Kẹo Kim Cương

Chương 9: Ăn viên kẹo thứ chín [3200 chữ]



- ----------------

Edit: Yu610

Chu Khâm Nghiêu vừa về nhà.

Hôm nay có một người bạn cũ tới tiệm, hai người ôn chuyện một chút, khi về đến nhà Ngô Ngọc Chi đưa chiếc ô cho anh, tiện thể kể chuyện Đường Du đến đây trả ô.

Dùng lời của của bà cụ mà nói: "Cô gái nhỏ rất xinh đẹp, dáng người nho nhỏ, cười rộ lên rất xinh xắn."

Chu Khâm Nghiêu nhíu mày không đứng đắn: "Có ai bà thấy không đẹp sao?"

"Cút đi." Ngô Chi Ngọc mắng anh: "Thằng nhóc thối."

Ô vẫn còn chút ẩm ướt, Chu Khâm Nghiêu định mang ra sân phơi, mở ô ra, một túi kẹo màu hồng nhạt rơi từ trong xuống.

Anh giật mình, ngồi xổm xuống nhặt lên, đúng lúc nay, điện thoại trong túi đổ chuông.

"Xin hỏi --" đầu bên kia điện thoại là một cô gái, ngữ điệu rất vội vã, có lẽ đã quên mất phải phải nói gì, suy nghĩ vài giây mới lắp bắp hỏi: "Xin hỏi anh là anh trai điên cuồng bùng nổ phải không?"

"..."

Giọng nói có chút quen tai, Chu Khâm Nghiêu nghĩ lại là tên nhóc nào đó bày trò đùa dai đêm khuya, im lặng vài giây, đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên đối phương giới thiệu mình ở số 7 phố Cây Hòe.

Động tác cúp điện thoại của Chu Khâm Nghiêu dừng lại.

Lúc này anh mới kịp phản ứng giọng nói quen tai này là của ai.

Cho dù có chút khó tin, cũng rất khó hiểu, nhưng khi nghe Đường Du vội đến mức khóc nức nở ở đầu bên kia anh vẫn trầm giọng trả lời cô:

"Tôi sẽ đến ngay."

Cúp điện thoại, trong nháy mắt Chu Khâm Nghiêu có chút không hiểu, bóp bóp túi kẹo nhỏ màu hồng nhạt trong tay, thở dài bất đắc dĩ:

"TMD, ông đây nợ cô chắc?"

-

Bên này, nhìn thấy tin nhắn của Trình Huyền, đầu óc Đường Du hóa đá, gương mặt bối rối --

Anh trai điên cuồng bùng nổ là Chu Khâm Nghiêu?

Chu Khâm Nghiêu lại còn đồng ý?

Anh có ý gì đây...

Đột nhiên Đường Du có chút hoảng hốt, nhưng vòi nước lại phun ra một cột nước nữa đánh thức Đường Du khỏi mớ suy nghĩ. Vội vàng lấy điện thoại gọi cho thợ sửa nước thật, không ngờ -- số máy quý khách gọi hiện đã tắt máy. (Yu: Định mệnh rồi =))

...

Nước đã ngập cả phòng bếp, từ từ chảy lan sang phòng khách, Đường Du đã không thể khống chế. Ngoại trừ việc tìm khăn để bịt vào ống nước, cô chỉ có thể yên lặng hy vọng Chu Khâm Nghiêu tới đây thật nhanh.

Cuối cùng chuông cửa cũng kêu.

"Két --" cánh cửa bị đẩy ra.

Ngọn đèn ấm áp và cô gái xuất hiện trước mắt.

Khóe mắt Chu Khâm Nghiêu khẽ nhếch, tầm mắt nhẹ nhàng dừng trên người Đường Du.

Hay tay cô đang run rẩy ôm lấy mình, toàn thân ướt đẫm, trên mặt đất toàn là nước, chật vật đến mức khiến người ta buồn cười nhưng lại đau lòng.

