Khi Bàn Tay Vàng Gặp Gỡ Cá Mặn

Chương 1: "Mèo" hoang



"Đinh, hệ thống đang download lại..."

Giang Mạch bị một giọng nói xa lạ đánh thức, nhưng nàng mơ mơ màng màng cũng không có nghe rõ giọng nói đó đang nói cái gì. Sau khi tỉnh lại chớp chớp đôi mắt nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy một bóng người.

Nói chính xác hơn không chỉ là bóng người, xung quanh mình ngoại trừ cây cao chót vót, nàng cũng không nhìn thấy cái gì.

Không sai, Giang Mạch vừa mới tỉnh dậy đang xuất hiện ở một địa phương xa lạ, địa phương này có bùn đất ẩm ướt, lá rụng dày đặc, cùng với cổ thụ cao ngất che trời. Mặc dù đây là một thời tiết tốt ánh nắng tươi sáng, nhưng ánh sáng chói chang của mặt trời chiếu vào trong rừng cây cũng bị cành lá của cây đại thụ cắt thành nhỏ vụn lấm tấm, rải rác khắp mặt đất, thành vật trang trí.

Giang Mạch chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, vài lần nhắm mắt rồi lại mở mắt, nhưng mọi thứ trước mắt vẫn chưa có gì thay đổi. Thậm chí khi nàng nhắm mắt lại, không khí thanh tỉnh cùng với mùi bùn đất mới mẻ cũng rõ ràng nói với nàng, mọi thứ trước mắt đều là sự thật.

Từ nhỏ lớn lên trong thành thị bê tông cốt thép, ngoại trừ du lịch, Giang Mạch gần như chưa từng tiếp xúc gần gũi với thiên nhiên như vậy. Nàng nhìn mọi thứ trước mắt không chỉ không cảm thấy yên tĩnh tốt đẹp, ngược lại bị cả kinh làm cho giật mình —— Sao lại thế này? Nơi này là chỗ nào? Lại là ai đưa nàng tới loại địa phương này!?

Trong nháy mắt dâng lên cảnh giác, làm Giang Mạch theo bản năng muốn nhảy dựng lên, kết quả dùng một chút lực mới phát hiện tay chân mình bủn rủn. Nàng nhảy lên một nửa lại ngã xuống đất, cũng không tính là động tác lớn, lại làm cho mình ngã đến choáng váng.

Đau nhưng thật ra không đau, nhưng trước mất biến thành màu đen một hồi, làm Giang Mạch ý thức được mình đang ở trong trạng thái suy yếu vô cùng.

Nàng bất lực nhắm mắt lại, đầu óc lại nhanh chóng quay cuồng...

Địa phương xa lạ, thân thể suy yếu, không hề nghi ngờ là nàng đang gặp phải nguy hiểm. Là có người bắt cóc nàng sao? Không, nàng chỉ là một người thường, bắt cóc nàng cũng không có được cái gì, không có ai sẽ phí sức lực để mà mạo hiểm như vậy. Vậy sẽ là trả thù sao? Cũng không giống, nàng xưa nay khiêm tốn bình thường, tranh chấp với người khác còn ít, vậy càng miễn bàn đắc tội với người khác làm cho người ta trả thù như thế.

Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, vậy nàng bỗng nhiên cả người suy yếu xuất hiện ở loại địa phương này, lại là vì cái gì chứ? Nghĩ rồi lại nghĩ, một đoạn ngắn mơ hồ bỗng nhiên xuất hiện bên trong đầu của nàng.

Con đường cái tấp nập người qua lại, đèn xanh nhấp nháy, xe thể thao chạy như bay mà đến... cùng với bầu trời xanh thẳm bao la của mùa thu.

A, nghĩ ra rồi, hình như nàng bị tai nạn giao thông. Khi qua đường cái nàng tự dưng thất thần, lại vừa lúc đụng phải một chiếc xe thể thao vội vàng chạy đến, đã bị tông bay đi. Vậy hiện tại là tình huống như thế nào? Tài xế gây chuyện cho rằng nàng đã chết, cho nên đưa nàng tới núi rừng ở vùng ngoại ô vứt xác? Giống như chỉ có thể giải thích như vậy, nhưng đây lại không phải vài chục năm trước, khắp nơi đều là cameras, chẳng lẽ tài xế gây chuyện thật đúng là có thể chạy thoát?

Ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười, nhưng Giang Mạch cười không nổi, rốt cuộc loại chuyện tồi tệ này ai gặp phải không than một tiếng xui xẻo? Lại nói nàng còn trẻ, còn có thời gian thật dài, cũng không thể chết ở chỗ này!

