Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 49: Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh



Lâm Tư Hàm há miệng một cái, không biết nói gì. Ngón út vẽ một vòng bên má, vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai, dùng giọng nhỏ tới mức không thể nghe được nói: “Trộm hộ khẩu rồi đi kết hôn.”

Lời nói đã thông qua não, Thẩm Diệc Bạch gắng nhịn nhưng nhịn không nổi, môi khẽ nhếch lên, gọi: “Lâm Tư Hàm.”

“Hả?”

“Em đúng là một nhân tài.”

Trộm hộ khẩu kết hôn với anh, đúng là một cái bạt tai không tiếng. Nếu Lâm Học Sâm biết, sau này anh phỏng chừng có thể sẽ vào blacklist của lão Lâm rồi.

Lâm Tư Hàm tức sùi bọt mép, siết chặt tay đấm nhỏ trực tiếp đấm lên bắp đùi Thẩm Diệc Bạch đang lái xe, “Là ai không nhịn nổi, muốn kết hôn trước?”

“Thẩm Diệc Bạch, đây có thể coi là anh đang cầu hôn không? Không có nhẫn, không có hoa tươi, ngay cả quỳ một chân cũng không có.”

“Muốn kết hôn.” Thẩm Diệc Bạch mím môi theo thói quen. “Chỉ là đây không phải là cầu hôn.”

Lâm Tư Hàm: “…”

Cô thấy anh chàng này chính là muốn bị đấm vào ngực mà.

Muốn kết hôn chứ không phải cầu hôn là suy luận cái kiểu gì, cô chịu thua thiệt tới mức ngay cả trộm hộ khẩu đi đăng kí cũng nghĩ ra. Nếu để lão Lâm biết được, sợ là một năm tới, cô cũng không thấy quyển hộ khẩu để dưới tủ đặt trong phòng khách nhà bọn họ.

Đại lộ ở ngoại ô không có nhiều người, tốc độ xe của Thẩm Diệc Bạch cũng không nhanh lắm, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng bánh xe lướt qua mặt đường trải nhựa.

“Khi nào anh về thành phố S?”

“Hả? Em phải về à?” Thẩm Diệc Bạch tắt ứng dụng chỉ đường.

“Ừ, mai phải về rồi.” Lâm Tư Hàm trượt tay trên màn hình kiểm tra lịch trình, nói: “Phải tới đoàn báo danh, tham gia nghi thức khai máy.”

“Ừ.” Thẩm Diệc Bạch ừ một tiếng, tỏ ý mình đã biết.

Lâm Tư Hàm: “…”

Chỉ ừ một tiếng? Không nói gì thêm?

Thẩm Diệc Bạch liếc nhìn Lâm Tư Hàm đang trố mắt một cái, dựa vào hiểu biết của anh với Lâm Tư Hàm, hỏi: “Có phải em còn định nói gì không?”

Lâm Tư Hàm lắc đầu, “Không có.”

Chưa im lặng được mấy giây, cô nghiêng đầu nhìn thẳng gò má Thẩm Diệc Bạch, nói: “Em muốn đi chùa Đại Hòa.”

Lúc ở chùa Đại Hòa, Thẩm Diệc Bạch khi ấy vẫn là thiếu niên ngồi một mình bên hồ sen nói về những phần kinh Phật luận duyên sâu sắc nhất, hỏi bia đá sau lưng cô khắc chữ gì.

Chữ gì?

Phật nói: “Người trên đời như gai trên cây, lòng không động, người cũng không muốn động thì sẽ không bi thương, động tâm thì sẽ sinh ra ham muốn, thương người đau như khắc vào xương tủy, vì thế mà cảm nhận được những nỗi thống khổ của nhân sinh.”

Khi đó cô nói với anh, cô không hiểu, thực sự không hiểu. Tới sau này anh du học, cô ở trong nước chậm rãi học xong cấp ba, học lên đại học mới mơ màng hiểu ra chút ít.

Lòng không động thì người không hi vọng, không động thì không bi thương.

Anh thực sự không rung động, mà còn đi dứt tình.

