Khác Thường

Chương 11: May mắn (H)



Mấy ngày tiếp theo là học.

Học học học học học học đến khóc.

Học học học học học, cuối cùng cũng đến kì thi.

Thi xong ra khỏi trường thi, bọn họ nhìn thấy nhau đều rất hưng phấn, nhưng không nói được mấy câu đã về chia nhau về nhà, mệt. Sau khi trở về cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngon đầu tiên trong mấy tháng này.

Trước lúc có điểm bọn họ đều quấn lấy nhau cả ngày, làm ở ngày sinh nhật của Trần Chỉ Nhu. Sau đó chơi chơi chơi.

Cuối cùng hai người thi đậu cùng trường đại học. Cùng trường khác khoa, khi nhìn thấy điểm công bố kết quả thi Trần Chỉ Nhu và Giang Dịch Thành ôm nhau, cười như hai đứa ngốc, vui muốn chết.

Vào kỳ nghỉ hè trước khi lên đại học bọn họ đã đi một chuyến du lịch tốt nghiệp đến Nhật Bàn. Trần Chỉ Nhu gặp mẹ của Giang Dịch Thành, hai người vừa gặp như đã quen lâu. Một hôm sau khi Giang Dịch Thành thức dậy phát hiện gối bên kia trống không, gọi điện tìm người mới biết hai người đã hẹn nhau bỏ lại anh cùng đi dạo phố, anh dở khóc dở cười gọi mẹ mau trả bạn gái lại cho anh.

Sau khi vào đại học, việc học của hai người đều rất nặng. Tuy vẫn phải học hành, nhưng cũng có rất nhiều thời gian tự do, thế là họ sẽ đi thăm một đống các cửa hàng nhỏ không nổi tiếng khắp nơi khi rảnh rỗi, có cửa hàng không nổi tiếng là có lý do, có cửa hàng lại có đồ ăn nhập khẩu lập tức có thể khiến bạn muốn trở thành khách hàng quen, bọn họ cất giấy rất nhiều cửa hàng yêu thích.

Hai người còn gia nhập cùng một câu lạc bộ nhảy, quen được một đám bạn.

Câu lạc bộ lớn thường tổ chức một buổi giới thiệu kết quả hàng năm, vì cần huấn luyện nhiều để diễn, thành viên câu lạc bộ sẽ cùng trải qua quá trình chuẩn bị phức tạp phiền phức, tình cảm cũng nhanh chóng được hâm nóng.

Sau đó cả đám sẽ thường hẹn ăn cơm, khi thức đêm gặm sách trước kỳ thi cuối kỳ sẽ cùng đi ăn khuya, khi nhiệt huyết tăng cao cả đám sẽ leo núi ngắm mặt trời mọc, qua năm mới sẽ hẹn xem pháo hoa ăn thịt nướng uống rượu ở tầng thượng.

Vào năm ba đại học, Trần Chỉ Nhu và Giang Dịch Thành cùng nhau thuê một căn hộ ở ngoài, bắt đầu cuộc sống sống chung. Đương nhiên hai người không tránh khỏi cãi vã, nhưng bởi vì những chuyện cãi nhau đều không phải vấn đề nguyên tắc, cho nên mỗi khi lăn giường một lần, ngủ một giấc tỉnh dậy đã quên mất.

Cuộc sống quá vui vẻ, mỗi ngày đều là hạnh phúc bình yên.

Hôm nay cuối tuần, hai người cùng ngủ đến lúc tự tỉnh, buổi chiều làm ổ trong nhà không định ra ngoài. Giang Dịch Thành ngồi trước máy tính “lách cách” viết báo cáo, Trần Chỉ Nhu nằm trên đùi anh đọc truyện tranh trên điện thoại.

“… Đói bụng.” Trần Chỉ Nhu ngáp một cái.

“Muốn ăn gì?” Giang Dịch Thành nhéo mũi, cầm điện thoại định gọi đồ ăn giao đến.

“Ừm… Gà rán!”

“Không phải hôm qua em còn nói muốn giảm cân sao?”

“… Ngày mai rồi bắt đầu. Anh đi mua được không? Giao đến sẽ bị nguội mất, thuận tiện mua giùm em ly nước về.”

“Được.” Giang Dịch Thành đứng lên, mặc quần áo ra ngoài.

Trần Chỉ Nhu tiếp tục nằm đọc truyện tranh, chờ Giang Dịch Thành mang đồ ăn về. Tình tiết truyện tranh thay đổi bất ngờ, nữ chính bị tai nạn xe mất trí nhớ, cô thật sự không thích tình tiết máu chó, đọc chưa được hai chương đã tắt.