"Nghiêu, anh Nghiêu." Đường Du khẽ mở miệng: "Thật xin lỗi, là..."

Vốn muốn giải thích chuyện Trình Huyền gửi nhầm số điện thoại, nhưng còn chưa nói hết, Chu Khâm Nghiêu đã ngắt lời cô: "Đứng yên, đừng nhúc nhích."

"..."

Tàng một đã hoàn toàn ngập nước, vậy mà Đường Du vẫn còn chạy khắp nơi.

Chu Khâm Nghiêu đi đến, thật cẩn thận tìm thứ gì đó trong phòng khách.

Không lâu sau, anh tìm được ổ điện ở sau một bức tranh trên tường.

Một tiếng "tách"vang lên, anh ngắt nguồn điện, xung quanh lập tức rơi vào bóng tối, may mắn bên ngoài còn có đèn đường mờ ảo chiếu vào, có thể nhìn thấy loáng thoáng cấu tạo bên trong.

Đường Du lạnh run đứng ở cửa, lúc này mới kịp phản ứng --- nhà đã ngập nước, nếu không ngắt điện kịp thời, hậu quả không thể tương tượng nổi.

Cô mím môi, trái tim nảy thình thịch, lặng lẽ nhìn bóng dáng đang đi về phía nhà bếp.

Đường Du chưa từng yêu đương, cũng không có cảm tình đặc biệt với ai, nhưng rất kỳ lạ, tuy rằng bây giờ không nhìn rõ Chu Khâm Nghiêu đang làm gì, nhưng chỉ cần biết anh ở đây, ở bên mình, cũng cảm nhận đượ một loại cảm giác an toàn vô hình.

Lúc này phòng bếp đã hoàn toàn ngập nước, Chu Khâm Nghiêu mở đèn flash trên điện thoại di động, đi vào gần chỗ vòi nước đang chảy.

Rất nhanh anh đã tìm thấy van của nguồn nước phía sau tủ lạnh, cuối cùng vòi nước cũng chuẩn bị dừng hẳn, nhưng những nơi bị hư hại ngày mai vẫn cần thợ chuyên nghiệp đến xử lí.

Chu Khâm Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, bây giờ mới nhớ tới, tại sao cô gái kia vẫn không có động tĩnh gì?

Anh nhíu mày, quay đầu, nhìn thoáng qua bên ngoài --

Đường Du rất nghe lời đứng ở cửa, không đi nửa bước.

Nhìn thấy anh quay đầu, dè dặt hỏi: "Anh Nghiêu, bây giờ tôi có thể cử động không?"

Trên người cô bé mặc váy ngủ rộng thùng thình, ẩm ướt, bao quanh đường cong tươi trẻ, đầy đặn của cơ thể, da thịt trần trụi bên ngoài dính nước trong suốt, vô cùng mê người.

Hình ảnh này nhìn từ xa sẽ khiến adrenalin cuả một người đàn ông trưởng thành trào ra giống như vòi phun nước.

Không có người đàn ông nào có thể chống cự nổi cơ thể ẩm ướt của một cô gái. (Yu: cái đồ sắc lang nhà anh đừng có ngụy biện:))

Trong tay Chu Khâm Nghiêu chỉ có một ánh đèn mỏng manh, nhưng một giây kia giống như chiếu sáng cả thể giới.

Nội tâm anh không thể kiểm chế giống như ống nước đang phun trào, mất tự nhiên quay mặt đi: "Cô đi thay đồ đi, đừng để bị cảm."

"Vậy, anh chờ tôi môt lát."

Đường Du đi lên tầng 2, Chu Khâm Nghiêu ở dưới lầu mở hết tất cả các cống thoát nước trong nhà ra, nước rút đi rất nhanh.

Cô gái thay xong quần áo đi xuống lầu, trên tay còn cầm một chiếc khắn lông khô.

Cô đưa cho Chu Khâm Nghiêu, dịu dàng nói: "Anh cũng lau qua một chút đi."

