Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 34: Chia tay



Theo nhịp độ thì ai không theo được?

Cô cũng sẽ theo.

Thoạt nhìn, Lâm Tư Hàm phát weibo này cũng không ám chỉ Dương Tử San cố ý trả lời sai câu hỏi khiến cho cô bị dội nước liên tiếp, chỉ là một weibo như hàng ngày hô hào fans chăm chỉ rèn luyện thân thể. Nhưng xem kỹ lại, Lâm Tư Hàm vì sao mà bị cảm, vì sao mà bị dội nước lạnh liên tiếp, còn không phải là vì Dương Tử San hay sao?

Không nhắc đến mấy vấn đề trước kia, câu cuối cùng kia, Dương Tử San chị nhất định phải cõng cái danh này.

Xây dựng hình tượng ngốc nghếch đáng yêu?

Internet chính là như vậy, lúc nâng bạn thì bạn chính là ngốc nghếch đáng yêu, dẫm đen bạn thì bạn chính là ngu xuẩn.

Lướt bình luận, khóe môi Lâm Tư Hàm nhếch lên một nụ cười trào phúng. Fans ngốc nghếch, Dương Tử San cũng không có não. Lúc này không ngăn fans nhà mình đi xé người khác lại, ngược lại còn xây dựng hình tượng đáng yêu. Hình tượng cũng có ngày kết thúc, fans mới là con đường lâu dài.

Quan hệ của fans và minh tinh, tựa như quan hệ giữa quân và thần, giống như nước và thuyền, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền.

Cụm từ Dương – Lâm không hợp khiến cho fans của các nhà tham gia vào cuộc chiến xé nhau, quy mô còn mở rộng. Bởi vì câu “Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo”, fans của Dương Tử San dưới sự viện trợ có tổ chức, xé nhau với fans của Trương Du và Lâm Tư Hàm đã được một ngày. Trương Du phát triển chỉ sau Sở Ôn Luân, số lượng fans vốn là khổng lồ, hơn nữa fans đại đa số là các em gái nhỏ tuổi, nhưng sức chiến đấu lại siêu trâu bò, trải qua một đêm xé nhau, đại bộ phận fans của Dương Tử San đều hành quân lặng lẽ rút lui, chỉ còn lại vài người ngoi lên nhảy nhót linh tinh.

Gặp thỏ trong rừng sâu: Thỏ nhỏ vất vả rồi, đại tiên nữ moah moah moah, mau nghỉ ngơi cho tốt! Chờ người trở lại.

Ôm cây đợi thỏ: Thỏ nhỏ vất vả rồi, rèn luyện thật tốt, ăn nhiều hơn. Thỏ nhỏ gầy quá rồi. Yêu ngươi.

Rũ tai con thỏ: Thỏ nhà chúng ta cũng biết xù lông chứ! Dương Tử San quá đáng, diễn quá giả. 0 điểm!

Gặp thỏ trong rừng sâu: @Rũ tai con thỏ hư, yên tâm. Thỏ nhỏ không cho chúng ta cãi nhau.

Bạch tuộc nướng thịt viên: Lầu trên của lầu trên, ta đến cho điểm cùng ngươi. Đáng thương cho đám fans ngốc của Dương Tử San, bị chơi đùa rồi mà không biết, vẫn còn ở đó cắn người.

Niên Luân Lục Sở Thời: Mặt có đau hay không? Còn nhảy nhót linh ở đây, một bộ ta không biết ta không nghe. Nữ thần San nhà các người lại hám fame rồi.

San San tới muộn: Trẻ mồ côi ở đây ra đòi đất diễn của mình @Niên Luân Lục Sở Thời, có chuyện gì của cô?

Niên Luân Lục Sở Thời: Ngu ngốc, cút, tự do ngôn luận @San San đến muộn.]

“Bang” một tiếng, ly thủy tinh bị ném đến tường đằng sau TV. Thủy tinh vỡ rơi đầy sàn nhà, tường màu vàng nhạt thẩm ướt một mảng lớn.

