Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 27: Tức giận



“Xin lỗi, đều tại tôi.” Dương Tử San ra vẻ kinh hoảng, móng tay sơn màu đỏ hoa hồng che miệng, một bộ luống cuống.

Lâm Tư Hàm lấy khăn lông khô màu trắng che lên đỉnh đầu, chậm rãi lau mái tóc dài ướt đẫm dính vào nhau, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì.”

Dương Tử San đứng bên cạnh bể bơi, cắn môi dưới đầy đặn, ủy khuất mà nói: “Tôi vốn chỉ muốn khuấy động không khí một chút, cố ý nói câu vui vẻ. Không nghĩ tới là không khống chế tốt thời gian. Thật xin lỗi, cô đừng để trong lòng.”

Một lời nói, phủi hết trách nhiệm trên người mình. Ba câu hỏi phía trước, là cô ta không biết đáp án, không thể trách cô ta. Câu cuối cùng, cô ta chỉ là hảo tâm muốn tăng cường hiệu quả tiết mục, kết quả không khống chế được thời gian, vừa đúng lúc MC kết thúc thời gian đếm ngược.

Người nghe có tâm, thậm chí sẽ phát hiện lời nói này của Dương Tử San là cố ý âm thầm nói MC không biết điều, không cho cô ta mặt mũi nên không chịu phối hợp. Mấy gameshow giải trí quốc dân này, vì tăng cường hiệu quả, MC và khách mời cũng có yêu cầu phải phối hợp ăn ý.

Lau khô tóc, Lâm Tư Hàm ngẩng đầu lên. Khăn lông mềm mại thuận theo tóc dài mà rơi xuống vai. Hơi cong khóe miệng, nhìn móng tay hồng nhạt của mình, nói: “Chị Tử San cũng chỉ là cố tình trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, đừng tự trách mình, hiệu quả giải trí không phải đã đạt được rồi sao?”

Nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu, làm cho người ở chỗ này vô cùng mơ hồ.

Câu hỏi cũng không khó, trong lòng tổ chế tác tiết mục cũng hiểu rõ, không có khả năng từ đầu đến cuối làm khó khách mời để khách mời khó coi, một câu cũng không trả lời được. Câu nói này của Lâm Tư Hàm, ngoài mặt là nói Dương Tử San muốn dùng câu hỏi cuối cùng để làm tăng hiệu quả giải trí của tiết mục, kết quả thất bại, kỳ thật là trào phúng cô ta. Ba câu đầu, cô ta “vô tâm” một câu cũng không thể trả lời đúng, từng xô nước lạnh xối vào người Lâm Tư Hàm, cũng đã có hiệu quả thị giác cực mạnh đối với người xem, rốt cuộc là ngay từ đầu cô ta muốn khuấy động sân khấu hay cái gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Dương Tử San lập tức trầm mặt, lại không tiện phát tiết, chỉ có thể mất tự nhiên mà cười cười.

“Trong trò chơi không phải mọi người cũng hay nói câu này sao.” Lâm Tư Hàm cố ý ngừng lại một chút, đợi Dương Tử San chính mình hỏi.

“Thường nói cái gì?” Dương Tử San quả nhiên mắc câu

“Thường nói không sợ....”

“A! Cái này em biết, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.” Giọng của Trương Du không lớn không nhỏ, vừa lúc ở gần đều có thể nghe thấy.

“Ha ha ha ha.”

Lâm Tư Hàm trước sau chỉ nói hai câu, mặc kệ Dương Tử San vô tình hay là cố ý, đều chứng tỏ cô ta rất ngu xuẩn.

Ghi hình kết thúc.

“Đi thay đồ.” Đường Như đem một túi đồ sạch sẽ đưa cho Lâm Tư Hàm. Trên vai Lâm Tư Hàm vẫn còn khăn lông ướt chưa kịp bỏ ra, người đại diện của Dương Tử San đã kéo theo Dương Tử San tiến lên chặn lại.