Khăn lông màu hồng nhạt mềm mại, có mùi hương cam quýt thoang thoảng.

Vừa nhìn đã biết là của Đường Du.

Chu Khâm Nghiêu hơi khưng lại, sau đó nhận lấy lau qua tay và mặt, lại kiềm chế không lau người.

Sợ tiếp xúc vào, sẽ không chế được mà càng muốn nhiều hơn.

"Nhà cô không có ai sao?" Anh nói chuyện phiếm để dời lực chú ý.

"Hôm nay dì giúp việc có việc bận, xin nghỉ."

"Bố mẹ thì sao?"

"Hai người họ đi công tác nước ngoài vẫn chưa về."

"..."

Cô gái nhỏ đáng thương.

Chu Khâm Nghiêu để khăn mặt lên bàn, không hỏi tiếp.

Đường Du cầm một cốc nước đưa cho anh: "Anh Nghiêu anh uống hớp nước đi, đêm nay cám ơn anh."

Nhớ ra điều gì đó lại bổ sung: "Ngày hôm qua cũng rất cám ơn anh, tóm lại là rất cám ơn anh."

Chu Khâm Nghiêu bị một loạt lời cám ơn của cô làm bật cười, bỗng dưng nhớ ra túi kẹo mềm mại rơi xuống khi mở ô, hỏi cô:

"Cô bỏ gì vào ô của tôi vậy?"

Đường Du giật mình, nhớ lại.

Cô trừng mắt nhìn: "Là một viên kẹo đường."

"Kẹo đường?"

"Ừ, cám ơn anh đã cho tôi mượn ô."

Đang cầm di động chiếu sáng phòng khách, Chu Khâm Nghiêu khẽ cong môi, buông cốc nước:

"Một viên kẹo đã xong việc?"

"..."

"Một cốc nước đã đủ cám ơn?"

"..."

Làm phiền người khác như vậy, thật ngại.

Đường Du: "Vậy anh muốn tôi cám ơn thế nào..."

Im lặng vài giây, Chu Khâm Nghiêu nhìn xung quanh một vòng, không chút để ý hỏi: "Nghe nói cô học âm nhạc?"

"?"

Đường Du có chút bối rối, cảm thấy câu hỏi này rất quen tai.

Rất nhanh đã nhớ ra, lần trước Trình Huyền giúp cô giải vây, hai người bàn bạc việc cảm ơn như thế nào, Trình Huyền cũng hỏi câu này, sau đó thì...

Đường Du đã hiểu rõ.

Cô lập tức gật đầu: "Anh đừng nói nữa, tôi biết rồi, tôi sẽ hát."

Chu Khâm Nghiêu: "?"

Vẫn chưa lĩnh ngộ được lời này có ý gì, cô gái trước mặt đã chậm rãi mở miệng ---

"Thật lòng cảm ơn....Cảm ơn vì có bạn....Bạn bên tôi cả đời...cả đời bên tôi..."

Cô vừa hát vừa nhìn phản ứng của Chu Khâm Nghiêu.

Dùng ánh mắt cảm tạ mười tám đời tổ tông của anh rất chân thành.

Chu Khâm Nghiêu: "..."

Chu Khâm Nghiêu: "???"

Tôi nói gì sao?

Tôi nói muốn cô ấy hát bao giờ?

Tâm tình Chu Khâm Nghiêu rối rắm lắng nghe lời cảm ơn của Đường Du.

Nhưng thật ra nội tâm anh đang từ chối, vì bài hát này thật sự rất khó nghe, nhưng...

Giọng cô gái nhẹ nhàng, khiến lòng anh rung động ngoài ý muốn, khiến cho máu trong người anh chảy loạn, muốn ngừng mà không được."

"Đừng hát nữa."

Nghe được mấy chục giây, Chu Khâm Nghiêu ngắt lời cô, sau đó mất tự nhiên sờ mũi, nói: "Nước đã rút gaaffn hết rồi, tôi đi bật đèn."