“Lâm Tư Hàm không biết tốt xấu, cô ta là cái thá gì chứ?” Dương Tử San xem bình luận tức đến mức muốn hộc máu. Cô ta vừa mới dời sự chú ý của fans đi, một cái weibo của Lâm Tư Hàm lại kéo tầm mắt của fans lại, còn làm hại cô ta bị fans não tàn của Trương Du đuổi theo cắn.

Dương Tử San đi tới đi lui, “Cô ta trả lời chưa?”

“Cô gấp cái gì?” Người đại diện của Dương Tử San cũng đọc bình luận, so với Dương Tử San gấp đến độ như kiến bò lòng chảo nóng, cô ta lại rất bình tĩnh, “Không có chứng cứ, không có chứng cứ thật, qua một quãng thời gian thì bĩnh tĩnh thôi.”

“Liên hệ người đại diện của cô ta cho tôi, ngay bây giờ! Bảo cô ta trả lời.” Dương Tử San nhịn không được. Lại ném son môi.

Son môi bị ném trên gạch sứ gãy lăn tròn vài vòng, cây son dài bị gãy ra làm hai nửa.

Lâm Tư Hàm truyền nước xong trở về, ngồi trên ghế quý phi vừa sơn móng tay, vừa lướt bình luận.

Sơn thêm lớp giữ bóng, cong ngón trỏ, click mở weibo của chính mình, Lâm Tư Hàm lựa chọn trả lời mấy bình luận. Cài đặt chế độ đánh chữ bằng ghép vần, lấy khớp xương ngón trỏ để đánh chữ.

Trả lời xong mấy bình luận có nhiều like nhất, Lâm Tư Hàm cố ý làm lơ comment nghỉ ngơi cho tốt ở dưới bình luận của phòng làm việc của Dương Tử San.

Hành động này, không thể nghi ngờ lại cấp thêm cho antifans đang có tiết tấu Dương Tử San một tín hiệu khẳng định.

Dương – Lâm không hợp, Dương Tử San là cố ý nhằm vào Lâm Tư Hàm.

Đợi lớp sơn bảo vệ móng khô, khi chuẩn bị sơn thêm một lớp màu hồng nhạt, điện thoại đặt ở một bên vang lên.

“Chị Đường Như?” Lâm Tư Hàm nghiêng đầu, dùng bả vai kẹp điện thoại, hai chân khép lại đặt ở ghế quý phi.

Giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua tấm gương màu pha lên lọt vào trong vườn, tạo thành những vệt sáng trên mặt đất. Hơi động đầu ngón chân, Lâm Tư Hàm cong mày.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Đường Như nghe giọng nói của Lâm Tư Hàm không còn khàn nữa, có chút yên tâm, uống một ngụm cà phê sắp lạnh, “Đã đọc tin tức?”

“Thấy rồi. Không muốn trả lời.”

“Ai ya, khó có khi em giác ngộ như vậy, rất tốt. Tiếp tục duy trì.” Đường Như vui mừng mà buông ly cà phê xuống, cố tình đè thấp giọng nói: “Lúc nãy khi mở họp, người đại diện của Dương Tử San gọi điện qua, bảo em đọc weibo.”

Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, Lâm Tư Hàm không thể nào không xem weibo. Người đại diện của Dương Tử San nói đến mức độ này, ngụ ý chính là bảo Lâm Tư Hàm trả lời bình luận của phòng làm việc của Dương Tử San.

“Chị nói như thế nào?”

Dưới ánh mặt trời, lọ sơn móng tay nhỏ màu hồng nhạt sáng rọi rực rỡ.

“Chị nói em vẫn còn đang ở bệnh viện, tắt điện thoại không liên lạc được. Cô ta nói đợi lát nữa cô ta sẽ đến bệnh viện thăm em.” Đường Như hình như không tán đồng lắc đầu.

Đối mặt với loại tình huống này, người đại diện của Dương Tử San hẳn là phải mạnh mẽ mang theo Dương Tử San đến bệnh viện thăm Lâm Tư Hàm, diễn trò cũng được, cái gì cũng được. Ở trước mặt công chúng, Lâm Tư Hàm khẳng định sẽ không đuổi người.

