Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 4: Thêu hoa



“Được rồi, trước khi bắt đầu học, chúng ta hãy thưởng thức một bài thơ. Ở trong sách của các bạn, cho các bạn năm phút để tự mình cảm nhận bài thơ “Thủy điệu ca đầu sông ngân hạ bình dã” của Diệp Mộng Đắc.” Phó Phong mở giáo trình, đưa ra yêu cầu.

Trong phòng học chỉ còn tiếng lật sách thưa thớt.

Trong sách viết: “Sông ngân hạ bình dã, hương sương mù cuốn gió tây. Ỷ không ngàn chướng hoành khởi, bạc khuyết chính giữa. Thường hận hàng năm này đêm, say đảo ca hô ai cùng, chuyện gì ngẫu nhiên quân cùng. Mạc hận tuổi hoa vãn, dễ dàng cảm ngô đồng. Ôm thanh ảnh, quân thí cùng, hỏi ông trời. Dao biết ngọc rìu sơ chước, trọng đến Quảng Hàn Cung. Giao cho cô quang ngàn dặm, không khiển hơi vân điểm xuyết, vì ta tẩy trời cao. Già đi cuồng hãy còn ở, ứng chưa cười suy ông.”

Lâm Tư Hàm nhìn dòng chữ trên sách, liên hệ đến cuộc đời của Diệp Mộng Đắc, cố gắng cảm nhận ý tứ mà bài thơ thể hiện.

“Giao cho cô quang ngàn dặm, không khiển hơi vân điểm xuyết, vì ta tẩy trời cao.”

Câu thơ thật sự hào phóng.... Chỉ là, chỉ là hình như cũng rất thích hợp với câu nói nào đó.

Phó Phong đi dạo một vòng bên dưới, “Được rồi, đã qua năm phút. Tôi cũng không gọi các bạn trả lời cách hiểu của mình đối với bài thơ này. Ý nghĩa của bài thơ chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời, các bạn tự có cách lý giải của riêng mình. Tục ngữ nói, một ngàn độc giả thì cũng có một nghìn Hamlet, xem cờ mà không nói mới là quân tử, đọc thơ tự bản thân cảm nhận. Không hiểu cũng không sao, đọc nhiều thơ một chút cũng không thừa.” Phó Phong hướng dẫn từng chút.

“Thưa thầy em có thắc mắc.” Một nam sinh lớp Lý ngắt lời F2.

“Có thắc mắc là chuyện tốt, nói xem vấn đề gì?” Phó Phong cầm quyển sách, trong lời nói không khỏi có chút mong chờ.

“Thầy nói ý nghĩa của thơ chỉ có thể hiểu mà không nói thành lời, ý là tự bọn em lý giải, vậy tại sao mỗi lần thi đều có bài thường thức văn học, nếu như tự mình hiểu, vậy không thể lấy điểm để phân cao thấp.”

Nam sinh nói rất nhanh, vừa dứt lời trong phòng học dường như lập tức yên lặng.

“Cậu cứ nói thẳng là điểm thường thức văn học của cậu chỉ được hai ba là xong rồi sao.” Trong góc của phòng học vang lên âm thanh.

Giây tiếp theo.

“Ha ha ha ha ha.”

“Ai vậy? Ai mà dũng cảm vậy.”

Một trận cười vang, Lâm Tư Hàm cũng có chút buồn cười.

Thường thức văn học chỉ được hai ba, thật sự có chút thảm rồi....

Phó Phong chờ học sinh cười xong, nói: “Cười xong rồi, bây giờ trật tự nghe tôi nói. Câu hỏi của bạn học này rất hay, việc hiểu được thơ không nên lấy điểm để phân cao thấp. Nhưng các bạn cũng nên biết, người ra đề như thế nào, không phải chuyện chúng ta có thể thay đổi. Có lẽ trong tương lai không xa, trong tất cả các bạn ở đây sẽ có người có thể thay đổi được hình thức thi cử này.”

“Còn bây giờ, tôi đang dạy cho các bạn tiết thường thức văn học, không phải là vì để kiểm tra các bạn hiểu được bao nhiêu, mà là để bồi dưỡng hứng thú của các bạn với văn học, hiểu không? Một câu thơ nguyên vẹn muốn hiểu được nó mà phải phân tích nó ra thì thật tàn nhẫn, như vậy những từ ngữ hay có ý nghĩa gì nữa. Bây giờ các em không hiểu cũng không sao, một bài thơ dài như vậy, các bạn chỉ cần cảm thấy một hai câu hay là được rồi.”

Lâm Tư Hàm nghe, lấy cây bút màu đen từ trong túi bút ra, mở nắp, nhẹ nhàng kẻ một đường dưới chân câu thơ “Cho ta ánh sáng ngàn dặm, cũng không làm áng mây điểm xuyết.”

Cô thấy câu thơ này rất hay, cũng biết ý tứ của Diệp Mộng Đắc và ý tứ của mình chắc chắn không giống nhau.