"Vâng." Đường Du ngoan ngoãn im lặng.

Chu Khâm Nghiêu đi mở nguồn điện, căn phòng mờ tối chợt có ánh sáng, anh đang định dặn Đường Du ngày mai nhớ gọi thợ đến sửa lại thiết bị một lần, nhưng trong nháy mắt xoay người, tất cả những lời muốn nói đề nghẹn nơi cổ họng.

Vừa rồi anh đèn mờ tối nhìn không rõ lắm, lúc này anh mới nhìn thấy, Đường Du thay một bộ đồ ngủ dài, màu hồng phấn mặt trên có thêu họa tiết hoa mâm xôi, cổ áo hơi rộng có thể nhìn thấy làn da mềm mại và xương quai xanh của cô gái, được ánh đèn chiếu lên, trắng đến phát sáng.

Trên gương mặt ửng lên hai rặng mây hồng.

Dáng cô bây giờ cực kỳ giống túi kẹo đường vị dâu tây trong túi Chu Khâm Nghiêu.

Mềm mại, làm cho tâm người ta cũng ngứa.

Chỉ muốn cắn xuống một cái, để kiểm chứng được độ mềm mại của cái cổ kia. (Đồ biến thái!!)

....M* nó, mày nghĩ gì vậy?

Chu Khâm Nghiêu âm thầm mắng mình, nuốt nuốt nước bọt thông cổ họng, xoay người dời tâm mắt: "Đi đây, mai nhớ tìm thợ đến kiểm tra lại."

Đường Du nhìn bóng lưng anh, vốn muốn nói thêm gì đó nhưng lại không tiện mở miệng.

Chờ anh lên motor đi xa mới nhẹ nhàng nói:

"Ngủ ngon."

-

Sau đêm đó, bình yên trôi qua 3 ngày.

Thứ 3, trong giờ học, Trình Huyền tới tìm Đường Du nói chuyện đi du thu. (giống du xuân ấy)

Du thu không phải hoạt động của trường, mà là mấy bạn nhỏ trong ngõ Cây Hòe nhân mùa thu trời đẹp muốn đi cắm trại, nướng thịt, tuy rằng Đường Du không ở ngõ Cây Hòe, nhưng vẫn được Trình Huyền liệt vào danh sách gia nhập.

"Thời gian đã quyết định vào chiều Chủ Nhật, cậu có đi được không?"

"Có những ai?"

"Mấy người bạn cậu đã gặp trong sinh nhật mình, có vài đứa trẻ, đều là hàng xóm."

"À." Đường Du chần chừ một lát, nhẹ giọng hỏi: "Vậy Chu Khâm Nghiêu có đến không?"

"Anh Nghiêu sao?" Trình Huyền nhai kẹo cao su suy nghĩ một lúc: "Có khả năng anh ấy không đến được."

Đường Du sửng sốt, ngẩng đầu: "Sao vậy?"

"Anh ấy bị cảm, phải ở nhà nghỉ ngơi."

Chu Khâm Nghiêu bị cảm.

Hơn nữa bắt đầu sau đêm ở nhà Đường Du về.

Đêm hôm trước mắc mưa, đêm hôm sau dính nước ướt nửa người, về nhà trong gió đêm, hơn nữa lại ăn mặc phong phanh, cơ thể có tốt hơn nữa cũng không chịu nổi bị Chu Khâm Nghiêu hành hạ như vậy.

Nhưng tính cách người này vô cùng cứng đầu, Trình Huyền nói cho Đường Du, anh bị cảm cũng không chịu uống thuốc, Ngô Chi Ngọc cũng không ép được anh.

Đường Du ghi nhớ trong lòng nhưng lúc ấy không nói gì.

Xoay người vào lớp vội vã gọi điện cho dì Dung.

Nhà dì Dung có một công thức nấu canh gia truyền, nghe nói dùng rất nhiều nguyên liệu hầm với gà thành canh, có thể khí lạnh ra ngoài để giải cảm mà không cần uống thuốc.