Khách sáo qua loa một hồi, người đại diện của Dương Tử San lên tiếng trước, “Tử San nhà chị không hiểu chuyện, chị đã nói em ấy chuẩn bị một chút, kết quả em ấy không nghe. Cái này cũng thôi đi, chính mình một câu cũng không thể trả lời, còn liên lụy đến Tư Hàm.”

Lâm Tư Hàm không nói chuyện, trên đầu vẫn còn khăn lông ướt, khăn lông hai bên che đi khuôn mặt không rõ biểu tình.

“Tư Hàm, cô sẽ không để bụng chứ?” Dương Tử San bị người đại diện âm thầm đẩy, ngữ khí ngạo mạn.

“Em đi thay quần áo đi, lát nữa đừng bị cảm.” Đường Như không cho Lâm Tư Hàm thời gian trả lời, trực tiếp đẩy cô đi, Lâm Tư Hàm cũng không muốn nhiều lời cùng Dương Tử San, theo lời Đường Như rời đi.

Chờ Lâm Tư Hàm đi xa, Đường Như lên mặt, xét về bối phận, người đại diện của Dương Tử San kém xa với cô. Có mấy lời Lâm Tư Hàm không thể nói, nếu như bị tung ra sẽ thành điểm đen không thể rửa sạch. Nhưng cô không giống như vậy, Dương Tử San không có đầu óc bắt nạt Lâm Tư Hàm, cô tính là cọng hành gì chứ.

“Tử San không nghe lời, trước khi đến không chuẩn bị cho tiết mục, chẳng lẽ không phải là vấn đề về thái độ sao? Một người nghệ sĩ sợ nhất cái gì, sợ nhất chính là thái độ có vấn đề.” Đường Như dùng ngữ khí giáo huấn, “Cô làm người đại diện của cô ấy, chẳng lẽ cũng không hiểu chuyện theo?”

“Cô!” Dương Tử San lời chưa nói hết đã bị người đại diện kéo lại.

“Rất xin lỗi.”

Dương Tử San nhìn theo Đường Như, nhìn hình ảnh của Đường Như biến mất sau chỗ ngoặt, căm giận mà mở miệng, “Cô cản tôi làm gì?”

“Dương Tử San, tôi đã bảo cô bao nhiêu lần rồi, không cần làm những trò nhỏ nhặt này! Có phải cô chưa từng để trong lòng?” Lôi kéo Dương Tử San lên xe bảo mẫu, “Nếu cô muốn phát triển lâu dài, không cần cố ý đi trêu chọc hai người kia.”

“Vì cái gì? Dựa vào cái gì? Lâm Tư Hàm trong thời gian ngắn ngủi, đã có thể tranh với tôi........”

Lời nói của Dương Tử San bị đánh gãy, “Dựa vào cái gì sao? Dựa vào sau lưng cô ta có Đường Như và Thời Đại.”

Lâm Tư Hàm thay đồ lên xe bảo mẫu, dựa lưng vào ghế nhắm mặt lại.

Tiểu trợ lý săn sóc hỏi: “Chị Tư Hàm, có cần sấy tóc không, sấy một chút thôi, em làm giúp chị.”

“Không cần, sắp khô rồi.” Lâm Tư Hàm sờ sờ sợi tóc nửa khô, mở cửa sổ xe ra.

Đường Như phát giận, “Trước khi tới, trên đường đi chị đã nói với em cái gì? Sao em có thể mau quên như vậy, tùy ý để cô ta xoa nắn? Đây là lần thứ mấy?”

“Sẽ không có lần sau.” Lâm Tư Hàm mở mắt, đối diện với Đường Như, ánh mắt mơ màng.

“Sao chị lại không tin tưởng em như vậy chứ.” Đường Như hừ lạnh.

“Em hơi mệt. Chị đừng nóng giận, về sau còn gặp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.” Lâm Tư Hàm dựa vào cửa sổ xe, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“........” Đường Như một bụng tức giận không có chỗ phát tác, sắc mặt không tốt, mấy người trong xe đều không dám lên tiếng.

Kẹt xe, xe bảo mẫu chậm chạp mà đi vào nội thành.

