Khế Ước Nhân Duyên

Chương 23



Ánh tà chiều buông xuống thật nhanh. Mọi người đã về nhà gần hết. Lúc này,  Minh Thần Duệ hỏi nhẹ Tiểu Cúc:

"Cúc, gần đây có bán rượu và khoai lang không?"

"Cô gia, trong bếp còn"

Cúc chưa trả lời, Xiên que nhanh miệng chen vào. Cúc cũng cạn lời. 

"Được rồi. Hai người đi tắm trước đi"

"Vâng"

Cúc và Xiên que đồng thanh đáp. Một phen làm Minh Thần Duệ ngạc nhiên, hiếm khi Xiên que không nháo.

Đợi hai người đi, Minh Thần Duệ tìm cỏ khô nhóm lửa, gom một ít củi khô, dùng dao nhỏ làm gọn thanh trúc, khéo léo kẹp khoai lang cho lên lửa. 

Đem hai bình rượu ra, ngồi nhìn đóng lửa cháy, có chút suy tư. Cũng đúng, sự yên bình này, đến buồn bã và nhàm chán. Nếu ở thời hiện đại, muốn gặp gỡ Nguyệt Cung Sương, quả thật không khó. Nhưng là bây giờ, chuyện này là không thể a.

'Cô gia, mộc dũng đã chuẩn bị xong"

"Ta đã biết"

Theo lời Cúc, Minh Thần Duệ bước nhanh đến lều nhỏ. Đợi người khuất bóng, Tiểu xiên que nhìn Cúc tay xoay khoai lang, phá vỡ bầu không khí.

"Cúc tỉ, vì sao cô gia có vẻ buồn?"

"Ta không biết, có lẽ là nhớ Tiểu thư"

"Ân"

- --------

Một khắc sau (khoảng 15 phút), Minh Thần Duệ y phục đơn giản bước tới, tắm xong tinh thần cũng thư thái hẳn ra. Thế là ba người uống chút rượu, ăn chút đồ ăn, và khoai lang, trò chuyện một lát rồi trở vào ngủ.

Minh Thần Duệ từ khi đến thế giới này, thói quen ngủ sớm và dậy sớm cũng hình thành. Sáng ra, nhìn nước về ao đã đầy, lại truyền cho những rảnh nhỏ, những ống trúc dẫn nước được đục những lỗ nhỏ như vòi sen, nói là nhỏ nhưng thời đấy làm gì có những vẫn dụng hoàn hảo, nhìn thì cũng to chừng 1 - 2 cm. Nhưng như vậy là tốt quá rồi. Không cầu gì hơn.

Mặt trời vừa ló dạng, Minh Thần Duệ vươn vai, làm vài động tác khởi động, đi khảo sát từng thửa ruộng, nhìn đất đai cơ bản được loại bỏ đá, có phần ẩm ướt.

Xong một vòng, quay trở lại khu đất tập trung, mọi người đã đến đông đủ. Minh Thần Duệ thông báo:

"Tất cả mọi người cố gắng làm tốt, xong việc còn có thưởng"

"Hoan hô, hoan hô"

Dường như ai nấy đều có động lực, đến cuối chiều ngày thứ hai, mọi việc đã xong, nhanh hơn dự định một ngày. Trong lòng Minh Thần Duệ vui như mở cờ, hướng Tiểu Cúc vui vẻ:

"Thưởng mỗi người một lượng, tuy ít, nhưng mong ngày mai mọi người cố gắng cho"

"Vâng, cô gia"

Chẳng mấy chốc, đám đông xoay quanh Cúc và Xiên que, Minh Thần Duệ không quen ồn ào, lùi về một gốc. Tính toán công việc ngày mai.

- -----------

Thư phòng Nguyệt Cung Sương

Hai ngày không có người kia bên cạnh, không khí trầm ra. Không nhộn nhịp vui đùa. Thấy tiểu thư yên lặng, không nhìn ra biểu tình gì, đánh bạo lên tiếng:

"Thưa tiểu thư, người có định ra thành, đến xem tình hình của cô gia?"

Nguyệt Cung Sương như bị người nhìn thấu, nhưng rất nhanh che đi, mỉm cười:

"Trước mắt chưa vội, cứ để cô gia chuyên tâm"

"Vâng"

- ------------

Ngày thứ ba

Đất xung quanh các thửa ruộng đã được dọn sạch, thấm ướt, vì là ruộng bậc thang, nên không thể dùng trâu để cài bừa. 

Trước đó Minh Thần Duệ đã cho thợ rèn làm những lưỡi cày nhỏ, vừa sức người cầm, thế là hôm nay mọi người đổ xô ra xới đất theo hướng dẫn của Minh Thần Duệ.

 Lúa nếp đã được chọn mua từ trước. Minh Thần Duệ cho ngâm giống theo cách đã làm. Mọi việc rất suông sẻ. 

- ------

Đến ngày thứ sáu

Lúa nếp được ủ lên mầm, chính là công đoạn quan trọng, gieo giống. Vẫn là Mình Thần Duệ thị phạm mọi người làm.

Trời cứ nắng gắt, thật cực khổ, nhưng nếu mưa, thì mầm sẽ chết mất. Nên thôi, Minh Thần Duệ trong lòng thôi than vãn, sau khi dùng cơm xong, mọi người đã nghĩ trưa. Minh Thần Duệ sai Tiểu xiên que lấy giấy bút. Viết vài chữ nhắn gửi Nguyệt Cung Sương.

"Lúa mầm đã được gieo, ước tính mười ngày sau sẽ xanh tốt. tổng cộng đến khi thu hoạch là 90 ngày. Ta sẽ trở lại sớm"

Xong hết, nhờ Cúc cột vào chân bồ câu, thả đi.

Ước chừng Chiều tối sau khi ba người dùng bữa qua loa thì  bồ câu đã quay lại, háo hức mở thư. Mặt Minh Thần Duệ trở nên khó coi nhìn hai chữ: "Đã biết"

Ném tờ giấy vào đống lửa đang cháy, không vui. Đúng, là Minh Thần Duệ không vui.

"Đi ngủ thôi"

Nói rồi Minh Thần Duệ lại bỏ đi. Nằm trong liều, gác tay lên trán, suy nghĩ một chút. Hình như, mình không có quyền giận người ta nha.

- ---------

Thật nhàm chán quá, lời văn cạn kiệt cả rồi, không thể tưởng tượng được gì thêm.