Hơn hai giờ chiều, Thẩm Diệc Bạch lái xe chạy tới chùa Đại Hòa.

Chùa Đại Hòa vẫn là chùa Đại Hòa năm đó, chỉ là qua nhiều năm, vườn cây bao ngoài chùa cũng dày và sâu hơn. Đi trên những con đường lát đá phủ đầy rêu xanh, khí lạnh ẩm trong rừng khiến Lâm Tư Hàm toát một tầng mồ hôi lạnh mỏng.

Giống như cái mùa hè trong kí ức đó, ve kêu râm ran, năm tháng tĩnh lặng.

Đi tới trước cửa chùa, Lâm Tư Hàm kinh ngạc: “Đã tu sửa đúng không?”

Ngôi chùa lớn đã được quét lớp sơn mới nằm ẩn trong giờ, đổi mới hoàn toàn trên nền cũ nhưng vẫn lưu lại dấu vết thời gian rõ ràng.

Thời gian, nó vẫn vậy, luôn là như vậy, một bên im hơi lặng tiếng như đã chết, một bên lại lưu lại những dấu vết không thể xóa nhòa trong nhân gian khói lửa, thỉnh thoảng sẽ nhắc lại những điều bạn đã lãng quên, khiến cho bạn nghĩ tới cảnh người mất vật còn.

Lâm Tư Hàm buông tay Thẩm Diệc Bạch, chân nhảy một cái tới thẳng vị trí dưới hoành phi trước cửa chùa, “Khi đó anh đứng ở đây.”

“Bộ dạng như không tranh đấu với đời, đẹp trai quá đáng.”

Thẩm Diệc Bạch không nhắc một từ, im lặng kéo cổ tay Lâm Tư Hàm dắt cô qua cửa chùa trang nghiêm. Cuối tuần người tới thắp hương bái Phật tìm kiếm niềm tin tâm linh che chở không hề ít. Bên trong bảo điện rộng che những tấm cờ màu vàng lớn, ánh sáng mỏng manh xuyên qua hương khói vấn vít, có thể thấy không ít người ngồi quỳ nghe tụng kinh trong đó.

“Đi vào không?” Thẩm Diệc Bạch thấp giọng nói.

Lâm Tư Hàm không trả lời, ngược lại còn kéo anh ra hành lang dài bên ngoài bảo điện, lượn quanh thiên môn, kéo anh vào thẳng đình đặt bia đá khắc chữ: “Giải thích.”

Thẩm Diệc Bạch không nén được nhíu mày, không nói lời nào.

Hừ, thỏ con thù dai.

“Em đọc lại một lần nữa cho anh nghe, anh mau sắp xếp ngôn ngữ cho tốt rồi giải thích cho em nghe.” Lâm Tư Hàm nói xong xoay người lại, nhìn bên ngoài bia đá cao hai thước có khắc chữ, đọc từng chữ từng chữ cho Thẩm Diệc Bạch nghe.

“Em còn học được cách thù dai à?” Thẩm Diệc Bạch khoanh tay tùy ý dựa vào lan can bên hồ sen, mắt nhìn vào tảng đá đặt trong đình.

Lâm Tư Hàm đè vai Thẩm Diệc Bạch, dè dặt ngồi trên lan can đá, đáp lại: “Thỏ nóng nảy còn có thể cắn anh ấy.”

“Ngồi yên đi? Không sợ rơi xuống?”

“Thẩm Diệc Bạch anh chớ đánh trống lảng.” Tay Lâm Tư Hàm nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Diệc Bạch, ngón tay chỉ những con chữ khắc trên bia đá: “Giải thích.”

Hồ sen nước sâu bên cạnh chưa nở hết, dưới lá sen có vài chú cá chép đỏ thò đầu lên. Thẩm Diệc Bạch buông cánh tay đang giữ Lâm Tư Hàm ra, tiến sát gần tới cô, quan sát biểu cảm của Lâm Tư Hàm một cách trêu chọc.

