Kết Hôn Cùng Anh Trai Của Tra Nam

Chương 7: Tiệc sinh nhật (2)



Những bức ảnh của Phó Đình Thiên và Cao Nhiễm xuất hiện trên màn hình.

Cô ta vui vẻ khoác tay hắn, ôm hôn Phó Đình Thiên. Bức ảnh khác là hắn cùng Cao Nhiễm đi vào khách sạn, quả thực, hình ảnh ở trên màn hình cỡ lớn kia đã khiến mọi người sốc một phen.

Ai đã chụp lại những tấm hình đó? Cả hai nhân vật chính này đều không biết!

Phó Đình Thiên lúc này cũng cứng đờ người, chiếc hộp nhẫn trong tay cũng rơi xuống đất. Sau khi định hình được chuyện gì đã xảy ra, hắn liền ném cho Cao Nhiễm đang thẫn thờ ở đằng xa cái nhìn phẫn nộ.

Danh tiếng hắn dày công dựng nên đã bị sụp đổ trước bao nhiêu người như vậy.

Nhưng Phó Đình Thiên không quan tâm, điều quan trọng nhất lúc này đối với hắn là Kiều Vi Vi.

Cô mở trừng mắt nhìn lên màn hình, bàn tay run rẩy không thể che nổi gương mặt hoang mang tột độ.

Kiều Vi Vi quay sang nhìn hắn, môi dưới run lên, như đang kiềm nén tiếng khóc sắp bật ra, nói.

"Anh... Anh Đình Thiên, tại sao..."

Phó Đình Thiên thầm chửi thề trong lòng, hắn phải đi tính sổ con ả Cao Nhiễm kia sau.

"Không phải như thế đâu Vi Vi, em nghe anh giải thích!"

Kiều Vi Vi né tránh bàn tay hắn, nước mắt trào ra, diễm lệ khóc nức nở.

"Em... Dù tình cảm của em không đáng giá, anh chỉ cần từ chối thôi mà! Tại sao... tại sao lại làm như vậy với em!"

Cô lấy tay che mặt, dòng nước ấm nóng len qua kẽ tay rơi xuống, long lanh như giọt pha lê.

Khách mời ở bữa tiệc đã bị một màn bất ngờ này đả kích. Không ngờ Phó nhị thiếu gia trông dịu dàng ôn nhu lại là kẻ bắt cá hai tay, mà lại còn là với Cao gia không mấy hoà hảo với Kiều gia.

Ai cũng lắc đầu xầm xì, ánh mắt thông cảm nhìn Kiều Vi Vi đang đau khổ.

"Ghê gớm thật đấy! Phen này Phó gia gây hoạ với Kiều gia rồi!"

"Cặp đôi cẩu nam nữ này cũng dám mặt dày đến đây!"

"Chỉ tội đại tiểu thư Kiều Vi Vi kia, bị người mình theo đuổi mấy năm chơi đùa như vậy, ắt hẳn đau lòng lắm!"

Giữa một đôi tra nam cẩu nữ và một cô gái đáng thương bị tra nam vứt bỏ, đương nhiên mọi người sẽ chọn người yếu đuối hơn.

Phó Đình Thiên còn muốn nói gì đó với Kiều Vi Vi, thì đã bị Kiều lão gia đang nổi giận lôi đình chặn ngang.

Ông lớn giọng, quát.

"Tiễn khách!"

Ngay lập tức, vệ sĩ liền đi đến, nắm lấy cổ áo Phó Đình Thiên lôi xềnh xệch ra ngoài. Cao Nhiễm cũng bị đẩy ra từ trong đống khách mời, cô ta nhìn Kiều lão gia, mặt tái mét.

"Về bảo với Cao Hằng, Cao gia các người sắp toi rồi! Muốn khóc lóc với bọn khốn họ Trang kia thì cứ việc, lão già ta tiếp tất cả bọn chúng!"

