Kẹo Kim Cương

Chương 17-2: [2202 chữ]



- ----------------------------------------------

Edit: 小玉 (Yu610)

Đai đeo màu đen quyến rũ, làm lộ ra xương quai xanh và đường cong bộ ngực no đủ, quần jeans bó sát tôn lên đôi chân thẳng tắp, thon dài.

Khuôn mặt được Trình Huyền đặc biệt trang điểm theo "phong cách nổi loạn", đôi mắt được đánh tone màu nâu đỏ, thêm một chút óng ánh được tán giữa bầu mắt, dưới khóe mắt được vẽ một ngôi sao nhỏ bằng bút kẻ mắt.

Son môi cũng là màu đỏ rực rỡ.

Đường Du cảm thấy bản thân mình hơi xa lạ.

"Ngẩn người gì vậy?" Trình Huyền đi đến bên cạnh cô, khoác tay lên vai cô: "Đây chính là thanh xuân, phải thật rực rỡ, phải thật xinh đẹp."

Đường Du: "...."

Bảy rưỡi, khu phố phồn hoa nhất trung tâm thành phố C.

Bên trong là hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố, cũng là nơi những người trẻ tuổi tụ tập đông nhất ____ Rege.

Trình Huyền đi trước, đeo dây chuyền và hoa tai lấp lánh, phong cách ăn mặc quyến rũ, sắc sảo.

Cô đưa Đường Du đến nơi xa hoa nhất trong thành phố.

"Một năm mình mới tới đây một lần, đắt muốn chết."

Sau khi vào hộp đêm, Trình Huyền kéo Tang Du ngồi xuống quầy bar tầng 1 và nói gì đó với anh bartender, sau đó anh ta lấy ra hai ly nước có màu hồng.

Trình Huyền lấy một ly trong đó đưa cho Đường Du:

"Mình không đủ khả năng để chơi hết mình ở đây, dù sao chúng ta cũng chỉ đến đây để cảm nhận bầu không khí."

Tiếng nhạc điện tử đinh tai, nhức óc vang lên, tiết tấu mạnh mẽ giống như đánh thẳng vào tim, ánh sáng mờ ảo, khiến cho người ta bị mê hoặc, không khí tràn ngập mùi thuốc lá và rượu.

Đây là lần đầu tiên Đường Du đến hộp đêm, nói không cảm thấy mới mẻ là giả, nhưng lại khiến cô hơi sợ hãi.

Xung quanh, cả trai lẫn gái đều hút thuốc, uống rượu, có người còn thoải mái ôm nhau, lắc lư theo tiết tấu.

Đánh giá kết thúc, cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm cocktail màu hồng nhạt.

Hương vị cũng không mãnh liệt như trong tưởng tượng, có phần nhẹ nhàng, êm dịu.

Lúc này, Trình Huyền chỉ vào DJ trên bục hỏi cô: "Cậu có biết DJ kia không?"

Đường Du nhìn theo hướng cô ấy chỉ, trên bục DJ giữa hộp đêm là một cô gái trẻ tuổi, trang phục rất phong cách.

Cô lắc đầu, lúng túng nói: "Sao mình lại biết người ở trong hộp đêm được chứ..."

Trình Huyền cũng nhấp một ngụm cocktail: "Cô gái kia tên là Kiều Phi, tớ đưa cậu tới đây cũng là để cậu nhìn thấy cô ấy, học tập cô ấy một chút."

"Vì sao?"

"Bởi vì cô ấy có vài điểm giống cậu, gia đình không muốn cho cô ấy học âm nhạc điện tử, nhưng cô ấy vẫn tự học. Dù sao, đó cũng chỉ ở tuổi nổi loạn. Bây giờ, cô ấy đã là một trong mười DJ hàng đầu châu Á, còn kết hôn với ông chủ của nơi này, cậu nói xem có trâu bò không."