Buông bút, đọc lại một lần, Lâm Tư Hàm lại lặng lẽ nhìn sang Thẩm Diệc Bạch đang ngồi bên cạnh.

Ummm, vẫn là dáng ngồi như trước, chưa từng thay đổi.

Lại nhìn một lần nữa, lặng lẽ đánh giá.

Môi cậu ta rất đẹp, màu môi cũng đẹp, hơi nhàn nhạt.

Lại nhìn thêm một lần nữa, ngón tay trên thái dương cũng đẹp, thon dài.

“Được rồi, bây giờ chính thức học bài, những người đang ngủ tỉnh dậy hết cho tôi!” Phó Phong đột nhiên gõ thật mạnh vào bảng, chấn động nét phấn trên bảng đen bụi phấn rơi phất phơ.

Hàng mi dài của Thẩm Diệc Bạch hơi run rẩy, đương nhiên cũng chỉ là hơi run rẩy.

Lâm Tư Hàm mở nắp bút, chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phó Phong, trong lòng do dự không biết có nên đánh thức Thẩm Diệc Bạch đang nhắm mắt dưỡng thần hay không.

“Hai vị mỹ nữ, phiền cậu thu chân lại chút được không?” Chu Nhiên quay đầu, cười với Hứa Sênh Sênh.

Đôi mắt đào hoa như ngàn ánh sao trên trời.

Lâm Tư Hàm và Hứa Sênh Sênh không hiểu Chu Nhiên muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo, thu chân lại.

“Cảm ơn.” Chu Nhiên nâng bàn học bên cạnh lên, đưa chân trái của mình lên, chậm rãi duỗi đến cẳng chân Thẩm Diệc Bạch, lúc đế giày chuẩn bị dẫm lên, trực tiếp đạp xuống một cái thật tàn nhẫn.

“Tỉnh dậy đi người anh em, đừng giả bộ ngủ! Trời sắp tối rồi.”

Ngó đầu xuống nhìn, quần tây màu đen sạch sẽ của Thẩm Diệc Bạch có một dấu chân xám rõ ràng, là của Chu Nhiên.

Lâm Tư Hàm và Hứa Sênh Sênh vẫn đang duy trì động tác thu chân lại, hai mặt nhìn nhau.

“Muốn chết?” Thẩm Diệc Bạch bị Chu Nhiên đá tỉnh, vì đối diện với ánh mặt trời giữa trưa ngoài cửa sổ, cậu nheo mắt lại, độ cong khóe mắt âm u.

Hai chữ này, nghe không ra vui mừng hay tức giận, giống như rơi vào hầm băng lạnh giá.

“Được lắm, không hổ danh là Nhiên ca.”

“Dũng cảm, không hổ danh là Nhiên ca.”

Trương Hàm và Lộ Viễn Hàng ở phía sau nhìn thấy mọi chuyện chỉ sợ thiên hạ không loạn chen vào.

Bây giờ đang là thời gian trên lớp, F2 vẫn còn đang đứng trên bục giảng, biết được Thẩm Diệc Bạch sẽ không làm gì được mình, Chu Nhiên lại nhướng nhướng mày với Thẩm Diệc Bạch sắc mặt đang rất không tốt.

“Ấu trĩ.” Thẩm Diệc Bạch dời tầm mắt, không để ý Chu Nhiên, sau đó mở tập đề thi hóa tuyển chọn góc cạnh bằng phẳng trước mặt ra.

Chu Nhiên, “….”

Hứa Sênh Sênh thả lỏng chân, học theo khẩu khí của Thẩm Diệc Bạch, nói với Chu Nhiên hai chữ: “Ấu trĩ.”

“Nhớ chép bài cẩn thận, tan học tôi sẽ kiểm tra sách của từng bạn lớp Lý 1. Nếu như không ghi chép, chép xấu, đều lên văn phòng hết cho tôi, chúng ta sẽ nói chuyện trực tiếp. Nói xem các bạn có phải là có ý kiến với Phó Phong tôi không. Phó Phong tôi già rồi, quản không được các bạn, vẫn là mấy bạn lớp Lý 1 giỏi.”

“Chu Nhiên.” Phó Phong gõ gõ bảng đen, bất ngờ gọi tên Chu Nhiên, “Tôi thấy cậu vừa rồi đang cười, khẳng định là đã biết câu trả lời rồi, vậy cậu nói cho các bạn học sinh trong lớp biết, đoạn văn trên PPT này dùng thủ pháp miêu tả và nghệ thuật gì?”

Trên bục giảng, một bàn tay Phó Phong đang cầm phấn, đầu cây phấn hướng xuống dưới đất, một tay chống ở trên bảng đen, cực kỳ kiên nhẫn chờ Chu Nhiên trả lời.

Chu Nhiên nhìn đoạn văn trên PPT, cảm thấy ngực đau dữ dội.

Ngữ văn của cậu không tốt lắm…

Phép đối chiếu song song? Không có.

