Khách Điếm Lão Bản

Chương 46: Giả tạo 4



Muốn mãnh thú lơi lỏng cảnh giác, đầu tiên chính là bảy ra vài biểu hiện giả dối.Là một thợ săn có kinh nghiệm sẽ am hiểu việc tiến hành bố trí bẫy rập. Thoáng nhìn qua, giống như không có việc gì khác thường, nhưng chờ tới lúc mi đã lọt hố, mới biết, đó mới là vạn kiếp bất phục.

Tuy giờ thì Mạc Ly còn lâu mới sánh bằng thợ săn, nhưng đạo lý này y minh bạch. Vì vậy, dần dần, Mạc Ly càng lúc càng ngoan, càng lúc càng nghe lời. Dường như những chiếc gai cuối cùng cũng xẹp xuống. Y không chống đối Văn Sát, không để tâm đến những chuyện lặt vặt nữa. Hàng ngày đều vâng lời mà ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ, cũng không ầm ĩ muốn tìm Dược Lang và Cửu Nhụ.

Văn Sát bảo đi hướng đông, y liền không biết hướng tây là hướng nào.Những chuyển biến này rất thong thả, tuần tự mà tiến triển, khiến người ta tìm không ra sơ hở.

Mùa đông lạnh giá cuối cùng cũng trôi qua, nhiệt độ bắt đầu tăng, tuyết đọng trong Vô Xá cốc bắt đầu tan.Tuyết rơi không lạnh bằng lúc tuyết tan, độ ẩm trong không khí cũng tăng lên, khiến Mạc Ly cảm thấy khó chịu.

Nhưng thể chất của Văn Sát lại là phi thường, hắn không phải quan tâm nhiều đến mấy vấn đề đó, chẳng qua tới mùa này, cũng tắt hết những chậu than và noãn sưởi.

Mạc Ly không trách Văn Sát, chỉ âm thầm mặc nhiều y phục hơn thôi.

Một ngày, Văn Sát ôm Mạc Ly lên đùi, dùng bữa tối, Mạc Ly dịu ngoan lột vỏ tôm cho Văn Sát. Đem con tôm nõn đút đến tận miệng hắn. Mạc Ly đang muốn gắp thêm thức cho hắn thì tay bị giữ lại.

“Ngươi lạnh?”

Bàn tay Mạc Ly, các ngón tay có hơi lạnh. Hơi ấm dịu dàng khiến Mạc Ly rùng mình một cái.

Y gật đầu: “Có chút chút…”

Đôi mày anh tuấn của Văn Sát nhướng lên, sờ sờ thắt lưng Mạc Ly, “Mặc nhiều y phục hơn so với hồi trước.”

Nội công vận khởi, bàn tay được Văn Sát nắm lấy lập tức ấm lên.

“Sao lại không nói? Sớm biết vậy ta sẽ không rút địa long đi.”

[23: địa long: chỉ hệ thống sưởi dưới lòng đất.]

Mặc cho Văn Sát nắm lấy tay mình, Mạc Ly cười: “Không quan trọng, đôi khi người bị đông lạnh mà *** thần lại không bị đông lạnh.”

Văn Sát nhéo nhéo những ngón tay mềm mại hơn mình rất nhiều kia, không nói gì.

Hai người yên lặng ăn tiếp. Văn Sát thấy chiếc bát trong tay Mạc Ly đã được đặt xuống rồi, mới đưa những ngón tay thô ráp lau lau khóe miệng y.

“Ăn no chưa?” Văn Sát hỏi.

Đây là động tácám chỉ cầu hoan của của Văn Sát, Mạc Ly đã không còn thấy kinh sợ nữa. Do dự một lát, y gật đầu.

Văn Sát dễ dàng ôm lấy y, hai bước đã đến giường.

Mạc Ly cuộn mình thật bé nhỏ trong vòng tay Văn Sát, khuôn mặt giấu trong ngực y, không rõ biểu cảm thế nào. Cảm thấy mình đã được đặt trên tấm đệm êm ả, tay Văn Sát đang cởi đai lưng mình, Mạc Ly khẽ ngăn hắn lại, “Đêm nay đừng làm, được không?”

