Kẹo Kim Cương

Chương 16-1: Kim cương hồng của Steinmetz [2257 chữ]



- --------------

Edit: Yu610

Đường Du không hề biết về cuộc trò chuyện diễn ra trên đường đua.

Cô không biết Chu Khâm Nghiêu nói gì với người ta, chỉ thấy vẻ mặt khiếp sợ của đối phương, còn anh lại cười thản nhiên sau đó bước đi.

Nhìn thấy anh đi về phía mình, trái tim Đường Du vô cùng yên bình.

Không phải ai cũng biết chuyện giáo viên cho Đường Du nghỉ nửa ngày, vì không muốn chú Dương nghi ngờ, đi chơi một lúc, Chu Khâm Nghiêu lại đưa Đường Du về trường học.

Không bao lâu sau, chú Dương lái xe đến cổng trường, Đường Du giả bộ vừa mới tan học, sau đó rất tự nhiên lên xe.

Chu Khâm Nghiêu cũng không đi ngay, mà đứng ở trạm xe bus một lúc nhìn theo cô.

Xe bảo mẫu chạm rãi chạy đi, khi đi qua trước mặt người đàn ông, Đường Du hạ kính xe xuống, nhìn anh từ xa, dùng khẩu ngữ nói: "Tạm biệt."

Chu Khâm Nghiêu cũng đáp lại cô một câu: "Tạm biệt."

Một ánh mắt, muôn lời không thể nói.

Sau khi xe chạy đi, Đường Du vẫn còn lưu luyến nhìn về phía sau.

Chú Dương nhìn qua gương chiếu hậu, nhận ra vẻ bất thường của cô, nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư, cô nhìn gì vậy?"

Đường Du quay lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười ngọt ngào:

"Không có gì."

Sau khi về nhà, tâm trạng Đường Du rất tốt, sau bữa cơm tối, giáo viên ngoại khóa đến dạy như thường lệ, nhìn thấy tâm trạng vui vẻ của cô, giáo viên cũng khen ngợi không ngớt lời.

Đường Du cảm thấy hôm nay mình chơi đàn lưu loát hơn rất nhiều.

Kết thúc buổi học tối đã là 8h, lúc Đường Du xuống lầu tiễn giáo viên về, đúng lúc gặp dì Dung từ ngoài đi vào, trong tay còn cầm một hộp giấy nhỏ.

Nhìn thấy Đường Du, dì Dung liền đưa hộp giấu cho cô: "Tiểu thư, vừa nãy có người ship hàng tới, nói đây là hàng chuyển phát nhanh của cô."

Đường Du:?

Rõ ràng cô không mua gì mà.

Trên mặt hộp giấy cũng không hề dán địa chỉ, vốn dì Dung có chút nghi ngờ, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đường Du, lại càng cảnh giác.

"Tiểu thư, cô đừng cử động!" Dì Dung lập tức đi lấy kéo để rạch hộp giấy: "Để tôi giúp cô kiểm tra xem đây là thứ gì!"

Đường Du há miệng thở dốc, còn chưa kịp ngăn cản, hộp giấy đã bị mở ra.

Bên trong có một cái túi to, dì Dung liền rạch túi ra.

"....?"

Bên trong túi to đựng đủ loại kẹo, kẹo mềm, kẹo cứng, kẹo que, đầy một túi màu sắc rực rỡ.

Nhìn thấy cũng không có gì bất thường, dì Dung do dự ngẩng đầu: "Tiểu thư, là cô mua kẹo đúng không?"

Lúc này Đường Du có một loại dự cảm mãnh liệt, có lẽ cô đã biết người tặng là ai, Đường Du vội vã gật đầu: "Đúng đúng, chiều nay cháu đi siêu thị tiện tay mua một túi kẹo."

Nghe cô nói vậy dì Dung mới yên tâm, đưa túi kẹo cho cô.

Trái tim Đường Du đập thình thịch, chờ dì Dung đi khỏi mới ôm túi kẹo trở về phòng ngủ tầng 2.

Cô khóa trái cửa cẩn thận, sau đó lấy chiếc điện thoại Chu Khâm Nghiêu đưa từ trong cặp sách ra.