Ông chỉ vào mặt Cao Nhiễm, tức giận tuyên bố. Cô ta cũng không dám ở lại đây lâu hơn, vội vàng chạy mất dạng.

Sau khi hai người kia rời đi, Kiều lão gia lo lắng nhìn cháu gái đang khóc tức tưởi của mình.

Hình như Kiều Vi Vi đã không chịu nổi nữa, yếu ớt xin phép ông nội.

"Nội, con muốn nghỉ một lát!"

Đôi mắt sưng lên, giọng nói sụt sịt, Kiều Vi Vi từ tốn đi ra ngoài.

Mà tất cả những gì vừa xảy ra, đều đã được Phó Ngạn Đình chứng kiến hết thảy.

Anh nhìn khuôn mặt tèm lem nước mắt, vô tình nhớ lại nụ cười đắc ý lúc nãy của Kiều Vi Vi, đáy mắt trở nên dịu dàng.

"Nhà họ Phó chuyến này tiêu đời rồi! Cậu không muốn giúp họ à?"

Một người tóc vàng kế bên mỉm cười hỏi anh, dù sao anh ta vốn dĩ cũng đã biết câu trả lời rồi.

"Gia đình tôi chỉ có duy nhất Cố gia mà thôi."

Phó Ngạn Đình bỏ lại ly rượu, đuổi theo hướng Kiều Vi Vi vừa rời đi.

Mà lúc này, cô cũng đã đi tới vườn hoa sau biệt thự.

Kiều Vi Vi run rẩy, sau đó cười phá lên một tiếng, sảng khoái kì lạ.

Cô nghĩ mình nên đi làm diễn viên, biết đâu sau này lại thành danh!

Nhớ lại vẻ mặt hoảng loạn của tên Phó Đình Thiên đó, cô đã phải tốn bao nhiêu công sức mới nhịn không được bật cười, nếu không sẽ bại lộ kế hoạch.

Cô chẳng quan tâm bọn người kia sẽ thương hại mình hay gì đó, bởi Kiều Vi Vi là người của Kiều gia, ông nội sẽ không bao giờ để cô chịu thiệt.

Còn Phó Đình Thiên, hắn chỉ vừa mất đi hình tượng trai tốt vốn có, vẫn có thể đứng dậy được. Chỉ là bị người ngoài bàn ra tán vào một chút, với một tên đầy tham vọng như hắn vẫn chưa là gì.

Nhưng màn kịch của Kiều Vi Vi vẫn còn rất dài phía sau.

"Kiều Vi Vi!"

Nghe tiếng người gọi, cô lập tức khôi phục lại dáng vẻ đau buồn, mắt ngấn lệ nhìn sang.

Phó Ngạn Đình từ tốn đi đến gần cô, không nói gì, đưa khăn tay về phía Kiều Vi Vi.

Không hiểu sao đứng trước người này cô vẫn thấy chột dạ, dù cô chẳng làm gì.

Kiều Vi Vi nhận lấy, giả vờ tủi thân.

"Cảm ơn Phó tổng!"

"Là em làm đúng không?"

Năm chữ này quả là khiến cô có tật giật mình, Kiều Vi Vi tỏ ra không biết gì, còn lấy thêm khăn tay anh vừa đưa để chấm nước mắt.

"Phó tổng hãy để tôi một mình! Tôi đang đau lòng lắm!"

Vậy mà Phó Ngạn Đình thấy tiếng cười của Kiều Vi Vi khi nãy cứ như thoát được kiếp nạn nào đó.

Cô cũng nhận ra bản thân bây giờ rất lố bịch, thậm chí còn không thể khiến anh thấy buồn cười.

"Vi Vi..."

Tiếng gọi quen thuộc kia vang lên, Kiều Vi Vi ngẩn người ngước lên.

Trái lại với vẻ ngạc nhiên của cô, dường như Phó Ngạn Đình đã hạ quyết tâm, vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, cúi người hôn xuống.

"Em có muốn kết hôn với tôi không?"