Động tác bất ngờ dọa Lâm Tư Hàm giật mình, không có chỗ dựa, cô chỉ có thể chống cánh tay lên lan can đá diện tích không lớn lắm, một tay kia ép lên ngực Thẩm Diệc Bạch.

“Bây giờ mới biết sợ?” Thẩm Diệc Bạch ôm vòng eo hết sức mềm mại của Lâm Tư Hàm, chân dài lượt qua lan can, ngồi lên một cách vững vàng.

“Anh đừng quá trớn.”

Hôm nay Lâm Tư Hàm mặc rất đơn giản, áo T-shirt trắng đơn giản và quần lửng màu xanh, dưới chân là một đôi sneaker phổ thông, nhìn giống như một học sinh trung học mới tốt nghiệp, Thẩm Diệc Bạch đang ôm cô cũng là cả một người quần áo thoải mái.

Ánh mặt trời dồn hết sức chiếu nghiêng vào nơi hồ sen không có bóng râm che khuất, Lâm Tư Hàm thuận thế rũ bắp đùi nhỏ dài xuống lan can bên ngoài bị lá sen cao thẳng che kín một nửa, một nửa tắm dưới ánh mặt trời, một nửa mát rượi một nửa nóng như lửa.

Thẩm Diệc Bạch che đi ánh mặt trời, gò má mơ hồ chỉ có thể thấy một đường viền, phác họa một cách xinh đẹp.

Chân phải dán vào lan can đá phía dưới cùng của cây cột đá kia, Thẩm Diệc Bạch đỡ eo của Lâm Tư Hàm để cả người cô cũng dán vào trong ngực mình, nói: "Có thể anh sẽ không có cách nào giải thích cho em."

Lâm Tư Hàm ngửa đầu nhìn anh, con ngươi màu đen tràn đầy một loại cảm xúc gọi là ấm ức.

"Bất kể quá khứ như thế nào, quan trọng nhất không phải bây giờ sao?" Thẩm Diệc Bạch trán cụng trán với Lâm Tư Hàm, chóp mũi cùng cọ xát, ánh mắt nhìn thẳng với con ngươi của cô, trầm giọng nói: "Em chỉ cần biết, bây giờ anh ở bên cạnh em."

"Anh rất may mắn, lúc trở về bên cạnh em trừ Sở Ôn Luân không có người nào khác."

Lâm Tư Hàm vẫn canh cánh trong lòng, "Ngộ nhỡ em biết khó mà lui thì làm thế nào? Anh nói nói với em như vậy thôi à."

"Em sẽ không." Thẩm Diệc Bạch chắc chắn, dừng một chút, trong mắt tràn đầy ý cười mảy may không chút để ý, nói: "Nếu như là thật, vậy anh sẽ đoạt lại."

Xa xa trong điện loáng thoáng truyền tới tiếng âm thanh tiếng kinh Phật, chân ngôn của ai đang tụng kinh? Thế gian nan đắc song toàn pháp, có thể bất phụ Như Lai bất phụ khanh*.

*Thế gian ai vẹn đôi đường cả; Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng.

"Muốn hôn không?" Thẩm Diệc Bạch chân thành hỏi trắng.

Lâm Tư Hàm không thể tin trợn to hai mắt, "Thẩm Diệc Bạch anh điên à?"

Điên rồi.

Ở nơi phật môn thanh tịnh, trong tiếng kinh phạn vang lên, Thẩm Diệc Bạch ngậm lấy đôi môi của Lâm Tư Hàm, thanh âm mơ hồ gọi: "Lâm Tư Hàm."

Nụ hôn giam cầm tuyệt đối.

Da đầu Lâm Tư Hàm tê dại, tay chống ở lan can đang không ngừng miết, ngón áp út cuộn tròn, vịn đến đầu ngón tay trắng bệch. Anh điên rồi, cô cùng anh đều điên rồi.

Ánh mặt trời mãnh liệt từng chút một đốt cháy ý chí của cô, đốt đến mức cô rộn ràng khó nhịn, đốt đến cô quên mất đây là đâu, đốt đến cô quân lính tan rã.

