Kết Hôn Cùng Anh Trai Của Tra Nam

Chương 29: Tôi có thể hôn em được không?



Rất nhanh, lễ kết hôn của Kiều Vi Vi và Phó Ngạn Đình đã đến.

Kiều Vi Vi ngồi trong phòng chờ cho cô dâu cùng Cảnh Văn, để cô ấy chỉnh lại váy cưới cho mình. Mà Cảnh Văn nhìn bạn thân mình lộng lẫy trước mặt, chẳng hiểu tại sao lại có cảm giác muốn khóc.

Kiều Vi Vi của cô ấy đã trưởng thành rồi! Không ngờ Cảnh Văn có thể được chứng kiến cô kết hôn ở tuổi còn trẻ như thế này, cô ấy đã phòng hờ tình huống xấu nhất là mình sẽ phải để cháu mình đẩy xe lăn đưa mình đến dự đám cưới của Kiều Vi Vi.

Cảnh Văn đưa tay quệt khóe mắt, hạnh phúc nói.

"Vi Vi, phải hạnh phúc nhé!"

Cô vuốt lại vài cọng tóc con rũ bên tai, diễm lệ nở nụ cười.

"Ừm."

Kiều Vi Vi có hạnh phúc hay không không quan trọng, điều cô muốn chỉ là những người cô yêu thương được hạnh phúc, chỉ có thế mà thôi.

Cô liếc nhìn cái bụng hơi nhô lên của Cảnh Văn, không hiểu sao lại nhớ tới Chu Nhược Văn, liền hỏi.

"Dạo gần đây cái cậu thiếu gia họ Chu đó có liên lạc với cậu không?"

"Nhược Văn gần đây bận lắm! Tớ có điện thoại nhưng cậu ấy chỉ trả lời qua loa rồi cúp máy mất!"

Cảnh Văn nhìn hơi trầm mặc một chút, lúc sau cô ấy đưa tay xoa bụng đã hơi to của mình, dịu dàng mỉm cười.

"Chờ sau khi tớ sinh nhóc này, Vi Vi sẽ là mẹ đỡ đầu, còn Nhược Văn sẽ là cha đỡ đầu. Cậu thấy ổn không?"

Kiều Vi Vi nhìn cô ấy, khóe miệng hơi cong lên.

"Được chứ!"

"Đã sắp đến giờ làm lễ, mời cô dâu chuẩn bị!"

Giọng nói của nhân viên cắt ngang, thông báo hôn lễ sắp được cử hành. Cùng lúc đó, cửa phòng đột ngột bật mở.

Phó Ngạn Đình mặc một bộ suit đen đặc trưng, thẳng người bước vào. Mái tóc thường ngày nay đã được vuốt lên, trông trưởng thành vô cùng. Ý cười trên mắt cũng đậm hơn bao ngày, Phó Ngạn Đình nghiêng đầu, bước về phía chỗ Kiều Vi Vi.

Cảnh Văn nhìn thấy khí chất của Phó Ngạn Đình liền ghé sát tai Kiều Vi Vi, cười khúc khích.

"Chồng tớ nói ai mà có được Phó tổng tuyệt vời thế này chính là phúc ba đời hưởng không hết đấy! Chúc mừng nhé Vi Vi!"

Để lại một lời nhận xét nửa đùa nửa thật kia xong Cảnh Văn liền kiếm cớ chuồn đi, bảo là không muốn để Lý Bình đợi.

Thế là trong phòng chỉ còn mỗi hai người.

Kiều Vi Vi ngước nhìn Phó Ngạn Đình, âm thầm đánh giá độ đẹp trai hôm nay của anh. Không thể phủ nhận, Phó Ngạn Đình cho dù biểu cảm có trơ lì cỡ nào, gương mặt tuyệt tác kia vẫn khiến cô cảm giác như mắt mình được ban nước thánh vậy.

Chẳng hiểu sao Kiều Vi Vi thấy tai mình hơi nóng, có lẽ cô vẫn không ngờ hai người lại đến được bước này.

Trái lại, Phó Ngạn Đình cứ đứng im ra đó, không động đậy cũng chẳng nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu.

Bầu không khí lại có chút kì lạ.

"Ngạn Đình, anh hôm nay đẹp trai lắm!"

Không còn cách nào khác, Kiều Vi Vi đành mở lời. Ngoài việc khen ra, cô chẳng biết nói gì khác.

Mà Kiều Vi Vi lại không biết, cô lúc này trong chiếc váy cưới trễ vai, mái tóc búi lên gọn gàng trông xinh đẹp đến nhường nào trong mắt của Phó Ngạn Đình.

