Kẹo Kim Cương

Chương 25: L’Incomparable - Anh Ấy Thật Manly…



Buổi trình diễn trang sức của MOON diễn ra vào thứ sáu.

Lần này Phương Lai cũng ở nhà hai ba ngày, đây là lần đầu tiên đầu tư sang lĩnh vực khác của bà nên bà cực kỳ thận trọng, vì sự kiện này mà bôn ba bận rộn.

Buổi sáng cùng ngày diễn ra sự kiện, trước khi đi ra ngoài Phương Lai hỏi Đường Du: Buổi tối sau khi tan học con có muốn tới hiện trường xem thành tựu mới của mẹ không?"

Vốn dĩ Đường Du không muốn đi, nhưng mấy ngày trước trình Huyền biết được chuyện này nên đặc biệt đến gặp cô nói muốn đến hiện trường chơi, để thỏa mãn nguyện vọng của bạn tốt, Đường Du đành phải đồng ý.

Cô hỏi Phương Lai: "Con có thể dẫn bạn học của mình đến xem cùng không?"

Phương Lai nhìn cô đầy ẩn ý: "Có phải là Tạ Thừa không?"

"Không..." Đường Du đỏ mặt, "Là bạn học khác."

Phương Lai vội phải đi, cũng không hỏi nhiều, từ trong túi lấy ra ba vé vào cửa, "Được rồi, mẹ có ba vé ở đây, vốn dĩ dành cho khách hàng, nhưng họ tạm thời không đến được, con cầm lấy đi, dẫn theo bạn học nào đến chơi cùng cũng được. "

"… Cảm ơn mẹ."

Sau khi Phương Lai đi rồi, Đường Du tính toán trong tay cô có ba tấm vé.

Mình và Trình Huyền mỗi người một tấm, còn lại một tấm dư lại thì cho ai.

Bỗng nhiên mà đến, tên của Chu Khâm Nghiêu tự nảy ra trong đầu cô.

Dù sao thì cũng thừa một vé, không đi cũng phí.

Vì vậy, trước khi đi học cô lẻn đến căn tứ hợp viện, vừa khéo gặp Chu Khâm Nghiêu mới ra khỏi cửa, hai người đụng nhau ở đầu ngõ.

Chu Khâm Nghiêu dừng xe máy lại với vẻ thích thú: "Sao vậy? Sáng sớm tinh mơ đã muốn gặp anh rồi hả?"

"Anh đừng có chảnh thế."

Đường Du khẽ đánh anh một cái, không đau không ngứa, giống như đùa giỡn giữa những người đang yêu.

Cô lấy vé ra: "Tối nay MOON có buổi trình diễn trang sức, mẹ em cho em ba vé, anh có muốn đi cùng không?"

Nụ cười mới chớm trên khuôn mặt Chu Khâm Nghiêu khựng lại.

Cúi đầu nhìn xuống mặt vé ---

[MOON Spring / Summer Dream Journey]

(Tạm dịch: MOON Hành trình xuân hè trong mơ)

Lông mày anh nhẹ nhàng cau lại, nhanh chóng giãn ra, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra: "Trong tiệm hôm nay có chút việc, chắc anh không tới được, em đi chơi vui nhé."

"Vâng ạ."

Trong lòng Đường Du hơi thất vọng, nhưng vẫn cẩn thận nhét vé vào tay anh: "Anh giữ lấy trước đã, nếu rảnh thì đến tìm em."

Nói xong cũng không đợi Chu Khâm Nghiêu từ chối, cô gái nhỏ đã bỏ chạy.

Chu Khâm Nghiêu nhìn tấm vé trong tay.

Logo quen thuộc hơn 20 năm, giờ đây lại mang đến cảm giác cảnh còn người mất.

Yêu hận đan xen, rõ ràng là buông tay, nhưng luôn bị một tia trói buộc, dù thế nào cũng không thể từ bỏ hoàn toàn.

Hơn hai mươi tuổi, quả thực là vẫn không cam lòng.

Anh thở dài, nhét vé vào túi.