Lấy được sự đáp lại của Lâm Tư Hàm, vốn là luôn ở bên môi cô liếm láp đến thư giãn cả mặt mũi, đầu lưỡi tiến vào không gian đôi môi cô, cạy hàm răng không chút phòng bị nào của cô.

Đầu lưỡi của anh quét qua, Lâm Tư Hàm khóc không ra nước mắt.

Trước lan can là hoa sen, sau lan can là lời thật lòng, như vậy nguyện Phật không rời khỏi anh.

Đại khái qua thật lâu, Thẩm Diệc Bạch mới buông Lâm Tư Hàm đang thiếu dưỡng khí ra, đầu lưỡi một đường từ bên môi trượt đến vành tai cô, hô hấp càng ngày càng gấp rút.

Lâm Tư Hàm ghé trên bả vai anh, cắn chặt môi dưới, "Em hướng Phật tổ cho em nguyện..."

"Nguyện gì?" Thẩm Diệc Bạch vùi đầu vào cần cổ cô, giọng khàn khàn, "Nếu như là lời cầu nguyện liên quan đến anh, em không bằng trực tiếp tìm anh, anh cái gì cũng có thể cho em."

"Tương lai, sống hay chết." Thẩm Diệc Bạch một tay nâng lưng cô, một tay đi vòng qua sau lưng cô mò tới dây cột tóc, cởi ra, "Đều có thể."

Không có dây buộc tóc, sợi tóc đen nhánh mềm mại trút xuống tản ra, tay của Thẩm Diệc Bạch xuyên qua đám tóc của Lâm Tư Hàm, ánh mắt nóng bỏng hớn cả ánh mặt trời trên không.

Sáng sớm, sân bay quốc tế Thủ Đô.

Lâm Tư Hàm mơ màng buồn ngủ tựa vào cái ghế tay vịn bên trong phòng chờ máy bay, cả người tỏ ra mệt mỏi, chiếc kính đen che khuất nửa khuôn mặt tái nhợt của cô.

"Chị Tư Hàm, cà phê chị muốn." Trợ lý tiểu Giang cầm ba ly cà phê tới, nhẹ giọng nói, "Cẩn thận nóng."

"Cám ơn." Lâm Tư Hàm dựa lưng vào ghế, mở nắp cà phê ra, nếm thử một miếng. Nhiệt độ cuồn cuộn của cà phê làm sôi thực quản, sốc lên chút tinh thần.

Tiểu Giang vừa đưa một ly cà phê cho Đường Như, vừa lo lắng nói: "Chị Hàm khí sắc không tốt lắm, thật giống như rất mệt mỏi, có phải hay không gần đây công việc quá mệt mỏi?"

Đường Như liếc mắt nhìn Lâm Tư Hàm uống ngụm cà phê như không uống, thổi thổi làn khói nóng, "Tiểu biệt thắng tân hôn đó."

Nhìn bộ dáng này của Lâm Tư Hàm, còn không biết hai người tối hôm qua lăn lộn như thế nào.

Trợ lý tiểu Giang mặt đỏ lên, nắm ly cà phê không dám nói nữa.

Đường Như đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tư Hàm, hỏi: "Vị kia nhà em đâu?"

Sáng nay Thẩm Diệc Bạch vậy mà không xuất hiện chút nào, bây giờ vợ mình sắp đi rồi, cũng không thấy bóng anh ta, vẫn là cô đi khách sạn đón Lâm Tư Hàm qua.

Lâm Tư Hàm xoa xoa cái trán đang căng ra, nói: "Có chuyện đi rồi."

Nghe giọng nữ trên phát thanh, Lâm Tư Hàm cùng Đường Như đang đẩy hành lý sau lưng chờ đợi kiểm tra an ninh. Lên máy bay, Lâm Tư Hàm tìm được mình chỗ ngồi, ngồi xuống, từ trong túi xách lấy ra cái chụp mắt mang theo chuẩn bị ngủ bù.

"Người nào đó ngày hôm qua còn nói anh hiện tại là dáng vẻ không tranh với đời, đẹp trai quá đáng. Làm sao hôm nay đã nhắm mắt làm ngơ rồi, hửm?"