"....Thật không?" Đường Du nghe xong, trong mắt trà đầy sự sùng bái, ngây người nhìn cô gái trên bục thật lâu, suy nghĩ sâu xa:

"Thật tốt."

Cùng lúc đó, ghê lô ở tầng 2.

Ánh sáng loang lổ hắt lên khuôn mặt Chu Khâm Nghiêu.

Ngồi đối diện anh là một người đàn ông mặc âu phục đen kiêu ngạo, anh ta đưa ly rượu cho Chu Khâm Nghiêu, cười nhạt:

"Để Hạ Thừa Nam tôi gọi 19 cuộc điện thoại mới chịu tới, cậu chính là người đầu tiên không nể mặt tôi như vậy."

Chu Khâm Nghiêu nhận ly rượu, giọng nói nhàn nhạt: "Không phải đã đến rồi sao."

"Bởi vì cậu biết tôi sẽ không có kiên nhẫn gọi đến cuộc điện thoại thứ 20, biết tôi sẽ tìm được nơi ở của cậu, để tránh bại lộ, cậu chọn chủ động xuất hiện, đúng không?"

Chu Khâm Nghiêu không hé răng.

Ghế lô yên tĩnh một lúc lâu, Hạ Thừa Nam mới nở một nụ cười nhẹ, cơ thể hơi nhoài ra ngoài, tựa vào cửa sổ: "Cậu định lăn lộn ở đây đến bao giờ mới định trở về."

Chu Khâm Nghiêu trả lời rất kiên quyết: "Không định trở về."

Hạ Thừa Nam liếc mắt nhìn anh: "Không phải em họ Chu Ngạn của cậu nhờ tôi, tôi cũng không thèm khuyên cậu."

"Vậy là tốt nhất."

Chu Khâm Nghiêu lập tức giết chết cuộc đối thoại.

Hai người lại trầm mặc một lúc.

Hạ Thừa Nam vuốt chiếc nhẫn trên ngón áp út, giọng nói mềm đi vài phần:

"Đợt trước đi công tác ở thành phố Hải gặp được ba cậu, thật ra ông ấy cũng biết cậu ở đây, còn có, đứa em trai ruột 2 tuổi kia của cậu cũng chuẩn bị học___"

"Đừng nói những chuyện này với tôi."

Chu Khâm Nghiêu đánh gãy cuộc trò chuyện.

Trong lòng anh sinh ra một thứ cảm xúc không thể nói rõ, trái tim chậm rãi cảm nhận được sự đau đớn.

Trong ký ức có sự đau đớn, anh đã sớm biết rõ.

"Anh Nam, những chuyện này không liên quan gì tới tôi, mục đích tôi tới đây là để nói với anh, không cần làm thuyết khách cho Chu Ngạn."

Anh đứng lên, anh mắt và giọng nói đều lạnh nhạt: "Việc tôi đã quyết định, sẽ không thay đổi."

Nói xong, lập tức ra khỏi ghế lô chạy lấy người.

Ánh đèn hộp đêm lập lòe, khi chuẩn bị đi xuống lầu, một tia sáng chiếu thẳng lên người Chu Khâm Nghiêu.

Tầm mắt vô ý chuyển tới hướng truyền đến ánh đèn, cũng chính lúc này, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên quầy bar.

Chu Khâm Nghiêu nghĩ rằng mình hoa mắt, dừng lại chăm chú nhìn vài lần.

Không ngờ thật sự là Trình Huyền.

Cô ăn mặc rất thời trang, ngồi trên ghế lắc lư theo tiết tấu, vô cùng phong cách.

Bên cạnh cô còn có một cô gái, ăn mặt cũng rất thu hút, đai đeo màu đen gợi cảm, xương bướm phập phồng quyến rũ, làn da trắng đến phát sáng.

Cô không giống Trình Huyền, chỉ ngồi đó an tĩnh.

Chu Khâm Nghiêu cảm thấy bóng lưng kia vô cùng quen thuộc.

Đặc biệt là mái tóc ngắn kia.