Lâm Tư Hàm thấp thấp giọng mà lên tiếng: “Ừm.”

“Tư Hàm?” Triệu Nguyệt bưng một đĩa dưa hấu vào, dùng nĩa đút cho Lâm Tư Hàm, hỏi: “Đêm nay con lại đi?”

Lâm Tư Hàm cắn một miếng dưa hấu thơm mát, gật gật đầu.

“Ba con hôm qua còn nói con, con gái lớn không thể giữ trong nhà, giống như nha đầu Hứa Sênh Sênh kia.” Triệu Nguyệt nhắc mãi, trong lòng có chút buồn, “Nói không sai một chút nào.”

“Con không có.” Lâm Tư Hàm dựa đầu vào người Triệu Nguyệt, săn sóc mà nhẹ nhàng vuốt ngực cho Triệu Nguyệt, “Tương lai anh ấy sẽ là….”

“Tương lai cái gì? Yêu đương còn có thể chia tay đó. Mấy người trẻ như các con không phải đều thích kiểu tan tan hợp hợp sao?”

“….”

Triệu Nguyệt làm vận động co duỗi, tiện đà ôn nhu nói: “Mẹ cũng không phải trông ngóng bọn con chia tay, con yêu một người cũng tốt, mẹ cũng không cần buồn theo. Mẹ và ba con chỉ sợ con chịu ấm ức.”

“Ba con nói cũng đúng, tương lai không phải là chuyện của hai người, chuyện tương lai cần suy xét rất nhiều. Thẩm Diệc Bạch như vậy, nếu nói làm một người bạn trai, không thể bắt bẻ. Làm một nửa kia trong tương lai của con, mẹ cũng không phản đối. Chỉ là gia đình của nó có thể chấp nhận một gia đình bình thường như chúng ta không?”

Lâm Tư Hàm trầm mặc không lên tiếng.

Thở dài, Triệu Nguyệt dừng động tác lại, “Vẫn là nha đầu Sênh Sênh kia mệnh tốt. Mẹ chồng thương, ba chồng quý, Chu Nhiên lại càng sợ bà xã.”

Chu Nhiên sợ tiểu bá vương Hứa Sênh Sênh.

Lâm Tư Hàm nhịn không được cười thành tiếng.

Buổi chiều Lâm Tư Hàm ngủ một hồi, sau khi tỉnh dậy sờ soạng điện thoại. Trên mạng, các mạng xã hội lớn đều đang thảo luận, tầm mắt của fans đã chú ý đến chuyện Dương Tử San chèn ép tiểu hoa, hình tượng nữ thần thân thiện mà cô ta nỗ lực xây dựng đã tan vỡ hoàn toàn.

Chủ yếu là do gần đây giới giải trí khá bình yên, dưới bầu trời sóng yên biển lặng, quần chúng ăn dưa tinh lực tràn đầy không có chỗ phát tiết, Dương Tử San vừa hay đâm vào đầu họng súng của họ.

Giới giải trí chính là, giả có thể thổi phồng trở thành sự thật, thật có thể bị hư hóa thành giả.

#Dương Tử San cút ra khỏi giới giải trí#

#Dương Tử San âm thầm chèn ép tiểu hoa#

#Dương Tử San phẫu thuật thẩm mỹ#

#Vạch trần bộ mặt giả dối của nữ thần quốc dân Dương Tử San#

Các chủ đề có liên quan đến Dương Tử San thi nhau kéo lên hot search.

Ăn cơm xong, Lâm Tư Hàm gói hộp cơm, chuẩn bị kiểm tra đột xuất Thẩm Diệc Bạch, nhân tiện đưa cơm.

Kiểm tra đột xuất là chính, đưa cơm là phụ.

“Ba đưa con đi?” Lâm Học Sâm đi lại trong phòng khách, hỏi Lâm Tư Hàm đang thay dép gần cửa màu đen.

Lâm Tư Hàm thay dép xong, nói: “Không được, ba mẹ nghỉ ngơi sớm một chút, lát nữa con sẽ trở lại.”