Buổi chiều tan học, Đường Du đợi Trình Huyền ở cổng trường. Hai người cùng nhau lên xe chú Dương đến hiện trường buổi trình diễn trang sức.

“Hữu Hữu, nghe nói hôm nay Tưởng Định cũng sẽ tới hiện trường đúng không?” Lúc trên đường Trình Huyền hỏi.

Đường Du suýt nữa quên rằng hôm nay Tưởng Định cũng sẽ đến.

Vì mối quan hệ với Phương Lai, gần đây MOON đang bàn chuyện ký kết hợp đồng quảng cáo với Tưởng Định. Dù chưa được công bố với bên ngoài, nhưng về cơ bản đã có thông tin xác nhận rằng anh ấy sẽ trở thành sao nam duy nhất trong số các đại sứ thương hiệu.

Vì vậy, hôm nay Tưởng Định sẽ đến hiện trường để hỗ trợ.

Đến lúc này Đường Du mới muộn màng hiểu ra nguyên nhân Trình Huyền điên cuồng muốn đến buổi trình diễn trang sức.

Đường Du liếc nhìn Trình Huyền.

Những gì cần nói cô đã nói với cô ấy trước đó rồi, chỉ có thể thầm hy vọng rằng Trình Huyền đối với Tưởng Định chỉ là đơn giản là sự sùng bái thần tượng bình thường, không nảy sinh suy nghĩ nào khác.

Tối nay, buổi trình diễn của MOON được tổ chức tại một khách sạn 6 sao, hiện trường vô cùng hoành tráng, thiết kế sân khấu rất thời thượng, sang trọng mà trang nhã, vô cùng phù hợp với hình ảnh một thương hiệu kim cương lớn.

Buổi trình diễn lớn này nhằm giới thiệu hàng loạt mẫu hợp tác của MOON, bao gồm trang sức, đồng hồ, phụ kiện,… Phương Lai cũng đã đầu tư một số tiền khủng vào đó.

Vì là lần đầu tiên đến Thành phố C để quảng bá nên dù chỉ là chủ đầu tư dự án, Phương Lai vẫn rất coi trọng, lo lắng xuôi ngược trước sau.

Đường Du thấy Phương Lai bận rộn nên cũng không quấy rầy, cùng Trình Huyền tìm đại chỗ ngồi ở hàng ghế sau.

Bước đi trên thảm đỏ ở bên ngoài, hàng ghế đầu dưới sân khấu chữ T có đầy đủ những ngôi sao nổi tiếng, còn có một số người giàu có nổi tiếng trong thành phố.

Rất nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt của những người nổi tiếng đã đến bên ngoài khách sạn, họ bị chặn lại ở bên ngoài, đứng nhìn thần tượng của mình từ xa.

Năm phút trước khi buổi trình diễn trang sức bắt đầu, Tưởng Định cuối cùng đã đến hiện trường, anh ấy được bảo vệ chặt chẽ đi vào, độ nổi tiếng cao đến nỗi chấn động, cả hiện trường chỉ toàn tiếng thét chói tai.

Các fan bạn gái phấn khích hét lên tên anh ấy, bầu không khí vừa vặn được đẩy lên cao trào.

Vị trí của Tưởng Định là ở hàng ghế đầu. Khi anh ấy đi ngang qua người Đường Du thì nhìn thấy cô, mỉm cười nhẹ như thay cho lời chào, nhưng ---

Sau khi lướt ánh mắt qua người Đường Du, vô tình mà đặt trên người Trình Huyền.

Mắt chạm mắt trong thoáng chốc, di chuyển đi không để lại dấu vết.

Đèn tắt, buổi trình diễn trang sức bắt đầu.

Tại hiện trường những người mẫu mang các kiểu dáng khác nhau giới thiệu đến mọi người.

Mỗi viên kim cương đều lộng lẫy loá mắt, dưới ánh đèn phụ trợ phản chiếu vẻ đẹp lung linh rực rỡ.

Đường Du nhìn thấy Phương Lai đứng dưới sân khấu từ xa, tay đang xắn tay áo, nói với nhân viên công tác bên cạnh gì đó.

