Kẹo Đường Ngọt Ngào

Chương 36: Cửa sổ sát đất



Bộ dạng khóc lóc cầu xin của Tôn Điềm Điềm khiến trái tim anh mềm nhũn.

Anh bắt đầu cử động thân dưới, một tay nắm lấy hông cô, tay còn lại xoa đi những giọt nước mắt, cúi đầu hôn hôn an ủi: “Cục cưng Điềm Điềm, đừng khóc, anh trai vào rồi, thoải mái không?”

Vừa dứt lời, anh thúc mạnh hông thêm hai cái.

“Ưm a… Anh trai… Thoải mái quá…”

Tôn Điềm Điềm vùi đầu vào cổ Tôn Hoài Đường, bàn tay nhỏ nắm lấy vai anh, đầu lưỡi mềm mại liếm ướt làn da trên sườn cổ.

Tôn Hoài Đường biết cô đang khát cầu được thỏa mãn, vì thế tách rộng hai chân, nắm chặt hông cố định cô, bắt đầu mạnh mẽ thúc đẩy cự vật vào hoa huy*t.

Tôn Điềm Điềm nằm trên bàn, bên dưới mặt bàn chảy đầy d*m thủy của cô, tí tách rơi xuống đất.

Một hồi sau, khoái cảm quen thuộc ập đến, từ hạ thân kéo thẳng lên đại não, Tôn Điềm Điềm trợn trắng mắt tận hưởng.

Vách tường thịt bên trong xoắn chặt, không ngừng mút lên dương v*t, d*m thủy nóng bỏng tưới lên quy đầu. Tôn Hoài Đường nhịn xuống ý muốn bắn, anh bế người thiếu nữ còn đang trong dư vị cao trào, ánh mắt mê ly không điểm tựa, đi đến sô pha gần cửa sổ sát đất, sau đó xoay người đi lấy đồ.

Khi trở về bên người Tôn Điềm Điềm, anh ngồi xổm trước mặt cô, dụ dỗ: “Cục cưng ngoan, giúp anh trai cái này nhé.”

Cả người mơ mơ màng màng bị anh kéo dậy, Tôn Điềm Điềm thở hổn hển nhìn chằm chằm lên dương v*t thô to trước mặt, cơ thể bỗng khựng lại.

“Cục cưng ngoan.” Anh nhét áo mưa vào tay cô, thấp giọng nói: “Giúp anh trai mang nó lên.”

Ngón tay hoàn toàn bị cưỡng chế, cô nghe lời xé bao, nhớ lại cách anh từng tự mang rồi bắt chước theo, kéo bao từ đỉnh xuống dưới, vừa thử một lần đã thành công đeo bao cho anh.

Anh thấp giọng cười, thanh âm sung sướng: “Cục cưng Điềm Điềm giỏi quá, rất có thiên phú, đúng là đệ tử ngoan.”

Nghe anh khích lệ, trên mặt cô vừa thẹn thùng vừa vui sướng, còn có chút tự hào.

Tôn Hoài Đường cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ đầy cảm xúc của cô, quá đáng yêu rồi…

Đôi tay ôm chặt lấy cô đi đến cửa sổ sát đất. Vừa buông người cô ra liền nghe giọng nói sợ hãi của thiếu nữ: “Không được, bên ngoài có người.”

Ngậm lấy vành tai trắng mềm của cô, anh khàn giọng trả lời: “Đây là gương nhìn một chiều, bên ngoài sẽ không thấy gì trong đây.”

Trước kia anh đã từng nói sẽ lo liệu toàn bộ chuyến du lịch này, đương nhiên khách sạn cũng là do anh chuẩn bị.

Tôn Hoài Đường ấn tay cô lên mặt kính, hơi nâng mông lên một chút rồi thẳng lưng dùng sức đỉnh côn th*t vào bên trong.