Nghĩ đến đây, Giang Mạch nhanh chóng thoát ra khỏi suy nghĩ, vừa lúc màu đen trước mắt cũng đã dịu lại. Xảy ra chuyện đột nhiên nàng cũng không có suy xét mình bị xe đụng tại sao không có cảm giác đau đớn, lòng tràn đầy chỉ có ý niệm —— chỉ mong tài xế gây chuyện chỉ là "vứt xác", chỉ mong điện thoại của nàng không có bị đụng hỏng, chỉ mong nơi này có tín hiệu để nàng có thể gọi cảnh sát cầu cứu!

Nàng vừa nghĩ, một bên duỗi tay định mò túi quần, cố sức cúi đầu trong nháy mắt, cả người đều ngẩn ra.

Không có điện thoại, không có túi quần, thậm chí không có tay!

Trong tầm mắt nhìn thấy, đó là một cái móng vuốt lông xù xù, trên bộ lông tuyết trắng có vài vệt vằn đen nhàn nhạt. Nàng không thể tin được mà giật giật tay, móng vuốt lông xù xù kia cũng giật giật theo, lật tay lên nhìn, còn có thể thấy được thịt lót màu cà phê.

Này này này...

Trong nháy Giang Mạch cả kinh mà trừng lớn đôi mắt. Nàng không phải người không có đọc qua tiểu thuyết, thậm chí sức tưởng tượng còn muốn phong phú hơn người bình thường, cho nên rất nhanh ý thức được mình có lẽ thật sự bị xe tông chết. Chỉ là sau khi chết không đi Địa Phủ, cũng không uống canh Mạnh Bà, vì thế liền mơ mơ màng màng như vậy đi đầu thai, sau đó biến thành... một con mèo?

Đúng vậy, Giang Mạch cảm thấy mình có lẽ đã biến thành một con mèo. Tuy rằng nàng không có nuôi mèo, nhưng thời buổi này người thích mèo cũng không ít, nàng cũng là một trong số đó. Nhìn móng vuốt nhỏ lông xù xù này, nhìn thịt lót mềm mụp này, không phải mèo thì lại là cái gì?

Giang Mạch rất thích mèo, nhưng bản thân biến thành mèo thì tâm tình phức tạp, đặc biệt nàng phát hiện mình có lẽ còn là mèo hoang.

Núi rừng hoang dã, không cha không mẹ, thân thể còn yếu ớt như vậy, cũng không biết có sống tiếp được hay không?

Nàng thử kêu "Meow" một tiếng, hy vọng có thể gọi được đồng bạn, nhưng thanh âm nghe tới luôn cảm thấy có chút quái quái. Tiếng kêu nhỏ bé đương nhiên không thể gọi được đồng bạn, mà Giang Mạch cũng cảm thấy việc đầu thai này thật là hỏng bét —— Kiếp trước nàng sống một cuộc sống bình thường, không có làm ra việc thiện gì lớn, nhưng cũng tuân thủ pháp luật, nàng cũng không phải tính tình phóng đãng không vào khuôn phép yêu tự do, ít nhất cũng cho nàng đầu thai thành mèo nhà chứ!

Giang Mạch lòng tràn đầy chửi thầm, dùng cái này để giải quyết khủng hoảng đột nhiên sinh ra trong lòng, suy nghĩ trong đầu càng là lung tung hỗn loạn, thậm chí đã nghĩ đến con đường trăm cay ngàn đắng để tìm kiếm sạn phân quan [1] cho mình.

[1] Sạn phân quan: Theo QT - chan thì có nghĩa là người xúc phân =))) Có lẽ là chỉ những con sen chăng

Đúng vào lúc này, bên trong rừng cây yên tĩnh, nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng vang đột ngột.

"Đinh, hệ thống download xong."

Giang Mạch sững người một lúc, cho rằng mình có lẽ bị ảo giác.

"Đinh, hệ thống trò chơi đã được thêm vào, dữ liệu đang khởi động lại..."

Giang Mạch cảm thấy mình có lẽ không phải ảo giác, một đôi mắt tròn xoe mở thật to, nhịp tim chợt nhanh hơn.

"Dữ liệu khởi động lại hoàn tất. Xin chào ký chủ, ta là hệ thống 223, thực xin lỗi bởi vì sai lầm của ta khiến người gặp phải ngoài ý muốn. Nhưng xin ký chủ yên tâm, hệ thống đã bù đắp cho người..."