Bắt đầu làm việc, bà trông vừa tích cực lại vừa giỏi giang. Trên thực tế, bỏ đi sự căng thẳng quá mức thường thấy với chính mình, Phương Lai thực sự là một người mẹ tuyệt vời.

Trên người bà có rất nhiều ưu điểm xứng đáng để Đường Du học hỏi.

Đường Du quay đầu lại, đang định nói chuyện với Trình Huyền thì thấy cô ấy cúi đầu bấm điện thoại, ép cung hỏi: "Gửi tin nhắn cho ai."

Trình Huyền lập tức mất tự nhiên cất điện thoại, ngồi thẳng lưng lại: "... Mẹ mình, hỏi khi nào mình về."

Đường Du không để ý, nhỏ giọng nói: "Cậu xích ra một chút, mình đi vệ sinh."

"Được."

Đường Du cúi người đi qua bàn khách quý, nhà vệ sinh ở lối đi bên ngoài, cô tự mình đi tới, khi đi qua chỗ ngồi đối diện sân khấu chữ T, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người.

Dáng người cao cao, mặc áo khoác đen, đội mũ, vành mũ đè xuống rất thấp, tuy không nhìn rõ được mặt, nhưng Đường Du vẫn không thể giải thích được mà cảm thấy --

Anh chính là Chu Khâm Nghiêu.

Đúng lúc này, ánh đèn đột ngột chuyển sang vị trí khác, trước mắt mờ mịt, Đường Du mất đi dấu vết của Chu Khâm Nghiêu, cô nhìn quanh một lần nữa thì phát hiện người vừa đứng đó đã biến mất.

Đường Du hơi cau mày, đứng đó một lúc rồi mới xoay người đi vào toilet.

Khi cô trở lại từ toilet, buổi trình diễn trang sức kéo dài nửa giờ đã kết thúc.

Đường Du nhìn lại xung quanh, vẫn cảm thấy vừa rồi mình không nhìn lầm.

Cô lặng lẽ hòa vào đám đông mờ mịt, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Trên sân khấu, nhà thiết kế và người mẫu đang lần lượt chào cảm ơn, Phương Lai và Chu Ngạn với tư cách là người tổ chức sự kiện cùng bước lên sân khấu, sau khi nói rất nhiều lời cảm ơn, họ đã đẩy sự kiện đến cao trào cuối cùng.

Đây cũng là phần được mong đợi nhất của sự kiện này - Tưởng Định ra mắt.

Ánh đèn lóa mắt, Tưởng Định lên sân khấu trong tiếng hét chói tai.

Hôm nay anh ấy mặc là một bộ vest đơn giản vừa người màu xanh da trời, rực rỡ loá mắt nhưng không mất đi vẻ nồng nàn lãng mạn, rất phù hợp với chủ đề của buổi trình diễn trang sức hôm nay - người tình trong mộng.

Tưởng Định chính là mỹ nam chỉ cần chạm tay vào sẽ phỏng của làng giải trí, người tình trong mộng của hàng nghìn cô gái.

Anh ấy bước lên sân khấu, mỉm cười giản dị, nghiêm túc nói lên cảm nhận về chương trình tối nay. Khi bầu không khí đang sôi sục, một bóng người bất ngờ dùng tốc độ cực nhanh lao ra từ trên ghế khách quý vọt tới trên sân khấu khiến cho mọi người trở tay không kịp.

Đó là một nữ fan cuồng trà trộn vào nhân viên công tác, vừa đi lên đã ôm lấy Tưởng Định, các nhân viên bảo vệ nhìn thấy thì nhanh chóng xông tới, hiện trường bỗng trở nên hỗn loạn.

Cảm xúc của fan nữ có chút mãnh liệt, sức cũng lớn nên Phương Lai đứng phía sau lưng Tưởng Định thấy vài nhân viên bảo vệ cũng không chống lại được một người phụ nữ, hiện trường trở nên hỗn loạn, trong lòng không khỏi có chút gấp gáp.

Bà muốn giúp giải vây, vừa đi qua đã bị cánh tay vùng vẫy của fan nữ không chú ý đẩy ra, đột ngột ngả người về phía sau.

