khẽ cúi thấp đầu im lặng sau đó cả hai đi thay đồ khi đi ra hắn cũng tặc lưỡi kiếp trước mấy ông làm đa cấp mặc vét giày sáng loáng tay sách cặp nhưng bên trong toàn là mì tôm với giấy rác cũng không khác gì hai người khi đã thay đồ, cậu út cũng hí hửng mà đi lấy mấy bộ đồ khi cậu bước ra từ trong phòng thay đồ hắn tí nữa ngã ngửa ra đằng sau nhưng lại cố nhìn cười mà nói.

" Ây za sao lại chói mắt thế nhỉ???"

Cậu út nghe hắn nói cũng liền ảo tưởng mà hếch mặt lên cười ha ha nói.

" Ngoài cậu ra thì còn có ai chứ."

Nhìn cậu út đến cái áo sơ mi còn cúc lệch, ống chân quần một bên cao một bên thấp, đến cái áo ngoài còn mặc trái hắn cảm thấy mặt mình nóng rát miệng lẩm nhẩm.

" Thật mất mặt, mình không quen biết."

Mấy người còn lại kể cả hai anh Phong, chị Hiền thấy bộ dạng của cậu út cũng cố gắng mà nín cười, những âm thanh ho khụ khụ liên tục được phát ra, bất giác một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên.

" Mẹ ơi nhìn chú kia kìa lớn tướng như vậy còn mặc áo trái kìa, còn đóng cúc áo lệch mà mặt chú ấy trông như khỉ vậy..."

Một trận cười vang lan ra khắp shop, mặt cậu út đen lại như đít nồi sau đó nhìn xuống quần áo mặt lập tức tái đi sau đó vội chạy lại, khi một lần nữa đi ra quần áo đã ăn mặc chỉnh tề đầu tóc còn bóng loáng, hắn ngẩn ra trong đầu tự hỏi " Ơ cậu út lấy cái gì vuốt lên đầu nhỉ? Hay là nước nhãi."

Hắn sửng sốt nhìn kĩ lại, sau đó dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn ông cậu, đúng là quá bẩn.

Cậu út bị ánh mắt của hắn nhìn tới cũng khẽ chột dạ sau đó èm hèm một tiếng rồi đi luôn ra ngoài quần áo cũng không thèm thay ra, hắn chỉ biết lắc lắc cái đầu rồi mẹ hắn đi thanh toán sau đó tất cả mọi người đi đến chỗ mảnh đất sẳp xây cục công an mới...

Hai người kia đúng là không làm hắn thấy vọng vừa tới nơi đã tiến hành quan sát, anh Phong theo giới thiệu là học về mảng thiết kế, còn chị Hiền học về mảng đồ hoạ hắn cũng phải gật đầu hai người này xem như cũng đi trước những người khác học những thứ hữu dụng thực thế ( đây là đoạn mà tác giả chém đó chứ có biết gì đâu)

Sau đó lại dẫn hai người đến văn phòng của công ty xem, khi thấy mấy bộ máy tính đời mới mắt cả hai người cũng sáng lên, sau đó mọi người tiến hành vẽ vẽ viết viết, mấy bản vẽ hắn đều đã đưa hết cho mẹ hắn để bà đem ra để mọi người hoàn thiện.

Làm việc đến 19h mọi người liền nghỉ ngơi, mẹ hắn cười nói.

" Hôm nay là ngày đầu tiên mà mọi người bắt đầu vào công việc, bây giờ tất cả đi liên hoan một bữa nào."

Tất cả mọi người đến một quán lẩu gần đây, gọi một nồi thập cẩm quây quần ngồi xuống, mùa thu se se lạnh quay quần bên nồi lẩu nóng hổi thì quá là tuyệt, ăn uống nói chuyện dần dần mọi người cũng thân thiết nhau hơn, hắn nghe hai người giới thiệu về gia đình cũng rất cảm thán mỗi người mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh cuộc sống đều khó khăn nhưng hai người họ đều rất cố gắng học tập mong cuộc sống sau này tốt hơn, hắn nhớ lại kiếp trước vì hoàn cảnh mà không thể tiếp tục đi học lên cao hơn hắn cũng rất nuối tiếc...

Lời nói riêng của tác giả: đây chỉ là chút tâm sự nho nhỏ, cuộc sống tràn đầy những điều khó khăn không ai biết bản thân mình sẽ gục ngã ở đâu nên một ngày còn được sống thì cứ sống bung thả đê, đọc truyện của mình thấy hay thì ủng hộ, góp ý ạ ( hắc hắc)