Tuy rằng đã liên tưởng đến khả năng nào đó, nhưng anh vẫn phủ định rất nhanh.

Đường Du ngoan như vậy, sao có thể chạy đến những nơi như hộp đêm này.

Để chứng thực, Chu Khâm Nghiêu chậm rãi lấy di động, gọi điện thoại cho Đường Du.

Cách quầy bar khoảng bốn năm mét, không đến vài giây, anh nhìn thấy cô gái mặc áo đai đeo màu đen lấy điện thoại ra từ túi xách, sau đó bối rối không biết làm sao, kéo Trình Huyền hỏi gì đó.

Chu Khâm Nghiêu nhìn thấy Trình Huyền trả lời dứt khoát: "Đi ra ngoài nhận!"

Ngay sau đó, hai cô gái rời khỏi quầy bar, đi về phía anh.

Cô gái mặc áo đai đeo màu đen quay người lại, trái tim Chu Khâm Nghiêu dường như ngừng lại một nhịp.

Dường như Đường Du đã hoàn toàn thay đổi, một thân váy bó, làn da trắng nõn, đường cong cơ thể hoàn mỹ khiến người ta không thể dời mắt.

Khó trách vừa rồi đám đàn ông đều nhìn về phía này.

Hai người cúi đầu, đi vội vàng, thậm chí lướt qua người Chu Khâm Nghiêu cũng không nhận ra.

Chu Khâm Nghiêu bình tĩnh đi theo hai người

......

Đường Du chạy một mạch ra ngoài mới cảm thấy bên tai yên tĩnh một chút.

Di động trong tay vẫn đang kêu vang.

Cuộc điện thoại này đến quá bất ngờ, quấy rầy hành trình trải nghiệm tuổi 18 của Đường Du.

Cô tự bình ổn tâm trạng một lát, cô gắng khiến cho ngữ điệu mình trở lại bình thường, nghe điện thoại:

"Alo."

Chu Khâm Nghiêu: "Đã ngủ chưa."

Đường Du đỏ mặt nói dối: "....Ngủ lâu rồi." (1)

Chu Khâm Nghiêu liền đứng sau lưng cô, đánh giá bóng lưng cô từ trên xuống dưới.

Tuy rằng đã phủ thêm một lớp áo khoác, nhưng chiếc áo bó sát người bao bọc thân thể trẻ trung vẫn khiến ông không thể khống chế mà sinh ra những tâm tư xa vời.

"Phải không." Giọng nói của anh hơi khàn khàn, cười nhạt: "Là chuẩn bị ngủ trên đường cái đúng không?"

Đường Du ngây người, chưa kịp phản ứng, lập tức xoay người nhìn xung quanh.

Cô liếc mắt một cái liền thấy được người đàn ông đang cầm di động cười nhạt đứng trước cửa quan bar.

"...." Vẻ mặt cô gái nhỏ cứng lại.

Trình Huyền cũng không ngờ tới khó có một người khiến Đường Du thấy quen mặt, thế mà cũng có thể gặp được Chu Khâm Nghiêu ở đây.

Lúc này ánh mắt người đàn ông nhìn mình có chút không ổn.

Nhân dịp anh còn chưa tìm mình tính sổ, Trình Huyền lặng lẽ rút lui, nói khẽ bên tai Đường Du: "Bảo trọng, mình đi trước nhé!"

Vốn dĩ Đường Du còn muốn nhờ Trình Huyền giải thích giúp mình một chút, không ngờ vừa xoay người cô ấy đã lập tức leo lên một chiếc taxi.

Chạy?

Thật hay cho tình chị em hoa nhựa này, đồ bán rẻ bạn bè.

Đường Du: "...."

Chu Khâm Nghiêu chậm rãi đi về phía cô.

"Không rảnh để gặp anh, hóa ra là đến đây chơi?"

"Không phải?"