Lần đầu tiên trong đời, anh hoàn toàn đơ cả người. Cũng là lần đầu tiên, anh lại nảy sinh cảm giác khao khát mãnh liệt muốn có một ai đó như thế này.

Đến bây giờ Phó Ngạn Đình vẫn chưa tin vào hiện thực đẹp đẽ như giấc mơ này, một hiện thực mà anh có thể sánh bước bên cô.

"Em... rất đẹp."

Chỉ ba chữ ngắn gọn, Phó Ngạn Đình đã thành công trong việc khiến Kiều Vi Vi không biết nói gì tiếp theo.

Cô cười ha ha, rồi lại im bặt.

"Tôi ra ngoài trước."

Phó Ngạn Đình hình như cũng không muốn ở lại lâu hơn, mở cửa ra ngoài. Kiều Vi Vi một mình ở trong phòng, thầm thở dài rồi lại suy nghĩ.

Phó Ngạn Đình vừa mới khen cô đẹp đấy à?

Nhưng mặt anh cứ đơ như khúc gỗ, không biết có phải chỉ là khen một cách xã giao hay không.

Kiều Vi Vi cứ mãi suy nghĩ về lời nói của anh, mà lại không để ý rằng tai của người vừa rời đi kia cũng đã hồng rực cả lên.

Giờ làm lễ đã đến, tất nhiên Kiều Vi Vi vẫn tốt bụng đáp lễ mà mời Chu gia lẫn Phó gia đến dự, nhưng có lẽ họ đã không đến.

Nghe ông nội bảo, Phó gia đã chuyển sang bợ đít cho Trang gia, nhất là cái tên Trang Trình Nghiêm chết tiệt đó.

Kiều Vi Vi biết, sớm muộn gì bọn người đó cũng sẽ hối hận vì dám dây dưa với Trang Trình Nghiêm, bởi tên đó thực sự là con quỷ đội lốt cái mã ngoài đẹp đẽ, việc xấu mà gã đã làm có kể cũng không xuể.

Dù sao hôm nay cũng là ngày vui, Kiều Vi Vi không muốn suy nghĩ thêm về những chuyện tệ hại kia trong quá khứ.

"Cô dâu tiến vào lễ đường."

Cánh cửa chính mở ra.

Kiều Vi Vi kiều diễm cầm bó hoa nhỏ, xinh đẹp đến mức khiến người khác ngạt thở. Cô từ từ tiến đến nơi Phó Ngạn Đình đang đợi, bóng dáng vững chãi của anh in sâu trong đôi mắt cô.

Tiểu Bình cùng Kiều lão gia vui vẻ vỗ tay chúc mừng, Cảnh Văn cũng dựa vào vai Lý Bình cười tươi. Một viễn cảnh mà cô chưa từng nghĩ tới ở kiếp trước, nay lại thành hiện thực ở kiếp này.

Kiều Vi Vi đặt tay lên lòng bàn tay Phó Ngạn Đình, để anh dìu mình đến trước mặt cha xứ.

"Cô dâu, con có nguyện ý đi cùng chú rể đến cuối cuộc đời, cho dù là ốm đau bệnh tật?"

"Con đồng ý."

"Chú rể thì sao?"

"Con đồng ý."

Sau lời tuyên bố trở thành vợ chồng, Phó Ngạn Đình liền rút hộp nhẫn đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cô.

Kiều Vi Vi biết, phía sau đó sẽ là chuyện gì.

"Hai con có thể trao nhau nụ hôn."

Cả khách mời đều đang nhìn vào hai người bọn họ, nhiều người đều không tin vào tình cảm của Kiều Vi Vi và Phó Ngạn Đình, nhân cơ hội ở lễ cưới của hai người liền muốn chứng kiến một phen.

Cô thấy Phó Ngạn Đình im lặng, bản thân muốn nói với anh rằng nếu anh không muốn hôn thì Kiều Vi Vi sẽ lợi dụng góc mặt để giả vờ như hai người họ đang hôn nhau.

Không ngờ trong lúc cô còn đang suy nghĩ, Phó Ngạn Đình đã ghé sát đến mặt cô, thì thầm như cầu khẩn.

"Vi Vi, tôi có thể hôn em được không?"

Kiều Vi Vi ngẩn người, đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn anh, từ từ gật đầu.

Ngay lập tức, cánh môi cô bị bao phủ bởi một hơi ấm khó tả.

Người ta nói nụ hôn đầu sẽ có mùi chanh thơm, nhưng Kiều Vi Vi lại thấy nó lại giống mùi bạc hà có chút ngọt ngào.