Trở lại chung cư của chính mình, Lâm Tư Hàm gửi tin nhắn đã kết thúc công việc cho Thẩm Diệc Bạch, ngồi trên giường ôm điện thoại chờ đợi, không chờ tin nhắn đến, đầu càng ngày càng đau nên ngủ quên.

Chờ đến khi tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm, một ánh đèn cũng không có. Đầu vẫn đau, Lâm Tư Hàm sờ điện thoại xem giờ.

Gần 1h sáng.

Mở app Năm tháng của Tiểu Bạch Thỏ Kỉ Hàm, Thẩm Diệc Bạch gửi cho cô mấy tin nhắn đứt quãng. Cuối cùng là lúc 10h đêm. Hai chữ và một dấu hỏi: Ngủ rồi?

Lâm Tư Hàm rối rắm, gửi tin nhắn trả lời cho Thẩm Diệc Bạch.

Phòng ngủ Thẩm Diệc Bạch.

Trên bàn làm việc có một ánh đèn nhoe đang sáng, laptop mỏng vẫn đang mở, điện thoại cùng màu với laptop đang lẳng lặng nằm bên cạnh.

“Rì rì” điện thoại rung lên......

Tay chống cằm của Thẩm Diệc Bạch bỏ xuống, sờ điện thoại bên cạnh xem tin nhắn. Gọi điện thoại cho Lâm Tư Hàm, tầm mắt Thẩm Diệc Bạch một lần nữa lại trở về văn kiện.

“Sao anh còn chưa ngủ?” Lâm Tư Hàm mở miệng.

Vừa mở miệng lập tức hoảng sợ.

Thẩm Diệc Bạch đóng văn kiện, nhíu mày, “Giọng nói của em bị sao vậy?”

Khàn đặc. Giọng nói giống như có phiến đá sắc nhọn cắt qua.

“Không có chuyện gì.” Lâm Tư Hàm ho khan, thanh giọng nói, “Buổi chiều trở về mệt mỏi quá nên trực tiếp đi ngủ, hình như còn chưa lấy lại được giọng.”

“Em đừng nói chuyện.”

“Ừm.” Lâm Tư Hàm nửa nằm, “Em hỏi anh, sao giờ này anh còn chưa đi ngủ?”

Thẩm Diệc Bạch đứng dậy, tắt đèn bàn làm việc, nói: “Đang đợi tin nhắn của em.”

“A?”

“Em chưa trả lời tin nhắn, anh không ngủ được.”

Nhiệt độ trên mặt Lâm Tư Hàm hơi cao, cọ cọ mặt vào mặt gối, “Vậy bây giờ em đã trả lời tin nhắn rồi, xin hỏi Thẩm tiên sinh có thể đi ngủ được chưa?”

“Có thể. Dậy uống ly nước rồi đi ngủ.”

“Vâng, ngủ ngon.”

Điện thoại bên gối vang lên không biết bao nhiêu lần. Lâm Tư Hàm mơ màng nghe được tiếng chuông quen thuộc, muốn mở mắt nhưng đều thất bại. Lông mi run rẩy, Lâm Tư Hàm từ từ trượt xuống dưới một chút, dứt khoát vùi cả người trong chăn.

Đường Như đứng ngoài cửa chung cư, ngắt điện thoại, lấy chìa khóa dự phòng từ trong túi xách, mở cửa.

"Lâm Tư Hàm?" Tức giận ngày hôm qua của Đường Như vẫn chưa hết, sáng nay lại tức thêm.

Gõ gõ cửa phòng ngủ, không có ai đáp lại.

“Chị vào nhé?” Đường Như thử hỏi, đẩy cửa phòng ngủ ra.

Phòng ngủ, không khí không lưu thông. Cửa sổ đóng chặt, màn cửa sổ màu bạc hà cũng kéo kín mít. Trên giường to lớn, ở giữa chăn mỏng phồng lên.

Mở góc chăn ra, Đường Như chạm vào gương mặt nóng bỏng của Lâm Tư Hàm, thầm nói không tốt, thử sờ trán. Độ nóng của trán quả nhiên không làm cô thất vọng.

