Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 40: Công khai



Cùng lúc đó, người hâm mộ đang xem phát sóng trực tiếp của game cùng với fans của thỏ con lại bùng nổ một đợt. Các phòng phát sóng trực tiếp đạn dày đặc, weibo, Tieba, cùng các diễn đàn lớn đều là tin tức của Thẩm Diệc Bạch và Lâm Tư Hàm.

# Khiếp sợ! Tiểu hoa đứng đầu tứ tiểu hoa đán Lâm Tư Hàm cùng với tổng giám đốc khoa học kỹ thuật B.S Thẩm Diệc Bạch hư hư thực thực công khai tình yêu#

# Tiểu tiên nữ quốc dân Lâm Tư Hàm vì khoa học kỹ thuật B.S mà tham gia hoạt động ở trường đại học #

[ Gặp thỏ trong rừng sâu: Thỏ con nhà chúng ta có chủ rồi?

Babypop: Phía B.S chính chủ lăng xê à? Không sợ cọ nhiệt đến khét luôn sao? Xem mà ngượng, nghe gió ra mưa.

Một khu vương giả cua đồng: @Babypop cọ mẹ ngươi ý, B.S còn phải buộc chặt một nghệ sĩ nhỏ để lăng xê á? Đừng có đem ngu dốt thành ngây thơ. Hôm nay anh đây sẽ cho người ngu ngốc như đằng ấy biết cái gì gọi là phổ cập khoa học, cái gì gọi là phổ cập sách giáo khoa nhân sinh. Thẩm Diệc Bạch, người sáng lập ra khoa học kỹ thuật B.S, nhị thiếu gia tập đoàn Thẩm thị, thật sự là thái tử gia ở Thủ đô, tốt nghiệp đại học Stanford, ánh mắt nhạy bén đầu tư trước đến nay chưa từng thất bại, cầm bao nhiêu giải thưởng thì tự mình qua Baidu xem. Người ta nhân sinh đắc ý rồi, không cần phải lăng xê. Mỉm cười.jpg.

Thiếu nữ nghiện mạng: Bài lầu trên, thỉnh fans người nào đó không hiểu không cần nói bậy, không cần ở weibo B.S official nhảy nhót linh tinh.

Ôm cây đợi thỏ: Ta chỉ quan tâm chuyện ID của hai người bọn họ là như thế nào! Ôm thỏ con nhà chúng ta, tin tưởng thỏ con nhà chúng ta sẽ không lấy chuyện tình cảm của mình ra lăng xê.

Niên Luân Lục Sở Thời: Sợ đến mức dưa của ta đều rớt rồi, Tiểu Bạch Thỏ trắng lại trắng, Hai tai dựng thẳng lên là kiểu ngu ngốc gì vậy?

YOYO lạnh lạnh: Cảm thấy bọn họ xứng đôi thì like cho ta, ta ủng hộ Thỏ Bạch CP]

“Đã chuẩn bị xong chưa?” Thẩm Diệc Bạch điều khiển kiếm khách cận chiến rút kiếm ra, chuẩn bị đếm ngược, “Bắt đầu.”

Ra lệnh một tiếng, ánh sáng của hiệu ứng kỹ năng đều phát sáng.

Trợ thủ tấn công từ xa [Một cặp thỏ Quả Quả thật lớn] sử dụng bùa chú để thiết lập kết giới phòng ngự, kết giới màu lam bao quanh năm người, trên kết giới màu u lam có quẻ tượng rung động.

Lâm Tư Hàm nhìn chỉ dẫn của phó bản, U Minh động chủ - Khô Cốt trên đường vãng sinh đau khổ mà không ngừng kết thành oán khí, giỏi về khống chế độc, tốc độ di chuyển vô cùng nhanh. Sau khi suy nghĩ một hồi, Lâm Tư Hàm không đợi Thẩm Diệc Bạch chỉ huy đã trực tiếp sử dụng mũi tên giảm tốc định thân.