"Đợi đã!" Không đợi hệ thống nói xong, Giang Mạch bỗng nhiên cắt lời nó, đồng tử tròn xoe trong nháy mắt co rút lại thành màu đen dựng đứng: "Ngươi là nói, là bởi vì ngươi, ta mới biến thành như bây giờ?"

Hệ thống dừng một chút, thanh âm máy móc tự dưng nhiều mấy phần chột dạ: "Đúng vậy ký chú, bởi vì hệ thống trói định khi ký chủ đang đi qua đường cái, quá trình trói định ảnh hưởng đến thần hồn của ký chủ, lại vừa lúc gặp phải xe thể thao vượt đèn đỏ, liền..." Đã bị tông bay, đã chết còn rất thảm, thi thể bị nghiền đến nát vụn, hệ thống cũng không muốn lãng phí năng lượng đến sửa chữa, cũng không có cách nào làm cho người khác tin tưởng người bị tông thành như vậy còn có thể sống.

Vì thế thừa dịp ký chủ mất đi ý thức, hệ thống liền dẫn theo linh hồn mà chạy.

Trói định đã hoàn thành, còn gặp phải họa lớn như vậy, cởi trói là không có khả năng cởi trói. Lương tâm còn sót lại của hệ thống khiến nó tiêu hao thêm năng lượng, đặc biệt lựa chọn thân thể mới cho Giang Mạch, không chỉ phù hợp, hơn nữa còn cường đại!

Xem xem, Tiểu Bạch Hổ này mới vừa tắt thở, huyết mạch thuần khiết tiền đồ rộng lớn, không phải rất thích hợp với ký chủ sao?!

Lo lắng ký chủ bắt lấy sai lầm không bỏ qua, hệ thống 223 còn mượn cho mình thêm hệ thống trò chơi thăng cấp —— nghe nói thứ này tỉ lệ khen ngợi lên đến 99.99%, là nhóm ký chủ yêu thích nhất, thương thành [1] bán đến rất đắt —— dùng để trợ giúp ký chủ càng tốt tu luyện thăng cấp, sớm ngày bước lên đỉnh cao nhân sinh... Chỉ cần ký chủ không khiếu nại nó tân hệ thống là được.

[1] Thương thành: Chỗ để mua sắm.

Hệ thống có chọn lọc nói cho Giang Mạch nguyên nhân kết quả, cuối cùng còn hô to một câu khẩu hiệu: "Hệ thống trò chơi thăng cấp đã download xong, dưới sự phụ trợ của bổn hệ thống, bảo đảm ký chủ một tháng Trúc Cơ, ba tháng Kim Đan, một năm Nguyên Anh không phải mơ!"

Giang Mạch im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Ngươi là nói, ta hiện tại không phải mèo hoang?"

Hệ thống còn kinh ngạc hơn nàng: "Ký chủ, người làm sao sẽ cho rằng mình là mèo hoang?!"

Giang Mạch cúi đầu nhìn móng vuốt nhỏ lông xù xù mềm mại của mình, cũng không cảm thấy tình cảnh của Bạch Hổ ấu tể tốt hơn mèo hoang bao nhiêu, nàng lại hỏi: "Thân thể này của ta, đã sinh ra bao lâu."

Hệ thống hóa thành một đoàn ánh sáng chỉ có Giang Mạch thấy được xuất hiện, bay quanh nàng một vòng, đưa ra đáp án: "Một ngày."

Tiểu Bạch Hổ mới sinh một ngày đã tắt thở, hoặc là sinh ra vốn đã yếu ớt, hoặc là không có ai chăm sóc. Giang Mạch dùng tình cảnh trước mắt của mình đến phán đoán, mình phỏng chừng là hai thứ xui xẻo đó đều gặp phải, liền loại tình huống này muốn nàng làm sao sống sót?

Hệ thống đọc được tiếng lòng của ký chủ, ánh sáng lóe lên, lặng lẽ mở ra thương hành. Biết làm sao được nó chỉ là một hệ thống mới ra xưởng còn trả khoản vay, cái gì cũng mua không nổi, muốn hỗ trợ cũng là hữu tâm vô lực. Vì thế nó thật cẩn thận đề nghị: "Ký chủ, bằng không trước giết quái thăng cấp? Ký chủ lên đến cấp một là có thể khôi phục đầy máu, cái gì vốn sinh ra đã yếu ớt đều là vấn đề nhỏ."

Trực tiếp nằm xuống, suy yếu đến không đứng dậy nổi Giang Mạch: "..."

Giết quái, nàng có thể giết cái gì? Sâu sao?!