Phương Lai đứng ở mép sàn chữ T, nếu cứ thế ngã xuống thì không gãy xương cũng bị chấn động não.

Đường Du nhìn quanh một lượt nhưng không tìm thấy Chu Khâm Nghiêu, đúng lúc đi đến gần chỗ Phương Lai, nhìn thấy cảnh này, lập tức chạy nhanh đến.

Gần như cùng lúc đó, một bóng người bên cạnh cô cũng từ góc nghiêng phía sau lao ra.

Phương Lai bước hụt một chân trên không trung, cơ thể đi mất trọng tâm, hướng ngã xuống bên dưới sân khấu, ngay khi bà nghĩ rằng mình sắp té xuống——

Một trái một phải, mỗi người duỗi một cánh tay mạnh mẽ ra tiếp được bà.

Phương Lai kinh ngạc đứng sững lại, phát hiện Đường Du đang kéo mình bên trái, quay đầu lại—

Hai mẹ con gần như cùng nhìn sang bên phải.

Người đàn ông hơi nâng vành mũ lên, trầm giọng nói: "Bác gái không sao chứ ạ."

Đường Du: "..."

Hóa ra vừa rồi cô không có nhìn lầm, thật sự là anh.

Đường Du vừa mừng vừa sợ, còn chưa kịp nói gì thì cuối cùng fan nữ trên sân khấu đã bị hai người đàn ông mạnh khoẻ kéo xuống.

Biểu trình diễn đang êm đẹp bị người này phá không còn hình dạng gì, đi ngang qua bên người Phương Lai, bà tức giận nói: "Đồ điên! Nhớ báo cảnh sát, giao cho cảnh sát xử lý."

Fan nữ kia nghe xong giống như bị k!ch th!ch, bất ngờ mạnh mẽ xoay người lại, đổ thẳng một chai nhỏ đang cầm trên tay vào mặt Phương Lai.

Hình như trong chai có chứa một chất lỏng không xác định, dựa vào cảm xúc có phần điên rồ của cô ta, người xem dưới sân khấu thét lên, chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Chất lỏng rơi trong không khí gần giống như hình parabol, rõ ràng là hướng về phía Phương Lai, nhưng bởi vì phương hướng có vấn đề nên nên cuối cùng lại là rơi xuống chỗ Đường Du vừa đứng.

Mọi người xung quanh đã sớm giải tán hết rồi, tất cả chỉ diễn ra trong vòng hai ba giây, cơ bản là không còn chỗ để suy nghĩ nữa, phản ứng của mọi người đều xuất phát từ quyết định bản năng nhất trong lòng họ.

Đầu óc Phương Lai trống rỗng, sau chưa đầy một giây trong đầu đã lường trước được những hậu quả khủng khiếp có thể xảy ra phía sau, bà đã không chút do dự nhào tới trước mặt con gái.

Nhưng bà vẫn đến muộn.

Chất lỏng không xác định đã bị đổ.

Không phải trên mặt, trên người Đường Du hay bất cứ nơi nào.

Đường Du bình an vô sự.

Chỉ bởi vì, vào giây phút cuối cùng khi không còn thời gian để suy nghĩ, Chu Khâm Nghiêu đã xoay người qua ôm Đường Du vào lòng.

"Đừng nhúc nhích."

Chất lỏng tràn ra khắp lưng anh.

...

Sợ hãi qua đi, lúc này các cánh nhà báo mới nhấn nút chụp màn trập để nhanh chóng ghi lại khoảnh khắc của chuyện ngoài ý muốn này.

Nhân viên bảo vệ, trợ lý, nhân viên công tác tại hiện trường cũng tất bật lên để xử lý hiện trường, sắp xếp cho các vị khách quý nhanh chóng rời khỏi sân khấu.

Một buổi tiệc trang sức hoành tráng kết thúc vội vàng trong tay một nữ fan cuồng. Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng theo số liệu thu được từ bộ phận quan hệ công chúng thì vì chuyện ngoài ý muốn lần này mà độ bàn luận về buổi trình diễn lớn cực kỳ hot, hai chủ đề nóng nhất liên tục được hâm nóng đó là:

#Tưởng Định bị tập kích tại buổi trình diễn lớn của MOON.