“Vèo” một tiếng, mũi tên trắng xé không trung mà lao đi, mũi tên dài mang theo dòng khí lưu chuyển trực tiếp đâm trúng bả vai của NPC Khô Cốt, cố định nàng ta trên vách động.

Màu máu đỏ sẫm theo da thịt của Khô Cốt mà nhỏ giọt trên mặt đất, máu rơi trên mặt đất nở rộ thành những đóa mạn châu sa. Khô Cốt bị cố định trên vách động không thể động đậy, đôi mắt dần biến thành màu đỏ như máu.

“Thời gian định thân chỉ có 10 giây.” Lâm Tư Hàm ấn chức năng tổ hợp, ba mũi tên dài trắng lần nữa xé không trung lao đi.

“Chỉ có 10 giây, có thể rồi.” Nam sinh mặc áo caro xanh chơi không ít game nói: “Mọi người mau tận dụng thời gian tấn công, DPS có thể đánh được bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu, giảm thiểu giai đoạn.”

Thẩm Diệc Bạch trong lòng tính toán kỹ thời gian, chỉ huy: “Chuẩn bị rút.”

“Vì sao?” Lâm Tư Hàm không hiểu

“Cuồng bạo rồi.”

“Họa của em?” Lâm Tư Hàm không xác định hỏi, cô cảm thấy mình sử dụng đại chiêu đúng là sức tưởng tượng phong phú. Bởi vì mình tưởng tượng phong phú muốn giảm tốc độ của BOSS cuối cùng dẫn đến BOSS cuồng bạo… Khó trách Thẩm Diệc Bạch không bảo cô sử dụng kỹ năng giảm tốc định thân.

“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch sủng nịch mà ừm một tiếng, nói: “Là anh chỉ huy sai lầm.”

Ba người còn lại đang rút: “….”

Đây là cẩu lương? Đây, mẹ nó chính là cẩu lương! Quá đáng lắm đó!

10s trôi qua.

“A…” tiếng cười bén nhọn cùng với tiếng gào rống, mũi tên màu trắng trên vai bị bẻ gãy biến mất không dấu vết, NPC Khô Cốt khôi phục lại được tự do.

Kết giới màu lam theo đó mà nứt, mấy người còn lại đang lui cũng bị dòng khí cuồng phong đánh lui xa vài bước. Khô Cốt nhanh chóng tiến tới, vung tay áo màu đỏ, độc vật chen chúc tới.

Trong nháy mắt, máu của năm người đều hạ hơn phân nửa, hơn nửa còn đang không ngừng hạ xuống.

Ngữ điệu của Thẩm Diệc Bạch không hề thay đổi, chỉ huy đâu vào đấy: “Trợ thủ thiết lập kết giới một lần nữa, ưu tiên dùng máu T làm chủ, Nhược Thủy T trụ Khô Cốt, tấn công từ xa khống chế khoảng cách tấn công.”

Khi nói chuyện, thao tác cận chiến kiếm khách của Thẩm Diệc Bạch vẫn không ngừng, kiếm khí màu lam chém qua, độc vật biến mất.

Kỹ năng cuồng bạo của Khô Cốt gia tăng thương tổn, hoa mạn châu sa ở Minh giới do máu của nó tạo ra còn làm giảm máu xanh của người chơi trong động.

Lâm Tư Hàm, “…”

NPC mà cũng sáng tạo như vậy, còn đánh không được nữa? Dùng kỹ năng trên người nó, máu chảy ra nở thành những bông hoa mạn châu sa, lại còn hút máu xanh của người chơi? Không thể làm nó đổ máu = không thể đánh nó?

“Cái hoa mạn châu sa là kỹ năng nó bắn ngược lại sao?” Lâm Tư Hàm hỏi một câu.

“Ừm.”

Tiếng “click” không ngừng vang lên, Thẩm Diệc Bạch nói: “Trong lúc cuồng bạo, hoa mạn châu sa do máu của nó tạo thành sẽ hút máu lam của người chơi.”

“À.” Lâm Tư Hàm à lên một tiếng, nói đến cùng vẫn là do cô tưởng tượng phong phú nên dùng chiêu giảm tốc độ định thân trên người nó làm cho nó cuồng bạo.