Thanh âm rất nhỏ, còn hơi run rẩy.

“Làm sao vậy?”Văn Sát tuy hỏi, nhưng tay vẫn không hề dừng, Mạc Ly nhanh chóng lõa thể.

“Ưm… Hôm qua mới… còn đau…”

Văn Sát tách hai đầu gối của y ra, nhìn vào.Mạc Ly nhắm chặt hai mắt, nghiêng đầu, không dám nhìn Văn Sát.Ngón tay hắn chạm vào huyệt khẩu của y, “Đúng là hơi sưng, bôi thuốc chưa?”

Thấy tay Văn Sát có phần buông lỏng, Mạc Ly vội vàng khép đầu gối vào, “Bôi rồi, nhưng vẫn còn… ừm, khó chịu…”

Ôm lấy thân thể Mạc Ly, Văn Sát kéo chăn cuộn lấy cả hai. Nhiệt độ cơ thể Văn Sát rất cao, một lúc sau, cả ổ chăn đã cực kỳ ấm áp.

Mạc Ly chợt nhớ tới A Vong ngày trước cũng rất thích giúp mình ủ chăn.Nhớ tới một A Vong ngây ngốc biến mất bấy lâu, vẻ mặt Mạc Ly bất giác nhu hòa hơn, khóe miệng còn nhếch lên thành nụ cười mỉm nhàn nhạt.

Văn Sát nắm lấy quai hàm y, hôn xuống môi y, “Nghĩ cái gì đấy?”

Mạc Ly vòng tay sang thắt lưng Văn Sát, mí mắt có phần rủ xuống, “Không có gì, nghĩ tới người nhà thôi…”

Văn Sát vuốt ve chiếc eo của Mạc Ly: “Ngươi vẫn còn người nhà sao?”

Mạc Ly lắc đầu: “Giờ thì hết rồi.”

A Vong cũng đã chết.

Không khí giữa hai ngươi chợt im lặng.Lát sau, Mạc Ly cũng chưa buồn ngủ, thấy bầu không khí có chút gượng gạo, bèn nói: “Ta không ngủ được, chúng ta tán gẫu đi.”

Bàn tay Văn Sát đã chuyển lên tấm lưng trần của Mạc Ly: “Tán gẫu?”

Là câu nghi vấn chứ không phải phản vấn.Mạc Ly thầm tự hỏi: lẽ nào Văn Sát không biết tán gẫu thế nào?

Nhưng nghĩ cũng không thấy kỳ. Có ai dám to gan như y, cùng ma vật âm tình bất định này tán gẫu?

“Chính là trò chuyện.”

Văn Sát nhắm hai mắt lại, rất hưởng thụ làn da mềm mại của Mạc Ly, “Ngươi nói đi.”

Mạc Ly đảo đảo mắt, tán gẫu không phải là cả hai cùng trò chuyện qua lại sao?Nhưng y đành bó tay trước Văn Sát thôi, mở lời trước vậy.

“Ừm, nói một chút về ngươi đi. Cha mẹ ngươi đâu? Ta ở đây lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy họ.”

“Chết cả rồi.” Thanh âm của Văn Sát thật lặng ổn như nước, nói như thể đó không phải về cha mẹ ruột của hắn.

“À…”Đi vào ngõ cụt, Mạc Ly nghĩ nghĩ, rồi lại hỏi: “Vậy làm sao ngươi chiếm được vị chí đường chủ của Nhất Ngôn đường?”

Văn Sát im lặng một lát mới đáp: “Ta giết đường chủ tiền nhiệm, vậy là lên.”

Mạc Ly trợn mắt: “Tiền nhiệm đường chủ? Cha ngươi?”

“Không phải, cha ta vốn là chưởng một đại phái chính đạo, luận về thực lực, đại khái cũng giống Thương Long môn.”

Mạc Ly nghe mà mù mịt.