Ban đêm, không khí mang theo hơi ẩm của biển xâm nhập, mang theo chút lạnh lẽo ướt át. Xuống xe, gió trong nháy mắt đã thổi loạn mái tóc dài vốn dĩ rất mềm.

“Hắt xì.” Lâm Tư Hàm hắt xì nhẹ một cái. Quấn áo khoác dệt rộng thùng thình, từ trong túi áo khoác lấy ra một thẻ nhân viên B.S, Lâm Tư Hàm quét mã để tiến vào.

“Tích tích” âm thanh máy móc đối chiếu thông tin.

Ánh đèn màu đỏ lóe lên trong đêm tối. Trên màn hình màu đỏ hiện lên mấy chữ màu đỏ theo thể khải.

Tên: Lâm Tư Hàm.

Bộ phận: Thư ký.

Chức vụ: Người nhà.

Đối chiếu tin tức chính xác, cửa kính cao ốc B.S chậm rãi mở ra. Cất thẻ đi, Lâm Tư Hàm choáng váng mà bước đi, trong đầu đều là hai chữ “Người nhà.”

Người nhà Thẩm Diệc Bạch… Đó chính là bà xã!

Quá nhanh, tốc độ quá nhanh, cô có chút choáng váng. Hôm trước còn chưa là cái gì, ngày hôm qua liền trực tiếp lên chức bạn trai gặp người lớn, hôm nay trực tiếp biến thành người nhà.

Một đường từ dưới lầu vào thang máy, lại đi tới văn phòng của Thẩm Diệc Bạch. Đứng trước cửa văn phòng của Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm hít một hơi thật sâu, khẽ tay gõ vào cửa gỗ dày.

“Cốc cốc cốc” tiếng cửa gỗ phát ra nặng nề.

Không có người trả lời.

“Em vào được chứ?” Lâm Tư Hàm nhẹ giọng nói, trong lòng kỳ quái. Từ buổi sáng xem lịch trình Thẩm Diệc Bạch mới đổi trên app, bây giờ anh khẳng định là chưa tan ca.

Nhiệt độ của điều hòa trong văn phòng mở rất thấp, đẩy cửa đi vào, lập tức nổi da gà.

Lâm Tư Hàm đặt hộp cơm lên bàn trà khu vực nghỉ ngơi, nhìn quanh một vòng, cũng không tìm thấy điều khiển điều hòa. Từ bỏ ý định mở nhiệt độ cao hơn một chút, Lâm Tư Hàm rút một cuốn tạp chí kinh tế trên kệ sách, lật lật tranh vẽ.

Tiếng mở khóa khẽ khàng vang lên.

Monee ôm một hộp đùi gà chiên giòn, lấy đùi để mở cửa, vừa tiến vào vừa nói với người thân cao lập ngọc đằng sau: “Thẩm Diệc Bạch, chờ sửa BUG xong rồi, chúng ta chia tay đi.”

Chia… chia tay?

Lâm Tư Hàm cực kỳ quy củ mà ngồi ngay ngắn trên sofa, tạp chí mở ra đặt trên đùi trắng nõn thon dài. Hơi khép môi, lộ ra nửa hàm răng, mắt đẹp không khỏi trừng lớn, tựa như con thỏ bị hoảng sợ.

“Hai người?” Gian nan mở miệng, âm thanh nghẹn nghẹn.

Monee nghe được một giọng nữ xa lạ, ôm hộp đùi gà chiên giòn, theo phản xạ thốt ra một câu “Mẹ nó.” Tiện đà nhìn về phía Thẩm Diệc Bạch.

Thẩm Diệc Bạch dựa nửa người vào cửa, rũ mắt nhìn chìa khóa xe trong tay.

“Thẩm Diệc Bạch, đừng giả chết.” Monee thiếu kiên nhẫn.

Thu lại chìa khóa xe, Thẩm Diệc Bạch bước vài bước dài đến bàn làm việc kia, rút điều khiển điều hòa từ dưới tập văn kiện, chỉnh nhiệt độ cao hơn, nói: “Chị dâu em.”