“Không sao, trợ thủ lại chồng thêm một bùa chú hồi máu lam cho cả đội là được.”

2s sau, kết giới phòng ngự màu lam lại được chồng lên một kết giới màu xanh lục. Một cặp Thỏ Quả Quả thật lớn nhìn trị số máu lam tăng lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Được rồi, đã chồng lên rồi.”

Kỹ năng của NPC dần dần giảm xuống.

“Chờ nó suy yếu.” Thẩm Diệc Bạch theo dõi buff trên đỉnh đầu của NPC, nói: “Đồng loạt tiến công.”

Khô Cốt tiến vào giai đoạn suy yếu như cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé. 10s suy yếu, cũng đủ để nửa máu của Khô Cốt xuống còn một chút.

“Mở giảm thương.” Âm thanh lãnh đạm.

Lâm Tư Hàm trong nháy mắt hoảng hốt.

Không giống với thời niên thiếu còn chưa thoát thanh, giọng nói bây giờ của Thẩm Diệc Bạch đã mất đi ngây ngô, có sự thành thục của người có địa vị cao.

“Chết rồi…” Lâm Tư Hàm bỏ lỡ thời gian mở giảm thương.

Vốn dĩ lượng máu đã không xong, một lần nữa cuồng bạo của Khô Cốt với mấy con độc vật cũng có thể khiến cô game over.

“Mọi người…” Từ cố lên còn chưa ra khỏi miệng, Lâm Tư Hàm nhìn lên thao tác cung thủ của mình có nhiều thêm một phần giảm thương.

Hình ảnh như vẽ, tình trạng ngàn cân treo sợi tóc Thẩm Diệc Bạch không hề do dự mà đưa giảm thương của chính mình cho Lâm Tư Hàm. Giống như khi chơi đấu đôi với Giang Triều, anh cho cô giảm thương mà không hề có chút do dự nào.

Ký ức được khơi gợi.

Ký ức giống như tường vi không nở, vĩnh viễn không bị mất đi. Nó chỉ ngủ đông sâu trong thời gian, sẽ không biến mất, sẽ không phai màu, chỉ cần có chất xúc tác, tất cả hồi ức sẽ trở lại, cho dù đã qua bao lâu đều như mới đây.

Thẩm Diệc Bạch, là thiếu niên cô yêu thầm khi thời niên thiếu. Bây giờ, là người đàn ông mà cô yêu.

BOSS bị gϊếŧ chết một cách thuận lợi, lượng máu giảm xuống 0.

Lâm Tư Hàm buông chuột đứng lên, đồng thời nắm vào tay người đàn ông cũng vừa buông chuột xuống.

Đối mặt với bàn tay nhỏ chủ động đưa qua, Thẩm Diệc Bạch khó có khi sửng sốt một chút.

Anh không nghĩ đến Lâm Tư Hàm sẽ chủ động, lại còn ở trong tình huống như vậy.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Hàm chủ động, lại còn ở tình huống như vậy, dưới đài là đông đảo người chơi thử, trong hiện trường còn có rất nhiều phóng viên đang chờ đợi phỏng vấn về trò chơi.

Nắm lấy cánh tay chủ động đưa qua của Lâm Tư Hàm, người luôn không lộ mừng giận như Thẩm Diệc Bạch lại khẽ cong khóe môi trước mặt công chúng.

Chơi game, giảm sát thương cho em, ở phía sau anh, chỉ cần em ở đó, đường kiếm của anh càng đánh càng mạnh.

Chưa bao giờ hối hận điên cuồng của thời niên thiếu, điên cuồng mà vội vã trưởng thành, muốn trở nên cường đại, có đủ năng lực để xây cho em một tòa thành tên Trường An. Một phút biến thành hai để cố gắng, một ngày 24h biến thành 48h, chỉ vì có được thời gian như vậy, mới có thể quang minh chính đại nắm tay em, ngày sau cưới hỏi đàng hoàng.

