Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chương 59



Hội trường của hiệp hội thợ săn vô cùng náo nhiệt, người tới người đi không dứt. Lúc nhóm Chung Khải vừa bước vào đại sảnh, liền nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò, soi mói, tìm tòi cùng ác ý.

Thế nhưng cũng không có ai ngu ngốc mà chạy đến kiếm chuyện với hắn cả. Ngay cả mấy tên chuyên đi cò mồi lừa gạt người mới vào dong binh đoàn của mình để bóc lột cũng trốn không còn tăm hơi, không dám chạy tới khiêu khích mấy người thoạt nhìn rất lợi hại này.

Bởi vì quầy đăng kí rất đông, vậy nên Chung Khải chỉ dẫn thêm hai người nữa cùng đi làm thủ tục. Những vẫn đề quan trọng của dong binh đoàn mọi người đều đã bàn bạc từ trước rồi, vậy nên bây giờ chỉ phải làm thủ tục thôi, không cần phải trao đổi thêm gì nữa cả.

Còn những người muốn đăng ký trở thành thợ săn trong đoàn xe của Chung Khải thì sẽ đăng ký vào ngày hôm sau. Có mang huy hiệu của dong binh đoàn, cho dù là dong binh đoàn cấp thấp nhất thì họ vẫn sẽ được nhiều ưu đãi hơn bình thường.

Trong lúc chờ Chung Khải trở lại, thì những người khác sẽ đi thu thập tin tức, việc này rất quan trọng. Bọn họ không cần những thông tin quá mức quan trọng cùng bí ẩn, mà cũng không thể nghe ngóng được những thứ đó.

Những thong tin bọn họ cần là những thông tin cơ bản, những điều cấm kị cùng kiêng kỵ riêng của các thợ săn cũng như của căn cứ Xuân Tích.

Dù sao nhập gia thì tùy tục, không phải là uấn gối cong lưng nịnh nọt người khác, mà là để có thể chung sống hoà bình thoải mái ở môi trường mới.

Một phần khác cũng là để có thể tránh bị tính kế mà còn biết ơn người kia, bị người ta lợi dụng đâm sau lưng mà không biết, bị bán mà còn giúp kẻ đó đếm tiền.

Trong căn cứ có rất nhiều kẻ nham hiểm mà ra vẻ đạo mạo, cũng không biết có bao nhiêu người bại trong tay bọn chúng. Mà còn có một số kẻ có dị năng đặc biệt, thường lợi dụng sơ hở chui chỗ chống, khó lòng phòng bị. Ít nhất cũng phải biết danh tính của bọn chúng để biết mà tránh.

Ngoại trừ Sử Nhã và hai tên nhóc đi theo Chung Khải đến đây thuần túy là để giải sầu, những người còn lại đều là cao thủ thu thập thông tin, thần giao tiếp, bậc thầy kết bạn, chúa tể của những cuộc trò chuyện,.....

Bọn họ đều là những người có nhiệm vụ trong người, vậy nên vừa bước vào cửa hiệp hội là đã âm thầm tách ra đi thu thập thông tin rồi, vậy nên cuối cùng cũng chỉ còn lại ba mẹ con Sử Nhã đứng trong đại sảnh.

Ba người nhìn quanh một chút, đại sảnh của hiệp hội vô cùng rộng lớn, hơn nữa phong cách xây dựng cũng là theo chức năng của từng khu vực. Hiển nhiên là trụ sở được xây dựng cùng thiết kế riêng cho mình nó.

Trụ sở của hiệp hội có 3 tầng, vô cùng rộng lớn. Tầng một thì là đại sảng chung, có quầy đăng ký làm thủ tục cũng như tiếp nhận nhiệm vụ.

Ở mặt tường bên phải của trụ sở được làm từ chất liệu đặc biệt, có thể ghim nhiệm vụ lên, vị trí ghim càng cao thì cấp bậc cũng như độ khó của nhiệm vụ càng lớn, thế nhưng cao nhất cũng chỉ có cấp C.

Bên trái trụ sở làm một khu vực tụ tập của các thợ săn, để rất nhiều bàn ghế có phục vụ đồ ăn thức uống. Khu vực này được xây rất phong cách, hơn nữa cũng rất chú trọng các không gian riêng biệt.

Có chỗ để rất nhiều bàn dài có thể tụ tập nhiều người, nhưng cũng có chỗ để riêng từng bàn, sử dụng cây cảnh cùng một số nội thất ngăn cách thành từng khu vực nhỏ, mà cũng có góc để riêng một bàn một ghế cho những người thích ở một mình.

Tầng hai cũng có bố cục gần như tầng một, thế nhưng ở giữa có một khoảng trống có thể nhìn xuống tầng một, đây là nơi tiếp nhận nhiệm vụ từ cấp B đến cấp S, cũng là nơi những thợ săn cấp cao tụ tập.

Cấp SS và SSS thì thường sẽ do căn cứ phát ra, đó sẽ là nhiệm vụ có liên quan tới sự phát triển hoặc an nguy của toàn căn cứ. Vậy nên thông thường nhiệm vụ khó nhất ở hiệp hội chỉ có cấp S thôi.

Còn tầng ba của hiệp hội là khu vực hành chính, lưu trữ hồ sơ, phòng họp cùng văn phòng của những nhân viên cao cấp trong căn cứ.

Sử Nhã có chút hưng phấn kéo theo hai cậu con trai đến chỗ tụ tập của các thợ săn. Ban đầu cô còn định chen vào xem bức tường ghim nhiệm vụ. Thế nhưng chỗ đó không biết xảy ra chuyện gì mà huyên náo vô cùng, có vẻ muốn đánh nhau tới nơi rồi.

Mặc dù Sử Nhã thích hóng chuyện, thế nhưng cô cũng không muốn bởi vì tò mò mà kéo thêm rắc rối vào người. Vậy nên cô liền tránh nơi đó đi, chọn nơi có vẻ bình tĩnh hơn một chút là khu tụ tập của các thợ săn, mặc dù nơi này có vẻ cũng không yên bình lắm.

Dù sao nhiều người thì lắm thị phi, đó là không thể tránh được. Sử Nhã chọn một bàn lớn trong khu vực riêng tư rồi mới để hai cậu con trai đi chọn thức uống.

Đồ ăn thức uống trong khu vực tụ tập này đều là tự phục vụ. Thế nhưng khu vực tụ tập ở tầng hai thì lại là phục vụ tận bàn, điều này cũng bình thường thôi, dù sao đẳng cấp cũng không giống nhâu.