#Hộ hoa sứ giả* thần bí của thiên kim Đường Thị

*Ý chỉ những người đàn ông bảo vệ hoặc theo đuổi phụ nữ

Phòng nghỉ ở hậu trường.

Khi ngã, mặc dù Phương Lai được Đường Du và Chu Khâm Nghiêu đỡ trái phải nhưng vẫn hơi trẹo eo.

Ngồi trên ghế sô pha, cô thư ký thoa dầu thuốc lên người bà, chuyện xảy ra tối nay khiến cho lòng bà rất cảm động.

Cảm động, cũng cảm khái.

Đường Du và Chu Khâm Nghiêu ngồi đối diện với bà, Phương Lai nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Chu Ngạn đã xử lý xong một số việc, cuối cùng cũng có thời gian để đến thăm Phương Lai.

Vừa rồi tình hình đặc biệt hỗn loạn, anh ấy đang đứng ở phía xa, lúc muốn tới giúp đỡ thì Phương Lai đã ngã xuống rồi.

Sau nữa thì fan nữ đó nổi điên, trợ lý của Chu Ngạn vội vàng kéo anh ấy đến khu vực an toàn.

“Phương tổng, bà không sao chứ?” Anh ấy vừa tiến đến đã hỏi han ân cần.

Sau khi hỏi xong thì thấy Chu Khâm Nghiêu cũng xuất hiện trong phòng nghỉ.

Ánh mắt hai người giao nhau, Chu Ngạn ngay lập tức nhớ ra vừa rồi trợ lý có nói với mình rằng cô chủ nhà họ Đường đã được một người đàn ông bí ẩn cứu, nguyên văn lời nói là: "Anh trai kia đúng là siêu ga lăng, không cần suy nghĩ nhiều đã ôm cô Đường vào lòng, đẹp trai quá ư ư ư."

Lúc đó Chu Ngạn không nghĩ đến Chu Khâm Nghiêu, dù sao thì trước đó mình đã gọi điện thoại hỏi anh có muốn đến xem không, nhưng đối phương lại từ chối thẳng thừng.

Hóa ra vẫn âm thầm lén đến...

Chu Ngạn chuyển đến cho Chu Khâm Nghiêu một ánh nhìn đầy ẩn ý, nhưng người bên kia làm ngơ với anh ấy, như thể họ hoàn toàn chẳng quen biết nhau.

Cũng đúng, bây giờ anh tên là Chu Khâm Nghiêu.

Quả thực là phải không quen biết với mình.

Vì vậy Chu Ngạn cũng thu lại ánh mắt thân thiết.

Phương Lai nhìn thấy Chu Ngạn đến an ủi bà, chỉ sang bên cạnh: "Đau thắt lưng thôi, không sao, ngồi đi."

Bận rộn cả đêm, mọi người thực sự rất mệt mỏi, nước cũng không kịp để uống một ngụm, Phương Lai nói: "Hữu Hữu, rót một cốc nước cho giám đốc Chu."

“Vâng.” Đường Du rót một ly San Pellegrino, lịch sự đi tới đưa cho Chu Ngạn.

Chị dâu nhỏ tự tay rót nước cho mình, Chu Ngạn được chiều mà lo, đứng lên nói: "Cảm ơn, tôi tự cầm được rồi."

Đêm giao thừa Chu Ngạn không bắt buộc cô, còn tiễn cô đến núi Minh Đài, giúp giữ bí mật, ngày hôm sau còn thành công giúp cô thoát hiểm, ấn tượng của Đường Du đối với Chu Ngạn đã khá hơn nhiều.

Nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Phương Lai kêu cô gọi “anh Chu Ngạn”, Đường Du do dự nói: "Anh Chu Ngạn đừng khách sáo."

Chu Ngạn bị sặc phun ra một ngụm nước.