So sánh? Không có.

Ẩn dụ? Cũng không có luôn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút…

Hứa Sênh Sênh nhờ lưng người phía trước để che tầm mắt F2, cúi đầu nói nhỏ một câu: “Quỷ ấu trĩ, trần thuật, là trần thuật.”

“Trần thuật.” Chu Nhiên vội nói đáp án mà Hứa Sênh Sênh nhắc.

“Ngồi xuống đi, nghiêm túc nghe giảng. Chờ tan học, cậu là người đầu tiên tôi kiểm tra vở ghi chép.” Phó Phong nói, cho Chu Nhiên ngồi xuống, ánh mắt nhân tiện lướt qua Thẩm Diệc Bạch người đang ở trong lớp mà tâm hồn không biết ở nơi nào.

“Cậu không chép bài sao?” Lâm Tư Hàm nghiêm túc chép từng chữ trên PPT, chữ viết nhỏ nhắn tinh xảo.

Không có ai trả lời, bên cạnh là âm thanh tranh luận không ngừng ai ấu trĩ hơn của Chu Nhiên và Hứa Sênh Sênh.

Viết xong chữ cuối cùng, Lâm Tư Hàm lại viết thêm một dấu chấm, lấy ngòi bút 0.38 ra tô lại một chút, làm cho dấu chấm câu nhìn thật rõ ràng.

Thẩm Diệc Bạch xem xong một câu hỏi lựa chọn khó, ngẩng đầu, “Cậu đang hỏi tôi?”. Harry Potter fanfic

“Ừm.” Lâm Tư Hàm đặt cây bút đen xuống, lấy ra một câu bút nước màu đỏ, chuẩn bị tô những câu quan trọng.

“Không ghi.” Thẩm Diệc Bạch ngừng xoay bút, bút mực màu đen nhỏ dài từ trên ngón tay thon dài của cậu linh hoạt rơi vào giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ. Ngón tay cái và ngón tay trỏ thon gầy cầm lấy nắp bút trong suốt, mở ra, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng.

Ngòi bút đặt xuống những chỗ trống trong đề thi, Thẩm Diệc Bạch cẩn thận tính toán để cân bằng phương trình hóa học.

Cho đến câu hỏi cuối cùng… Cho nên, không phải lúc nãy cậu ta đang ngẩn người mà là suy nghĩ về đề bài trước mắt, Lâm Tư Hàm dựa theo tiết tấu của Phó Phong mà chép bài, gạch chân một đường đỏ thẳng đẹp dưới chân những câu trọng điểm mà Phó Phong nhấn mạnh, lại viết thêm những chữ hoặc nói hay ở bên ngoài bài học để triển khai khi làm bài thi.

“Tiểu Hàm Hàm của mình, cậu đang thêu hoa hay sao?” Hứa Sênh Sênh quay đầu nhìn vở ghi chép của Lâm Tư Hàm mà líu lưỡi.

“Thật nghiêm túc.” Chu Nhiên cũng nhìn theo tầm mắt của Hứa Sênh Sênh, nhìn vở ghi chép của Lâm Tư Hàm một cái, sau đó nhìn vở ghi chép của mình.

Có lẽ không có so sánh không có tổn thương đi…. Chữ xấu thì thôi đi, ngay cả đường thẳng người ta cũng vẽ đẹp hơn cậu.

“Được rồi, bài học hôm nay đến đây là kết thúc, lớp Văn 1 có thể đi trước. Lớp Tự nhiên 1 ở lại cho tôi, tôi kiểm tra vở ghi chép của các cô cậu, không chép bài hoặc chép xấu thì cứ theo quy củ mà làm.” Phó Phong đóng máy chiếu, nhìn xuống học sinh phía dưới.

Chuông tan học vang lên, trong lớp xuất hiện trận xôn xao ngắn ngủi.

“Trật tự, tôi còn chưa nói tan học đâu.”

Thẩm Diệc Bạch không hề bị ảnh hưởng, vẫn còn đang viết công thức hóa học.

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch Bạch!” Chu Nhiên kêu lên, “Cậu luôn chuẩn bị quy củ cũ?”

Lâm Tư Hàm thu thập mọi thứ, lại viết ở trên sách dòng chữ ngay ngắn: Lý 1 Thẩm Diệc Bạch.

Trước mặt Hứa Sênh Sênh và Chu Nhiên, Lâm Tư Hàm gấp sách lại, vuốt thẳng mép sách, đưa đến tay của Thẩm Diệc Bạch, “Cho cậu.”

Thẩm Diệc Bạch ngừng bút lại, nhìn cô.

“Ừm, cho cậu đấy, thầy nói lát nữa sẽ kiểm tra, cậu không chép. Tôi ghi rất kỹ càng.” Lâm Tư Hàm giải thích, sợ Thẩm Diệc Bạch từ chối, lại nói thêm một câu, “Tên cậu cũng viết luôn rồi.”