Không hiểu sao khi đối mặt với Chu Khâm Nghiêu Đường Du lại chột dạ, không dám nói dối: "Chỉ là... Do chị Huyền nói tuổi 18 của em rất không giống tuổi 18, cho nên cô ấy mới muốn đưa em đi trải nghiệm một chút tuổi 18 của cô ấy. Em không cố ý lừa anh."

Chu Khâm Nghiêu khó chịu nhìn làn da và xương quai xanh của cô lộ ra dưới ánh đèn.

Anh cởi áo khoác ra khoác lên người cô, giọng nói bình tĩnh: "Vậy cô ấy cho em trải nghiệm những gì?"

Đường Du thành thật giải thích: "Uống một chút cocktail, học cô ấy nói một câu thô tục, học đánh nhau."

"....." Đều là mấy thứ vớ vẩn.

Chu Khâm Nghiêu hơi đau đầu, nghẹn một cục tức: "Em là em mà cô ấy là cô ấy, đừng học theo con nhóc điên kia là tốt rồi."

Cô gái nhỏ trước mặt cúi đầu, lông mi dày cong lên, hai má ửng đỏ giống như ngôi sao nhỏ khiến người ta chú ý, môi nhỏ đỏ mọng dưới ánh đèn càng thêm hấp dẫn, nhẹ nhàng đáp lời: "Vâng..."

Cổ họng Chu Khâm Nghiêu hơi khàn.

Gió nhẹ mang theo mùi hương trên người cô, từng đợt xâm nhập.

Cho dù ý chí có mạnh mẽ đến đâu, cũng rất khó chống lại sự quyến rũ ngây ngô của cô.

Anh không nói lời nào, hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng, cố gắng kiềm chế bản thân.

Nhưng Đường Du ở phía sau lại cố tình kéo góc áo anh, dịu dàng hỏi:

"Anh giận à?"

"Thật sự chúng em chưa làm gì cả."

Chu Khâm Nghiêu nghe thấy, trong lòng càng gợn sóng mãnh liệt____

Mẹ nó, thật sự bây giờ muốn làm gì đó với em.

Nhẫn nhịn không nhìn cô, nhưng không có cách nào có thể tránh khỏi giọng nói chọc người của cô.

Anh bị Đường Du nắm góc áo kéo lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt ươn ướt, trong suốt của cô.

Dường như có cả dải ngân hà trong đáy mắt cô gái nhỏ, dịu dàng lấp lánh, ngây thơ nháy mắt với anh, liềm khiến người đàn ông đánh mất lý trí.

Đệt....

Chu Khâm Nghiêu chửi tục một tiếng, liền dừng lại kéo lấy bàn tay nơi góc áo mình, kéo người trong ngực, áp lên tường.

Đường Du không kịp phản ứng, hai mắt trợn to, giật mình nhìn đôi môi người đàn ông phía trên áp xuống.

Lần đầu tiên, chỉ là nhẹ nhàng nhàng chạm vào.

Lần thứ hai, anh ngại chưa đủ, liền cạy mở hàm răng của cô.

Đôi tay Đường Du bối rối không biết để đâu liền đặt lên ngực Chu Khâm Nghiêu.

Đầu óc mê muội, sau đó lại vô cùng tỉnh táo.

Tỉnh táo để cảm nhận được vị cồn, mùi thuốc lá, mùi hormone đàn ông, cùng với hương vị của màn đêm xung quanh.

Không biết qua bao lâu, đôi môi cực nóng rời khỏi môi cô, di chuyển đến phía sau tai:

"Trình Huyền không nói với em, 18 tuổi nên có một nụ hôn như thế này sao?"

- -----------------------------------------------

Trong raw là "快了" (kuàile): sớm rồi, nhanh rồi gì đó. Mình đoán ở đây ý Hữu Hữu là ngủ từ sớm rồi gì đó, nhưng để vậy nó cứ sao sao đó nên mình để thế này. Mặc dù nó vẫn dị dị sao ấy:)

小玉: Ông Nghiêu ơi, thứ lưu manh, rớt hết liêm sỉ rồi đấyyyyyyy