Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chương 5



Sử Nhã nhìn đứa con trai lớn đang cau có của mình, cảm giác giống như đang nhìn phiên bản mini của chồng mình vậy. Gien của nhà họ Chung rất tốt, Chung Sử Huyền mới 11 tuổi đã cao mét 6, mặc dù khuôn mặt còn non nớt, thế nhưng khí thế trên người thì không thiếu chút nào.

Nói ra cũng buồn cười, người ta thường nói, con trai thường giống mẹ, thế nhưng cô sinh hai đứa con trai, lại chẳng có đứa nào giống cô cả. Nhìn gương mặt kia, Sử Nhã bất giác cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Ngây người trên sofa, nghe câu hỏi của con trai. Sử Nhã lúc này mới phát hiện, mặc dù vẫn luôn miệng không tin lời chồng nói. Thế nhưng cô vẫn cứ không nhịn được lo lắng, hơn nữa còn trong lúc vô thức mà nghe theo bản năng bắt đầu chuẩn bị đồ đạc phòng cho trường hợp xấu nhất.

Xu lợi tị hại là bản năng của con người, đặc biệt là giác quan thứ sáu của Sử Nhã vẫn luôn rất linh. Lúc này đây cô mới để ý thấy gần đây mình vẫn luôn cảm thấy rất bất an.

Hơn nữa ngọn nguồn của nỗi bất an đó lúc trước là cảm nhận được từ bên ngoài, thế nhưng đến bây giờ thì lại có cảm giác rất gần. Giống như có thứ gì rất nguy hiểm đang ở ngay bên cạnh cô vậy.

Sử Nhã bất giác đưa tay lên gãi mấy nốt mẩn trên tay. Khi Sử Nhã nhìn lại cánh tay mình, cô mới phát hiện, trong lúc bản thân không để ý mấy nốt mẩn đã lan thành từng mảng, thậm chí có chỗ đã biến thành màu tím đen.

Sử Nhã kinh hãi kéo ống tay áo xuống, cố gắng đè xuống cảm giác run rẩy kinh hoảng cùng luống cuống trong lòng. Ngay lúc này, Chung Sử Huyền đứng cạnh cảm thấy mẹ mình không tập trung thì nhịn không được gia tăng âm lượng hô một tiếng:

- Mẹ, mẹ có nghe con nói không vậy!!?

Sử Nhã giật mình nhìn lại con trai mình. Mà con trai nhỏ Chung Sử Bân nghe thấy anh trai lớn tiếng thì cũng giật mình chạy lại, luôn miệng hỏi "sao vậy, sao vậy". Sử Nhã thấy thế thì thở dài một hơi, cuối cùng quyết định nói hết mọi chuyện với hai đứa nhỏ.

Chung Sử Huyền cùng Chung Sử Bân đều cảm thấy ba mẹ mình nếu không phải đang nói đùa thì sẽ là điên cuồng hết rồi. Chung Sử Bân không nhịn được nói:

- Mẹ à, cá tháng tư còn rất lâu nữa mới đến, vậy nên đừng đùa nữa được không? Bọn con thực sự nghiêm túc đấy, vậy nên mẹ cũng hãy nghiêm túc nói chuyện với bọn con đi.

Sử Nhã cũng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, liếc mắt nhìn sang đứa con trai lớn đang cau mày nhìn cô, vẻ mặt như muốn nói cô đừng có đùa nữa, nghiêm túc lên đi nào. Sử Nhã lại thở dài mấy cái:

- Các con cảm thấy ba các con sẽ nói đùa sao.

Nhìn vẻ mặt của Sử Nhã, lại nghĩ đến tính tình của ba mình, hai đứa nhóc lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Con trai nhỏ cũng không còn vẻ hoạt bát tinh nghịch như ngày thường nữa, mà bắt đầu luống cuống chui vào lòng mẹ, đôi tay không ngừng dụi mắt.

Sử Nhã thấy vậy cũng không nhịn được đỏ hốc mắt, đưa tay kéo cả con trai lớn vào lòng, đôi tay không ngừng vỗ về dỗ dành bọn nhỏ, mà bản thân cô cũng từ đó tìm về chút an ủi.

Tối đó Sử Nhã hầm một nồi cà ri lớn, cũng nấu rất nhiều cơm, phần dư lại vẫn để nguyên trong nồi giữ ấm, có thể để bọn họ ăn cả tuần. Sau đó thì ai về phòng nấy.

Ban đầu con trai nhỏ còn muốn ngủ chung với mẹ, thế nhưng Sử Nhã không đồng ý. Lúc này cô cũng cảm nhận được có lẽ bản thân không đơn thuần là bị cảm nữa. Nhớ tới lúc trước chồng có nhắc tới dịch bệnh, mặc dù cô vẫn không tin là tận thế sẽ tới, thế nhưng bệnh truyền nhiễm thì lại có khả năng rất cao.

Trước khi ngủ Sử Nhã còn kiểm tra xung quanh nhà một vòng, kiểm tra mấy tấm năng lượng mặt trời, cũng kiểm tra hệ thống lọc nước trong nhà cùng với thiết bị chống trộm, thấy mọi thứ hoạt động bình thường mới an tâm về phòng.

Lúc này bệnh của Sử Nhã bắt đầu trở nên rất kì lạ, thân nhiệt của cô dần dần hạ xuống, cũng không còn cảm thấy nôn nao choáng váng như lúc mới bị nữa. Ngược lại, Sử Nhã còn cảm thấy vô cùng tỉnh táo, không buồn ngủ cũng không mệt mỏi, chỉ là cơ thể vẫn vô lực như trước.

Sử Nhã ngồi xuống giường, theo thói quen lại gọi điện cho chồng, mặc dù cô biết khả năng Chung Khải nhấc máy là rất thấp, thế nhưng cô vẫn là bấm nút gọi. Quả nhiên, điện thoại hiển thị người kia đang ở trong vùng không phủ sóng. Có điều vốn dĩ Sử Nhã cũng không mong chờ gì, nếu bắt máy thì đó là niềm vui bất ngờ, còn nếu không, thì cũng chỉ là một việc bình thường thôi. Vậy nên Sử Nhã cũng không cảm thấy thất vọng hay gì.

Lúc này đây, cô chỉ mong chồng mình có thể bình an, sớm ngày về nhà. Lúc trước, Chung Khải vì để có thể chuyển công tác để dành nhiều thời gian với gia đình hơn mà đã rất cố gắng làm nhiệm vụ. Có điều cũng bởi vì gia đình nên hắn cũng không dám nhận mâý nhiệm vụ nguy hiểm, thành ra nhiệm vụ mà Chung Khải phải làm sẽ nhiều hơn rất nhiều.

Vốn dĩ theo tiến độ hiện tại, bọn họ chỉ cần cố gắng thêm một năm nữa thôi là Chung Khải có thể chuyển công tác rồi. Thế nhưng bây giờ lại xảy ra việc này. Bây giờ Sử Nhã chỉ hi vọng những thứ chồng nói sẽ không xảy ra, mọi thứ lại bình thường trở lại.