Mỗi ngày về nhà cô đều cẩn thận tắt nguồn điện thoại, sợ không cẩn thận chuông kêu khiến dì Dung phát hiện, chờ đến khi lên giường ngủ mới dám lấy ra dùng trộm.

Cô nhất nút khởi động điện thoại, chỉ vài giây sau, màn hình di động sáng lên.

Cùng với ánh sáng của màn hình hiện lên còn có 1 tin nhắn hiện ra.

Đường Du vừa hồi hộp lại vừa hưng phấn.

Chiếc điện thoại này chỉ có mỗi số của Chu Khâm Nghiêu, cho nên nếu không phải tin nhắn rác thì chỉ có thể là tin nhắn của anh.

Mở tin nhắn ra, quả nhiên _____

Hotline (*) phục vụ 24h: [Em thích vị gì?]

Phía dưới là ảnh của đủ các loại kẹo.

Có lẽ do Đường Du tắt điện thoại, không thấy cô trả lời, cho nên Chu Khâm Nghiêu lại gửi một tin nhắn:

[Mỗi loại anh đều mua một ít, gửi đến nhà em nhé.]

Xem xong tin nhắn, Đường Du tựa vào cánh cửa cười trộm.

Cảm giác này chỉ có bản thân mình tự trải nghiệm mới hiểu, được người khác quan tâm bảo vệ thật hạnh phúc. Từ trước đến nay cô đều cảm thấy cuộc sống vô cùng nhạt nhẽo, mỗi ngày ngoại trừ luyện đàn thì chỉ còn đi học, nhưng bây giờ còn có Chu Khâm Nghiêu.

Tất cả đều trở nên sinh động và đáng để hy vọng.

Cô cất tất cả kẹo vào ngăn kéo nhỏ ở đầu giường, sau đó lấy một viên kẹo trong suốt, bóc vỏ, cho vào miệng.

Dưới ánh đèn, má lú đồng tiền của cô gái nhỏ hiện lên nhàn nhạt, tự mình cảm nhận vị ngọt nơi đầu lưỡi thấm vào tận trái tim.

10h, trước khi đi ngủ dì Dung mang sữa lên.

Vốn Đường Du đang định trả lời tin nhắn của Chu Khâm Nghiêu, nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng giấu điện thoại xuống dưới gối đầu.

Uống xong sữa bò, cô vào nhà vệ sinh tắm rửa, đánh răng, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong cô đóng cửa, trốn vào trong chăn.

Trong phòng đã tắt đèn, chỉ còn ánh sáng mỏng manh của đèn đường chiếu vào.

Ánh sáng nhàn nhạt khiến đêm nay trở nên vô cùng ấm áp.

Đường Du cầm điện thoại suy nghĩ thật lâu, mới gửi một câu:

[Cảm ơn, đã nhận được, rất ngọt.]

Đợi không đến một phút, Chu Khâm Nghiêu đã trả lời:

[Không cần cảm ơn, ngủ ngon.]

Nhìn thấy dòng chữ ngắn gọn trên màn hình, cô gái nhỏ vừa ngượng ngùng, vừa thỏa mãn nở nụ cười.

Cô buông di động, thừa dịp vừa tắm rửa xong sẽ dễ tiến vào giấc ngủ hơn, nhưng mà____

Mỗi khi nhắm mắt lại đều hiện lên hình ảnh cô và Chu Khâm Nghiêu rong ruổi ở trường đua xe.

Một màn lại một màn, một bức lại một bức, đều là hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Đường Du lăn qua lộn lại, khó có thể bình tĩnh.

Trước kia, mất ngủ bởi vì áp lực quá lớn, hôm nay rõ ràng đã giải tỏa tâm trạng, đã rất mệt mỏi, lại hưng phấn đến mất ngủ.

Lấy điện thoại ra từ dưới gối đầu, cô do dự nhìn dãy số kia thật lâu, cuối cùng vẫn gọi đến.

Một tiếng "tút" vang lên, điện thoại đã được kết nối.

Tim Đường Du đập điên cuồng, mãi đến khi đầu kia truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Sao vậy?"