Tôn Điềm Điềm chịu đựng từng va chạm từ đằng sau, ngẩng mặt lên nhìn thấy bầu trời quang đãng cùng ánh trăng sáng, bên dưới là cảnh đêm diễm lệ. Tuy ở tầng 26 của khách sạn, nhưng cô vẫn nhìn thấy vài người đang đi bộ trên bờ cát dưới kia, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy hình ảnh Tôn Điềm Điềm đang trần truồng dính lên cửa sổ sát đất đang bị anh thúc ra vào từ sau. Nghĩ đến đây, cơ thể Tôn Điềm Điềm bất giác run lên.

“Ừ…” Huyệt đạo bên trong bỗng kẹp chặt hơn bình thường, Tôn Hoài Đường kêu lên một tiếng, thở hổn hển: “Điềm Điềm, thả lỏng nào, kẹp chặt quá.”

Cô không thể thả lỏng được, tâm lý đang chịu sự kích thích dày vò mãnh liệt, vách tường thịt không chịu nổi mà kẹp chặt hút sâu gậy th*t vào trong, Tôn Hoài Đường gian nan khó cử động.

Tôn Hoài Đường bị kẹp sinh đau, hít sâu một hơi, anh đột nhiên đánh mạnh vào mông thịt của cô, lớn giọng: “Thả lỏng!”

“A—” Tôn Điềm Điềm uất ức nức nở.

Cô cũng không muốn như vậy, nhưng không thể khống chế được…

Cảm nhận được huyệt đạo bên trong dần thả lỏng, Tôn Hoài Đường lập tức nhanh chóng thọc vào rút ra, eo hông dùng lực lớn đâm vào, Tôn Điềm Điềm bị đè sát lên mặt kính, bộ ngực sữa bị ép dẹp lép, đầu v* cọ lên gương lạnh, vừa ngứa vừa tê. Sườn mặt cô kề lên cửa sổ, hơi thở gấp gáp tạo thành một màn sương mỏng làm mờ mặt kính.

Bên dưới hai người ướt đẫm, côn th*t thọc vào rút ra đưa d*m thủy cô ra ngoài sau đó bị kéo ngược vào trong tạo thành những vệt trắng đục ở miệng huyệt, tí tách rơi xuống sàn nhà.

Tôn Điềm Điềm thoải mái rên rỉ, khoái cảm lại truyền đến đầu não, hoa huy*t điên cuồng mút chặt…

Làn sương mỏng trên cửa sổ do cô tạo ra dần trở thành những giọt nước li ti lăn xuống dưới. Đột nhiên, bàn tay to chống lên hơi sương của mặt kính, từng giọt bám vào ngón tay anh, Tôn Hoài Đường dồn dập nói: “Điềm điềm, cùng nhau ra!”

Cả hai đồng thời đạt được khoái cảm lên đỉnh, dựa vào nhau kịch liệt thở dốc. Tôn Điềm Điềm dựa đầu vào vai người đàn ông phía sau, cảm nhận lồng ngực cường tráng đang không ngừng phập phồng cùng nhịp tim mạnh mẽ, bên tai là hơi thở nóng rực gợi cảm của anh.

Một lúc sau, bên dưới người đàn ông lần thứ hai cương cứng. Cô cảm nhận được nó, không nhịn được cọ qua cọ lại.

Có lẽ đêm nay quá mức kích thích, hết kẹo que rồi đến cửa sổ sát đất khiến cả hai đều đồng thời kích động, như vừa được khai phá ra dục vọng nguyên thủy mãnh liệt nhất của con người, không cầm lòng được mà ham muốn đối phương.

Tôn Hoài Đường cắn lên vành tai mềm mại của cô: “Còn muốn không em?”

“Muốn ạ.” Tôn Điềm Điềm cũng không xấu hổ, cô xoay người ôm cổ anh, hôn nhẹ lên hầu kết đang chuyển động.

“Nghe theo em.”

Dứt lời, anh nâng một chân cô lên khuỷu tay mình, hoa huy*t phấn nộn bị bại lộ giữa không khí, Tôn Hoài Đường dùng sức đâm mạnh côn th*t vào trong, tàn nhẫn mà đâm ra thọc vào liên tục…