Đường Du lập tức nhờ dì Dung mua nguyên liệu về hầm canh, dì Dung làm rất nhanh, buổi tối sau khi Đường Du tan học về, canh trong nồi đã hầm xong.

Đường Du tìm bình giữ nhiệt, đổ toàn bộ canh gà vào.

"Tiểu thư, cô bị cảm sao?" Dì Dung quan tâm hỏi cô: "Cô cẩn thận nóng, để tôi làm cho."

"Không cần." Đường Du đẩy tay bà, đậy kín lại, đi ra ngoài: "Bạn của cháu bị cảm, cháu đi thăm bạn ấy sẽ về ngay."

"...Cái gì, cái gì? Tiểu thư cô về đây ngay đi!"

Chờ dì Dung kịp phản ứng, buông khăn tay đuổi theo đã không còn thấy bóng dáng Đường Du.

Một đường xuyên qua ngõ nhỏ chạy đến nhà Chu Khâm Nghiêu, Đường Du muốn gõ cửa, nhưng đưa tay lên lại do dự.

Bởi vì mình nên Chu Khâm Nghiêu mới bị cảm, liệu anh ấy có trách mình không.

Liệu bây giờ có phải Chu Khâm Nghiêu chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, không muốn bị quấy rầy...

Cô đến cũng không không gọi điện thoại trước, chẳng may anh đang ngủ thì sao.

Đường Du suy nghĩ một lúc, thân thể hơi nghiêng về phía trước.

Cửa tứ hợp viện là một cánh cửa cũ có hai cánh được khóa vào với nhau, cô nhẹ nhàng đẩy ra một chút nhìn vào trong, sân viện yên tĩnh, không có một tiếng động.

Đã ngủ rồi sao...

Đường Du ôm bình giữ nhiệt, đang do dự có nên gõ cửa hay không, bỗng nhiên di động vang lên.

Cô nhìn điện thoại, đột nhiên trong lòng bối rối, giống như mình đang làm một việc gì đó trái lương tâm, tim đập rộn lên, mặt đỏ bừng.

Lo sợ giây tiếp theo cái người đang gọi điện kia sẽ mở cửa và phát hiện ra mình, cô chạy nhanh trốn ra sau tường, hít sâu, cắn răng nhận điện thoại:

"Alo."

Đầu kia điện thoại, một giọng nói lười biếng có mang theo âm mũi gọi cô: "Đường Du."

"Vâng, anh Nghiêu." Đường Du có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Chu Khâm Nghiêu: "Cô đang làm gì vậy?"

"Tôi sao?" Đột nhiên bị hỏi, suy nghĩ hơi khựng lại, nhìn trời thuận miệng bịa chuyện: "Tôi đang tản bộ."

Chu Khâm Nghiêu khàn khàn cười nhẹ: "Tản bộ?"

"...Đúng vậy."

Đường Du hơi chột dạ, quay đầu nhìn tứ hợp viện, cũng không thấy có người đi ra.

Cô hơi thở ra, nhìn chăm chú vào cánh cửa, cố tình đá vào viên đá phía sau, muốn tạo hiện trường đi tản bộ cho người trong di động nghe: "Vừa rồi tôi ăn hơi no, nên đi ra ngoài một chút, tiện đường --"

Lời còn chưa dứt, Đường Du khựng lại.

Cô va phải người.

Rõ ràng cảm giác sau lưng va phải một thân thể khác.

Đường Du lập tức quay đầu, thình lình nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Tiện đường cái gì?"

Trong mắt hiện hình ảnh cô gái bối rối với gương mặt đỏ bừng, Chu Khâm Nghiêu cất điện thoại, dừng một chút, nhẹ nhàng gõ hai cái lên bình giữ nhiệt cô đang ôm trong lòng, giọng nói lười biếng hạ xuống:

"Tiện đường đến tìm tôi à?"

Đường Du: "..."