Khát vọng sinh tồn khiến anh ấy lập tức nhìn về phía Chu Khâm Nghiêu, chỉ thấy người đàn ông kia đang thờ ơ ngồi đối diện, nhìn mình bằng ánh mắt rất thú vị.

[Anh?]

[Không, không, không, làm sao em dám để cho chị dâu nhỏ gọi là anh!]

Chu Ngạn cảm nhận được ánh mắt tử thần đến từ anh họ mình, ngay lập tức vì nghĩa quên thân mà cự tuyệt: "Cô Đường, em cứ gọi anh Chu Ngạn là được rồi."

Thật ra Đường Du cũng thầm nghĩ chỉ gọi một tiếng xem như vớt vát lại mặt mũi tối hôm đó, nếu như anh ấy không thích vậy cũng rất tốt.

Chu Ngạn nhanh chóng chuyển chủ đề, thực ra anh ấy rất quan tâm đến việc Chu Khâm Nghiêu có bị thương hay không, nhưng hỏi trực tiếp thì không hay nên anh ấy chỉ có thể giả vờ quan tâm hỏi Phương Lai: "Đúng rồi, vừa nãy cô Đường có bị thương không? Thứ chất lỏng không rõ kia là gì?"

Nói đến đây, Phương Lai hài lòng nhìn về phía Chu Khâm Nghiêu, nói với Chu Ngạn: "Không sao, chỉ là rượu bình thường thôi, cũng may là không phát sinh chuyện lớn ngoài ý muốn nào, đúng rồi, giám đốc Chu."

Mắt Phương Lai mang theo ý cười chỉ vào Chu Khâm Nghiêu nói: "Để tôi giới thiệu với cậu."

Chu Ngạn:...

Lặng lẽ cúi đầu, uống nước làm ấm cổ họng.

Đã đến lúc để kiểm tra kỹ năng diễn xuất của anh ấy.

Đợi lát nữa khi nghe đến cái tên "Chu Khâm Nghiêu" anh ấy nên làm như thế nào để giả vờ đây là lần đầu tiên nghe thấy, lần đầu tiên gặp mặt, cần phải có biểu cảm như thế nào mới đủ tự nhiên?

Ngay khi Chu Ngạn đang chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, Phương Lai lên tiếng.

"Đây là bạn học của con gái tôi, tên là Tạ Thừa, chính là người vừa bảo vệ Hữu Hữu."

"???"

Chu Ngạn chuẩn bị cả bụng diễn xuất đều bị sự bất ngờ này đánh trở lại.

Phun ra thêm một ngụm nước nữa: "Ai?"

Phương Lai hơi cau mày: "Nước này khó uống à, sao lúc nào cậu cũng bị sặc thế."

"Không phải." Chu Ngạn lau miệng, vẫn có chút khó tin hỏi: "Bà vừa mới nói tên của anh ấy là gì?"

"Tạ Thừa, có chuyện gì sao?” Phương Lai mỉm cười, làm động tác thổi kèn: “Cậu ấy học saxophone, cùng là sinh viên nghệ thuật.”

"...???"

Chu Ngạn trợn to hai mắt, nhìn Chu Khâm Nghiêu bằng ánh mắt [Cmn, rốt cuộc anh có bao nhiêu tên, bao nhiêu thân phận?].

Chu Khâm Nghiêu bình tĩnh nhìn qua, mỉm cười: "Xin chào, Giám đốc Chu."

Chu Ngạn: "..."

Được lắm, được lắm.

Đại ca ơi, chết tiệt lúc này quá đột ngột!

Em không biết đáp như thế nào!

Trong lòng Phương Lai vốn chỉ nghĩ đến cảnh Chu Khâm Nghiêu nhanh chóng ôm lấy Đường Du, không phát hiện ra sự khác thường của Chu Ngạn.

Là một người mẹ, khi thấy có người cũng giống như mình liều lĩnh quên thân để bảo vệ con gái, đó là một chuyện hạnh phúc và vui mừng cỡ nào.

Bà hài lòng nhìn Chu Khâm Nghiêu: "Tạ Thừa, đêm nay cảm ơn cháu. Tuy rằng chỉ là rượu, nhưng nếu là axit sunfuric, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi."