Không lâu sau Giang Dịch Thành đã trở lại.

Bọn họ ngồi trong phòng khách ăn gà rán, Trần Chỉ Nhu đột nhiên mở miệng hỏi: “Nè, anh nói xem kiếp sau chúng ta còn có thể ở bên nhau không?”

“Cục cưng, câu hỏi này kiếp trước em đã từng hỏi rồi.”

“Ha ha ha ha ha ha ha em đã từng xem được meme như thế này rồi có được không? Anh bớt qua loa với em nha!”

“Ừ… Sống hết kiếp này đã rồi qua kiếp sau hỏi lại nhé? Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?”

“À… Chỉ là bỗng cảm thấy ở cạnh anh rất vui thôi… Đơn giản lại không có phiền não gì. Đột nhiên rất muốn mãi mãi ở cùng anh.”

“Ôi, cái này coi như là cầu hôn không? Nhẫn đâu?” Giang Dịch Thành cười lấy giấy lau dầu bên mép Trần Chỉ Nhu.

“Không coi là câu hôn, em nói là muốn ở cùng anh cả đời này thôi.” Trần Chỉ Nhu lại cầm một cái đùi gà, cắn một miếng.

Giang Dịch Thành mút ngón cái: “Anh cũng muốn ở cạnh em cả đời… Nhưng nếu lỡ như… trên đường anh không cẩn thận lại chết bất ngờ… Em có thể tìm người khác.”

“Cái gì! Đừng nói lung tung! Anh sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu! Hơn nữa bảo em tìm người khác là sao?!” Trần Chỉ Nhu choáng váng.

“Đương nhiên anh không muốn em tìm người khác! Nhưng nếu anh chết anh muốn có người chăm sóc em, em sống một mình anh không yên tâm.” Giang Dịch Thành nhíu mày thật chặt.

“Anh ít giả vờ thôi! Cho nên em làm tình với người khác anh cũng không quan tâm?! Còn nữa, ý của anh là nếu em chết anh sẽ tìm người khác tới chăm sóc anh sao?!” Trần Chỉ Nhu tức giận.

“Nói gì vậy! Em sẽ không chết! Hơn nữa như lời anh nói, em là người cần chăm sóc chứ không phải anh! Nếu em chết trước anh anh sẽ trực tiếp đi tìm chết! Còn nữa, em đừng nói muốn làm tình với người khác nữa! Nếu không anh sẽ chỉ muốn kéo em chết chung.” Giang Dịch Thành cũng tức giận.

“Cứ phải cùng chết đúng không! Giang Dịch Thành! Anh chết em sẽ cùng đi chết với anh! Em mới không cần tìm người khác!” Mặt Trần Chỉ Nhu đỏ lên vì tức, ném xương gà xuống mà cắn anh.

“Được! Sẽ cùng chết…” Giang Dịch Thành ôm mặt cô mà hôn, hai người cắn xé môi nhau.

Không biết hôn bao lâu, khi thở gấp tách nhau ra, cả người Trần Chỉ Nhu đều bò lên người Giang Dịch Thành, cô cười.

“… Chúng ta giận dỗi cái gì chứ… Trước khi chết chúng ta sẽ cùng nhau sống đến khi thật già thật già…”

“Ừ… Trần Chỉ Nhu… Em phải sống lâu một chút nhé…” Giang Dịch Thành chôn mặt trong cổ Trần Chỉ Nhu, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô.

“… Cũng may em gặp được anh sớm như vậy… Chúng ta thật sự rất may mắn… Lần đầu tiên em cảm thấy cuộc đời lại ngắn như vậy.” Cô ôm chặt anh.

Giang Dịch Thành đang hôn, lại đột ngột ôm cô đứng lên, bước nhanh đến phòng ngủ ném cô lên giường, hai người nhanh chóng cởi hết quần áo trên người mình.

Bên ngoài trời đã tối, lúc vào phòng ngủ họ không bật đèn, không nhìn thấy gì cả, nhưng bọn họ sớm đã hiểu hết cơ thể của nhau, không cần nhìn cũng biết rất rõ.