“Có phải em muốn làm chị tức chết đúng không?” Đường Như buông bữa sáng mình mua cho Lâm Tư Hàm xuống, “Mau dậy, chúng ta đi bệnh viện.”

Lâm Tư Hàm cau mày, quay đầu, nói đứt quãng: “Không cần...... Không đi.”

Giọng nói khàn khàn mà không thành tiếng.

“Chị thật sự bị em làm tức chết rồi. Em nói đi, nếu hôm qua em không cho Dương Tử San cơ hội, sao hôm nay phải chịu khổ như vậy. Một chút trí nhớ cũng không có, em là phật môn tử nào, tâm địa Bồ Tát từ đâu ra vậy? Bị bắt nạt một lần còn chưa đủ, còn muốn bị lần thứ hai thứ ba, có phải lần trước Dương Tử San làm cho em quỳ, em thấy quỳ chưa đủ?” Đường Như vừa lải nhải giáo huấn vừa gọi điện cho bác sỹ, điện thoại chưa có người nhận Đường Như còn tiếp tục: “Nếu như em thấy quỳ chưa đủ, vậy được, để chị tìm cơ hội, hai người lại tiếp tục.”

Đáp lại chỉ có tiếng hít thở ngày càng dồn dập của Lâm Tư Hàm.

“Sao vậy?”

Giọng nam bất ngờ vang lên làm cho Đường Như bị dọa nhảy dựng, quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.

“Anh là?” Khẩu khí của Đường Như không tốt.

“Thẩm Diệc Bạch.”

Đường Như nhíu mày, từ trong đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến Thẩm Diệc Bạch.

Hơn nửa đêm Thẩm Diệc Bạch nghe thấy giọng nói của Lâm Tư Hàm không thích hợp, cố ý dậy sớm mua cháo đến đây. Khi đến cửa, phát hiện cửa chung cư mở, ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy âm thanh Đường Như giáo huấn Lâm Tư Hàm.

Đường Như hít một hơi, hiển nhiên là nhớ ra thông tin của Thẩm Diệc Bạch.

Thẩm Diệc Bạch đến gần, nhìn Lâm Tư Hàm trên giường hai má đỏ bừng, mày nhíu chặt, sắc môi nhợt nhạt, hô hấp không thuận, mím môi. Mu bàn tay dán lên gương mặt Lâm Tư Hàm, nhiệt độ trong nháy mắt làm anh dần dần cau mày.

Lâm Tư Hàm cố hết sức mở to mắt, nhìn nhan sắc tinh xảo phóng đại, sắc mặt không được tốt lắm của Thẩm Diệc Bạch, kỳ quái hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Nói xong, chính mình còn không chấp nhận được giọng nói của mình.

Giọng nói quá khó nghe.

Trong mắt Thẩm Diệc Bạch như có mây đen cuồn cuộn, híp đôi mắt lại, ánh mắt nguy hiểm làm cho Lâm Tư Hàm rụt lại vào chăn.

“Đi ra ngoài.”

Nghe ra âm thanh không hề bớt giận. Mấy chữ này hiển nhiên là nói với Đường Như.

Đường Như thức thời mà đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên săn sóc mà đóng cửa lại.

Lâm Tư Hàm ngậm chặt miệng, đầu lưỡi không tự chủ mà liếm cánh môi khô nứt nẻ.

“Hửm?” Thẩm Diệc Bạch phát ra một từ đơn giản, ngón trỏ và ngón cái nhéo cằm dưới Lâm Tư Hàm, ép cô nhìn thẳng vào mình.

Thời gian còn rất sớm, trời còn chưa sáng hoàn toàn.

Ánh đèn mờ nhạt trong phòng có sự ngọt ngào nhàn nhạt chỉ thiếu nữ mới có. Ngón tay cái vuốt ve cằm mềm mại của Lâm Tư Hàm, yết hầu Thẩm Diệc Bạch không tự chủ mà chuyển động lên xuống.