Cô đang hồi hộp, bỗng nhiên không biết phải nói gì: "Em..."

Im lặng 3s. ngôn tình ngược

Bỗng nhiên Chu Khâm Nghiêu bật cười: "Mất ngủ à?"

Đường Du hơi ngượng ngùng: "Vâng, có thể là do quá hưng phấn..."

Đột nhiên đầu kia của điện thoại truyền đến giọng nói của trẻ con: "Anh Nghiêu, anh mau kể chuyện đi!"

Đường Du lại nghĩ mình quấy rầy Chu Khâm Nghiêu: "Anh đang bận à? Thật xin lỗi."

"Không có gì, trước khi Tống Tiểu Dương ngủ, muốn nghe anh kể chuyện."

Đường Du cảm thấy có lỗi, định cúp điện thoại: "Vậy anh kể đi, ngủ ngon."

"Đừng cúp." Chu Khâm Nghiêu ngăn cản cô, dừng một chút: "Nếu không thì em nghe cùng đi."

Đường Du: "....."

Cô trở mình, im lặng nghe giọng nói ở đầu kia điện thoại, Chu Khâm Nghiêu đang kể chuyện cho Tống Tiểu Dương nghe.

Giọng nói của anh rất trầm, nhất là vào ban đêm, càng giống như được mạ bởi màu ánh trăng mông lung, tràn đầy từ tính.

Một câu lại một câu, mê hoặc, thôi miên.

".....Sau này, hoàng tử tìm được công chúa đậu Hà Lan thật sự, bọn họ sống hạnh phúc cùng nhau trọn đời."

Lúc Chu Khâm Nghiêu kể xong, mí mắt Đường Du cũng díp lại, sắp không mở nổi.

Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng Tống Tiểu Dương nói thầm ở đầu kia điện thoại: "Anh Nghiêu, vì sao công chúa thích mưa không ở bên anh ếch xanh?"

Đường Du giật mình, tỉnh táo ba phần, sau đó chợt nghe thấy Chu Khâm Nghiêu hạ giọng giục Tống Tiểu Dương ngậm miệng, đi ngủ.

Cô mơ mơ màng màng hỏi: "Hai người đang nói ai vậy?"

Chu Khâm Nghiêu ngập ngừng vài giây, bình tĩnh nói: "Không có gì, em có mệt không?"

Đường Du thật sự hơi mệt.

Cô bị giọng nói của Chu Khâm Nghiêu thôi miên đến mí mắt sắp không mở nổi, miễn cưỡng nói chúc ngủ ngon, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Giấc mộng của cô rất ngọt ngào, cô mơ thấy rất nhiều chuyện vui vẻ.

Ngủ thẳng đến ngày hôm sau tự nhiên tỉnh, tinh lực so với hôm qua càng tràn đầy.

Ăn xong bữa sáng, đúng 7h chú Dương đến đón Đường Du đi học, vừa mới vào đến chỗ ngồi, ngoài cửa sổ có người gọi tên cô.

Đường Du ngẩng đầu, hóa ra là lớp trưởng lớp B ban quốc tế bên cạnh - Tạ Thừa.

Lúc trước khi vừa chuyển đến đây, cậu ta liền điên cuồng theo đuổi Đường Du, mỗi ngày gửi một bức thư tình, thổ lộ tình cảm phô trương, vì thế còn khiến lớp phó Lý Thi Vũ khó chịu rất lâu.

Sau này có lẽ do không nhận được câu trả lời, hơn nữa còn chuẩn bị thi tháng, Tạ Thừa ngừng lại một thời gian, Đường Du cho rằng cậu ta đã từ bỏ, không ngờ hôm nay lại tìm tới.

Vài bạn cùng lớp ồ lên, Đường Du không thể xem như không thấy, đành phải đi ra ngoài.

"Tìm tôi có việc gì không?"

Tạ Thừa đưa cho Đường Du một chiếc túi to tinh xảo:

"Nghe nói hôm qua cậu tụt huyết áp, ngất xỉu, tớ mang cho cậu một ít đồ ăn vặt để lót dạ, giờ giải lao nếu đói bụng cậu có thể ăn một chút."