Giang Dịch Thành hung dữ cắn lên ngực Trần Chỉ Nhu: “Em muốn chết cũng chỉ có thể bị anh làm chết…”

Trần Chỉ Nhu vuốt ve mặt anh, nằm ngón tay anh ngậm trong miệng mà liếm: “Vậy anh chỉ có thể làm em, làm sướng đến chết…”

“Anh mau đi vào đi.” Trần Chỉ Nhu dùng chân cọ anh. Giang Dịch Thành đang khiêu khích âm huyệt của cô, nghe xong câu này không chờ cô chỉ mới hơi ướt đã cắm thẳng người anh em vào.

“Ư…” Không phải sướng, là đau, không đủ ướt nên hai người đều đau. Giang Dịch Thành không vội cử động, hôn tai Trần Chỉ Nhu dùng ngôn ngữ để kích thích cô: “Lẳng lơ, trừ anh ra em còn muốn làm tình với ai? Ham muốn như vậy à? Có phải muốn anh làm cho em phải tè ra không?”

“Không có… Em chỉ cần anh…” Trần Chỉ Nhu ôm lấy Giang Dịch Thành, ngửi mùi trên người anh, chỉ cần nghĩ mình đang làm tình với anh, huyệt càng lúc càng ướt.

Giang Dịch Thành ưỡn eo bắt đầu thọc vào rút ra, chậm rãi cử động tìm một chỗ gồ lên trong huyệt của cô, cảm nhận quy đầu lướt qua một chỗ nếp uốn thô ráp, lập tức tìm góc độ mỗi lần cắn vào đều cọ qua chỗ đó.

“Ha a chỗ đó… căng quá…” Trần Chỉ Nhu ưỡn ngực chủ động cọ vào anh, núm vú cứng ngắc chà sát vào ngực anh.

“Thật dâm đãng, được làm có thấy sướng không? Hả?” Khi lên giường Giang Dịch Thành không thích nói, nhưng biết cô thích cho nên vẫn sẽ nói bậy cho cô nghe.

Anh dần dần đâm càng sâu càng mạnh. Mặt chôn trước ngực cô mà cắn núm vú. Hất hông từng cái một, tăng nhanh tốc độ mạnh mẽ đâm vào.

Trần Chỉ Nhu cảm thấy mình ướt át kinh khủng, cô rất muốn bị anh làm chết. Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên: “Sướng quá… Làm em, làm em nhanh lên, em muốn anh làm chết em…”

“Cho em… Có gì mà không cho em đâu…” Anh thở gấp bên tai cô, tiếng nói vẫn dịu dàng trước sau như một, động tác lại tràn ngập sự hung ác chiếm hữu khi ở trên giường, nặng nề đâm cô.

Trần Chỉ Nhu bị làm, cào thành vệt đỏ trên lưng anh.

Khi nghiêng đầu cắn lấy cánh tay anh đang chống bên người cô, nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt, Trần Chỉ Nhu bị làm đến rơi nước mắt, chỉ cảm thấy toàn thân dễ chịu, đó là phản ứng sinh lý khi dễ chịu đến cực điểm.

Trong lòng sảng khoái thả lỏng, mềm thành một vũng bùn loãng còn hơn mứt nam việt quất nát nhừ, vân da trên cơ thể càng lúc càng căng ra do nhanh chóng lên cao trào.

Huyệt thịt mềm mại hút cắn chặt chẽ dương v*t đang liên tiếp cắm rút của anh, quấn Giang Dịch Thành khiến anh thoải mái vừa thở dốc vừa tăng mạnh lực mà thẳng lưng đâm cô, muốn làm cô mãi mãi.

“A…” Mấy hôm trước Trần Chỉ Nhu tình cờ đang nhắn tin bằng giọng nói với anh lại trùng hợp bấm mở ghi âm tin nhắn của mình, sau khi nghe thấy giọng nói làm nũng của mình với anh, cô cảm thấy rất kỳ lạ.

Khách quan mà nói tuyệt đối không khó nghe, rất ngọt. Nhưng cô cứ không thấy vừa lòng. Hai ba ngày này cô không rên rỉ. Thật ra vốn cô cũng chưa từng cố tình rên, nhưng từ khi đó đã cố tình chịu đựng.

Nhưng việc đó không phải thứ cô có thể khống chế. Giống như tiếng kêu đau khi ngón út đá vào chân bàn, người bị làm quá sướng tất nhiên cũng sẽ rên rỉ.

“Ưm… Ư… Ưm a… A…” Hôm nay làm mạnh bạo, cuối cùng cũng được nghe lại tiếng rên rỉ đặc giọng mũi của cô, Giang Dịch Thành càng làm càng hăng say, đâm vừa nhanh vừa sâu. Theo động tác của cơ thể, mồ hôi lướt qua cằm nhỏ xuống ngực cô.