“Cha ta bị vu oan là câu kết với tà đạo, toàn tộc bị diệt môn, mẹ mang ta trốn thoát, mới đến Nhất Ngôn đường.”Văn Sát mở mắt, yên lặng nhìn Mạc Ly, “Xú lão đầu kia nói, ta là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp, mẹ ta liền giao ta cho hắn, coi như là chi phí để lão nhân kia giúp nàng báo mối thù sát phu diệt môn.”

Mạc Ly nuốt nước bọt: “Vậy, vậy mẹ ngươi đâu?”

Văn Sát nhìn trần nha, “Sau khi bán ta, nàng đã tự sát.”

Mạc Ly vuốt ve gương mặt Văn Sát: “Xin lỗi, đừng nói nữa.”

“Không sao.”Văn Sát nắm lấy tay Mạc Ly, vẻ mặt nhìn không ra biểu cảm gì.“Ta đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của nàng.”Áp đầu Mạc Ly lại vào ngực mình.

“Lúc đó, ngươi bao nhiêu tuổi?”

Văn Sát nghĩ một lát, mới trả lời, “Bảy tuổi.”

Thân thể Mạc Ly cứng lại.Bảy tuổi…Đó là tuổi của A Vong…

A Vong lúc đó nhất định vẫn chưa bị đem cho đường chủ tiền nhiệm của Văn Sát phải không? Một A Vong ngây thơ, thiện lương. Kỳ thật, đó mới chính là bản tính thật của Văn Sát phải không?

Mạc Ly thả lỏng người.Không ai vô duyên vô cứ mà trở nên vặn vẹo.Cá tính tàn bạo của Văn Sát bây giờ, có lẽ đều là bởi liên tiếp chịu nhiều giày vò đáng ra không thuộc về mình, mới trở thành bộ dạng như thế này.

Nghĩ đến A Vong bé nhỏ, rơi vào Vô Xá cốc tối tăm, bị đường chủ tiền nhiệm biến thái chà đạp.Cho nên về sau, để mình không còn bị giẫm đạp nữa, Văn Sát mới quyết tâm muốn mình mạnh hơn bất kì kẻ nào, rồi đổi thành hắn đi giày xéo kẻ khác, phải không?

Đây là một cách tự vệ đáng thương!

A Vong…A Vong đáng thương của ta…

Chợt Mạc Ly nhớ tới bộ dạng liếm bơ bánh ga tô của A Vong, viền mắt trào lên màng nước.Còn chưa kịp chìm đắm vào nỗi đau trong lòng mang tên A Vong, cơ thể liền bị đè lên.

Vóc người vạm vỡ của Văn Sát áp bên trên y. Thanh âm của Văn Sát trầm trầm, còn có chút khàn, “Ta muốn.”

Đôi mắt kia đã nhiễm sắc lửa, tựa như muốn nuốt sạch Mạc Ly. Thở dài, y vươn tay ôm lấy cổ hắn, hôn lên trán hắn.

“Ừm, ngươi tới đi.”

Ánh mắt Văn Sát tối lại, cũng cố không để thân thể Mạc Ly phải khó chịu, như cuồng lang chiếm đoạt.

Tình cảm mãnh liệt đi qua, cả người Mạc Ly mướt mồ hôi, Văn Sát không những không ghét bỏ, trái lại còn coi như trân bảo mà ôm vào lòng.Nhớ tới ngày xưa, mỗi khi chiêu thị tẩm xong, phát tiết hết là một cước đá kẻ đó xuống giường. Trước đây chính hắn cũng hoài nghi mùi vị mà Hàn Tử Tự thưởng thức là thế nào. Giờ xem ra, Mạc Ly quả thực đúng là một viên ngọc cần thời gian và kiên nhẫn mới có thể cảm nhận được.

Giữa ánh sáng thì như thổ thạch, chỗ nào cũng lồ lộ ra đó, quá bình thường. Nhưng càng ở nơi tối, mới càng thấy được sự ấm áp tỏa ra từ y.

Nhìn Mạc Ly đang buồn ngủ trong lòng, cánh tay Văn Sát bất giác siết chặt lại.Nếu đã có được, sẽ không cớ gì lại buông tay.

Tuyệt đối không.