Chu Khâm Nghiêu: "Cháu nên làm mà bác gái."

Phương Lai tán thưởng gật đầu, nhìn thấy Đường Du đang lén lút quan sát Chu Khâm Nghiêu, khóe miệng nở nụ cười, suy nghĩ của thiếu nữ đều viết ra hết trên mặt, bà làm mẹ thì sao mà không hiểu cho được.

Thế là bà thoải mái thả lỏng một lúc: "Không còn sớm, Tạ Thừa, cháu giúp bác đưa Đường Du về đi, bác có chuyện muốn nói với Giám đốc Chu."

Chu Khâm Nghiêu đứng lên, "Được ạ."

Trước khi rời đi, anh vẫn không quên nháy mắt với Chu Ngạn [Giữ kín miệng, đừng nói linh tinh về tôi].

Chu Ngạn: "..."

Hai thanh niên rời đi, Phương Lai cuối cùng cũng đặt xuống tư thế uy nghiêm trước mặt đối tác, lộ ra vẻ xúc động.

Có lẽ là bởi vì sự việc tối nay cảm xúc quá dữ dội, bà nóng lòng muốn tìm người nói chuyện, cho nên Chu Nhan mới trở thành đối tượng tâm sự của bà.

"Tiểu Chu, cậu thấy Tạ Thừa này như thế nào?"

Chu Ngạn: "..."

Mẹ nó Tiểu Chu không biết trả lời như thế nào.

Thấy Chu Ngạn không nói lời nào, Phương Lai tự nhủ: "Con gái tôi rất đơn giản, tôi luôn mong tìm được một người đàn ông có thể bảo vệ nó, trong tương lai thay thế tôi chăm sóc thật tốt cho con bé."

Đang nói chuyện, Phương Lai bỗng nhiên bật cười: "Không giấu gì cậu, lúc trước tôi còn nghĩ tới việc nhờ cậu giới thiệu anh họ cậu cho Hữu Hữu làm quen, nhưng bây giờ xem ra có lẽ không cần thiết nữa rồi."

Chu Ngạn: "..."

Im lặng như gà, không biết phải trả lời như thế nào.

Nói tới đây, Phương Lai hình như nhớ ra điều gì đó: "Mà này, anh họ của cậu mấy năm trước đi du học, sao bây giờ không có chút tin tức nào thế?"

"Anh ấy…"

Chu Ngạn tâm trạng phức tạp, suy nghĩ một phút đồng hồ: "Anh ấy gần đây học tâm lý."

"Tâm lý?"

“Vâng.” Chu Ngạn bình tĩnh nhìn Phương Lai, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh họ của tôi gần đây tập trung nghiên cứu sự phát triển đa nhân cách, không ngần ngại dùng chính mình để luyện tập, chắc không lâu nữa sẽ phát điên."

Phương Lai: "...?"

- —-

◆ Vòng cổ kim cương vàng L"Incomparable: viên đá chính nặng đến 407 carat, được đánh giá là viên kim cương tự nhiên màu vàng hoàn mỹ và lớn nhất thế giới. Nó đã được bán tại Singapore vào tháng 1 năm 2013 với giá giao dịch là 55 triệu đô la Mỹ. Thành công phá vỡ kỷ lục thế giới và trở thành chiếc vòng cổ quý giá nhất trên toàn thế giới.

Nghe nói rằng viên kim cương màu vàng khổng lồ này được phát hiện bởi một cô bé ở Cộng hòa Dân chủ Congo vào năm 1980. Viên kim cương vàng này đã được tạo tác để tỏa ra một màu vàng rực rỡ và sống động, thêm độ trong suốt không tỳ vết, nên có tên là Viên kim cương Incomparable (Không gì sánh nổi). Nó đã được trưng bày trong một số viện bảo tàng, cuối cùng rơi vào tay thợ kim hoàn Mouawad, người đã chế tác nó thành một chiếc vòng cổ, và đính 90 viên kim cương trắng cắt hình quả lê nặng 230 carat, có giá trị phi thường.