Đường Du liếc nhìn, lạnh lùng đẩy ra: "Không cần, tôi không có chuyện gì."

Tạ Thừa lại nhiệt tình nhét vào tay cô: "Cậu nhận đi."

Nói xong cũng không cho người khác cơ hội từ chối, xoay người chạy về lớp mình.

Đường Du: "....."

Sau khi trở về chỗ ngồi, có bạn học chạy tới hỏi: "Đường Du, cậu và Tạ Thừa có chuyện gì vậy?"

"Có phải hai cậu....? Hihiii."

Lý Thi Vũ đi ngang qua liếc nhìn xem thường, nhưng lại sợ đắc tội với Trình Huyền nên không dám nói gì khó nghe.

Sau ngày hôm nay, Tạ Thừa giống như được uống máu gà, lại tiếp tục điên cuồng theo đuổi Đường Du.

Ở trường học theo đuổi Đường Du, tặng cô thư tình, tặng đồ ăn, tặng những món quà kỳ lạ, chẳng sợ Đường Du không nhận, cậu ta vẫn kiên trì không ngừng, quyết không từ bỏ.

Đường Du không có cách nào với cậu ta, mặc cho cô từ chối một vạn lần, đối phương vẫn tin tưởng mình có cơ hội, có công mài sắt sẽ có ngày nên kim.

Chủ Nhật, giờ tan học buổi trưa, Tạ Thừa chặn Đường Du ở cửa lớp.

Có lẽ đã quen với thái độ của Đường Du, Tạ Thừa cũng không lo sợ, cứ theo thói quen nhét đồ ăn vặt vào tay Đường Du.

"Ngày mai gặp!"

Đường Du: "....."

Trước kia toàn bộ đồ cậu ta tặng Đường Du đều cho bạn cùng lớp, nhưng hôm nay là Chủ Nhật, đa số học sinh đều đã đi về từ sớm.

Cô đành phải miễn cưỡng nhận số đồ ăn vặt này.

Khi ra đến cổng trường, chuông điện thoại trong cặp vang lên.

Người duy nhất liên lạc với cô qua chiếc điện thoại này là Chu Khâm Nghiêu, cô vội vàng lấy điện thoại ra:

"Alo."

"Tan học rồi à?"

"Vâng."

"Chiều nay anh lại đưa em ra ngoài giải tỏa tâm trạng nhé?"

"....."

Trong lòng Đường Du ngọt ngào: "Lại đi đua xe ạ?"

"Không, đi đến chỗ mới."

Đường Du không hề có sức chống cự với đề nghị của Chu Khâm Nghiêu, cô biết mỗi ngày người đàn ông này đều có thể mang đến cho mình niềm vui.

Nhưng cô không chắc mình có thể ra ngoài, đành phải nói trước: "Để em về nghĩ cách."

Cúp điện thoại, Đường Du bắt đầu nghĩ cách trốn ra ngoài.

Trên đường trở về, Phương Lai gọi điện cho chú Dương hỏi tình hình hàng ngày của Đường Du, Đường Du nghe họ nói chuyện, ngẩn ngơ nhìn túi đồ ăn vặt Tạ Thừa tặng trong tay, bỗng nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu.

"Chú Dương, cháu muốn nói chuyện với mẹ."

"Được, chờ một chút." Chú Dương đưa điện thoại đến.

"Mẹ." Đường Du ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Hai mẹ con hàn huyên một lúc, biết được cuộc thi tháng gần nhất Đường Du vẫn vững vàng nằm trong top 10, Phương Lai vô cùng vui mừng.

Thừa dịp tâm trạng bà đang rất tốt, Đường Du thăm dò hỏi: "Mẹ, con muốn sau này mỗi Chủ Nhật đều có thể ra ngoài một chút để rèn luyện thân thể, được không ạ?"

(*) Đường dây nóng

- ----------------

Chương này tớ cảm thấy vẫn khá lủng củng, mọi người thông cảm nhé! Có thời gian tớ sẽ beta lại tất cả <3 Nếu thích thích truyện thì nhớ thả <3 hoặc cmt cho tớ biết với nha. Yêuuuuu