Thịt mềm trong huyệt đều bị đâm mở, nếp gấp bị quy đầu hình dạng rõ ràng đâm mở chà sát. Anh rất cứng, giống như một cây gậy gỗ cứng rắn nóng hổi đang cắm cô. Mắt Trần Chỉ Nhu mông lung, cô cảm thấy cô sẽ vĩnh viễn thích cảm giác làm tình với anh.

“A…!...” Trần Chỉ Nhu cao trào, vách động không ngừng kéo chặt, co rút giống như bị máy hút bụi hút hết không khí như túi chân không, không ngừng ép chặt co bóp vật được bao lấy bên trong. Cơ thể cô cũng cuộn tròn, ôm chặt anh.

“Ưm…” Thịt mềm trong huyệt trói chặt dương v*t. Giang Dịch Thành bị hút bắn, ôm ngược chân tay cô đang bấu víu trên người mình, nhắm mắt hưởng thụ khoái cảm do cao trào mang đến.

Cuộc yêu này làm vô cùng vui sướng. Bọn họ thoải mái đến nỗi ý thức như bị hút ra, hai người thở hồng hộc, hồn cũng không biết bay tới nơi nào rồi.

Sau khi hồi phục được một chút, Giang Dịch Thành di chuyển cơ thể đè trên người cô, nhìn sau khi dương v*t rút khỏi cơ thể cô, miệng huyệt chảy ra dịch thể hỗn tạp của họ.

Anh duỗi tay rút mấy tờ khăn giấy trên tủ đầu giường, lau giúp cô. Trần Chỉ Nhu kéo cơ thể đã mất đi hơi ấm của anh, muốn tìm lồng ngực của anh để thu người vào.

Nằm nghiêng bên cạnh cô, Giang Dịch Thành hôn lên đỉnh đầu cô: “Muốn tắm hả?” “Chờ một chút…” Trần Chỉ Nhu nhắm mắt nhẹ nhàng trả lời.

Hai cơ thể dán sát ôm nhau, hai chân Giang Dịch Thành kẹp hai chân của Trần Chỉ Nhu, tay vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của cô. Trần Chỉ Nhu lười biếng híp mắt dựa vào lồng ngực anh, nghĩ ngày mai phải dậy sớm một chút, nhân lúc anh còn ngủ cạo hết lông chân anh vừa mọc ra.

Hai người nằm một lúc lâu, cô chọc chọc hông không chút thịt thừa của anh.

Giang Dịch Thành lĩnh hội, rút người ra bế cô theo kiểu công chúa, đi đến phòng tắm bỏ cô vào bồn, Trần Chỉ Nhu duỗi tay xả nước: “Lạnh hay nóng?”

“Tùy em.” Anh xoa đầu cô một cái rồi ra khỏi phòng tắm.

Trần Chỉ Nhu xả nước ấm. Khi đang rải muối tắm nghe thấy từ ngoài phòng tắm truyền đến một câu hỏi: “Cục cưng! Rượu vang đỏ hay rượu ngâm mơ?”

“Rượu mơ!” Cô kêu to trả lời, dựa vào vách bồn tắm cảm nhận mực nước dâng cao, dần dần nhấn chìm cơ thể. Lấy cái bàn không thấm nước ngoài bồn tắm. Nhìn anh cầm li rượu, điện thoại và một chai rượu mơ bước vào bồn tắm.

“Keng”. Trần Chỉ Nhu ngồi giữa hai chân Giang Dịch Thành chạm cốc với anh, nếm một ngụm rượu mơ, vị chua ngọt mát mẻ thoải mái. Cô dựa vào ngực anh, cầm điện thoại anh cao giọng hát.

Giang Dịch Thành cột mái tóc đã bị nước thấm ướt của cô sang một bên.

Trần Chỉ Nhu tùy tiện chọn bài hát phát, đặt điện thoại sang một bên. Bọn họ ngâm mình trong khúc nhạc say lòng người, dựa vào đối phương, nhắm mắt hưởng thủ giờ phút thể xác và tinh thần được thư giản này.

Hold my hand, feel my love

But understand it's all just luck

No such thing as true love

It's all just luck, lucky love

But that don't make love weak, it's unique

The chance is that we'd meet and just speak

A million ways they give just to live

And I'm just lucky this is it, this is it

(Hết chính truyện)

Michael Seyer - Lucky Love nghe hay lắm mau nghe đi.