Lâm Tư Hàm không để ý phía dưới đang hỗn loạn, nhướng mày với Thẩm Diệc Bạch, nở một nụ cười thật ấm áp, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nhói: “Quãng đời còn lại, mong chỉ giáo nhiều.”

Sinh viên khoa văn lãng mạn, quãng đời còn lại mong chỉ giáo nhiều.

Anh là sự do dự thời niên thiếu của em, là một hồi một mộng hoàng lương ngày non trẻ, là ánh sáng đẹp đẽ mà em không để chạm đến, là phương xa em đã định từ lâu. 

Khi đó, em là Trang Chu, còn anh là mộng điệp của em.

Đã từng là Đệ nhất thi cử của Tự nhiên 1 cũng trả lời: “Quãng đời còn lại mong chỉ giáo nhiều.”

Mong chuyện cũ không thể quay lại, quãng đời còn lại mong chỉ giáo nhiều hơn. Nguyện kiếp này không xa cách, kiếp sau vẫn đủ dịu dàng.

Về sau đã xảy ra chuyện gì Lâm Tư Hàm cũng không nhớ rõ, cô chỉ nhớ rõ khi phỏng vấn, cô đã trả lời câu hỏi của một phóng viên là: “Anh ấy là người tôi thích thời niên thiếu.”

Trợ lý Tiểu Giang ở xa nhìn mọi chuyện diễn ra, trợn mắt há mồm. Chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, cả thế giới đã thay đổi. Tổng giám đốc khoa học kỹ thuật B.S dùng giảm thương dỗ một hồi, nữ thần nhà cô đãcông khai tình yêu…

“Chị Đường Như, thật sự không có việc gì sao?” Trợ lý Tiểu Giang ấp úng hỏi: “Sự nghiệp còn đang trong thời kỳ đi lên, công khai tình yêu….”

Đường Như nhìn hai người đang nắm tay giữa sân, lắc lắc đầu, “Ngăn không được, không phải chúng ta có thể ngăn cản. Người đàn ông kia thủ đoạn không đơn giản.”

“Thì ra bọn họ trước kia có quen biết.” Trợ lý Tiểu Giang ôm Tiểu Thập Tam, ngữ khí hâm mộ: “Xứng đôi quá.”

Đường Như không nói chuyện, nhìn một lát, ngược lại thưởng thức bầu trời xanh thẳm không một đám mây, cô đại khái có thể hiểu được tại sao Lâm Tư Hàm không hề tranh giành lại muốn tiến vào giới giải trí.

“Tiểu Giang, hôm nay thời tiết không tồi.”

“Ừm, thích hợp để thông báo.” Tiểu Giang cười tủm tỉm đáp, “Thỏ bảo bối nhà chúng ta gả ra ngoài.”

Đường trở về, Thẩm Diệc Bạch lái xe.

Lâm Tư Hàm ngồi trên ghế phụ, ôm Tiểu Thập Tam nghe nhạc.

“Anh là người em thích thời niên thiếu?” Ngón tay Thẩm Diệc Bạch gõ trên tay lái hỏi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Ừm.”

Thật khéo.

Khi anh còn thiếu niên, cũng có cảm tình với em.

Thẩm Diệc Bạch giẫm phanh, chờ đèn đỏ. Ngoài cửa sổ xe, chiều hôm bắt đầu.

Lâm Tư Hàm dựa vào cửa sổ xe, nghe âm thanh mềm mại trong tai nghe, nội tâm bình tĩnh. Khi học 12, cô đã đọc qua bài thơ của Thương Ương Gia Thố.

Trang đầu tiên chính là bài “Một đời ấy” của ông, trong đó có vài câu đến bây giờ cô vẫn còn nhớ:

“Một tháng ấy

Ta xoay qua tất cả luân kinh

Chẳng vì siêu độ

Chỉ để chạm đến dấu tay của người.

Một năm ấy

Ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ

Chẳng vì gặp gỡ

Chỉ để kề cận hơi ấm của người

Một đời ấy,

Ta chuyển nước non dời Phật tháp

Chẳng vì tu lai sinh

Chỉ để giữa đường cùng người gặp lại.”