Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chương 61



Sử Nhã nghĩ mãi cũng không ra bản thân có từng gặp Sử Mạch ở đâu không liền ném nó ra sau đầu không nghĩ nữa. Hai người nói nói một lúc thì lại nói về hai nhóm người đang cãi nhau ở chỗ treo nhiệm vụ của hiệp hội.

Sử Mạch ngồi đối diện Sử Nhã nhàm chán nói:

- Thật là, sao cứ phải cố gắng một cách vô ích như vậy chứ? Chị biết không, hai nhóm người đang tranh cãi kia là dưới trướng của chị họ em và bạn trai cũ của chị ấy đấy.

Sử Nhã có chút bất ngờ, nữ chính có bạn trai cũ sao? Sẽ không phải là.... Không đợi cô suy nghĩ thêm, Sử Mạch liền trực tiếp làm sáng tỏ nghi vấn của cô:

- Chị họ em Sử Tâm Ái cùng bạn trai cũ Chân Gia Phương là bạn họ từ hồi cấp ba đấy. Hai người bọn họ còn ra mắt gia đình hai bên hết rồi, chỉ đợi thời điểm thích hợp rồi kết hôn thôi. Thế nhưng sau khi sống chung với nhau thì lại bởi vì thường xuyên cãi vã mà tan rã trong không vui.

Sử Mạch uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói:

- Vốn dĩ sau khi học xong đại học là hai người bọn họ chia tay rồi. Từ đó bọn họ cũng không còn liên lạc với nhau đó. Thế nhưng không biết làm sao mà sau mạt thế một thời gian chị họ em lại muốn nối lại tình xưa với bạn trai cũ.

- Thế nhưng người bạn trai cũ Chân Gia Phương không muốn, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng phiền chán với hành động của chị họ em. Vậy nên nhiều lần từ chối khiến chị ấy mất mặt. Sau đó việc kết hợp làm nhiệm vụ này xảy ra.

- Vốn dĩ việc này cũng không ồn ào đến mức này. Bởi vì mặc dù nói là hai bên kết hợp làm nhiệm vụ, thế nhưng thực tế là do người trong đội của Chân Gia Phương thuê những người kia làm trinh sát. Mà sau đó phát hiện nguy hiểm thì mấy người được thuê đó cũng chạy ngay lập tức, không hề tổn thất người nào cả.

Vẻ mặt Sử Mạch có vẻ hơi khó chịu, thở dài:

- Cũng không biết chị họ em nghĩ gì mà tự nhiên lại cắm một chân vào đấy. Thu mua đám người được thuê kia rồi quay lại đối đầu với Chân Gia Phương. Vốn dĩ chị ta còn muốn người trong nhà giúp đỡ mình đè ép Chân Gia Phương cơ Thế chị ấy cho rằng Chân gia là ăn chay chắc. Vốn dĩ chính là chị họ sai, ông nội em cũng sẽ không theo chin ấy hồ nháo đâu. Vậy nên cuối cùng phần đền bù chắc chắn sẽ thuộc về bên kia thôi. Thật không biết cuối cùng chị ấy làm vậy để làm gì, còn không phải vừa mất phu nhân lại thiệt quân sao.

Sử Nhã không nghĩ tới sau khi mình chuyển đi thì lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mà cô cũng không nghĩ tới, không có kẻ từ làm khó dễ từ bên trong như cô, nam nữ chính liền không thể tu thành chính quả.

Ha, thứ tình yêu cao cả thế nào lại cần phải xây dựng dựa trên sự bất hạnh của kẻ khác chứ. Chẳng lẽ ngươi khác càng đau khổ thì càng thể hiện được tình yêu của bọn họ đẹp đẽ đến nhường nào sao.

Nhìn xem, bây giờ còn không phải là bị nghiệp quật. Loại tình yêu mà vừa không có vật cản liền trở nên rạn nứt thể này, không có cũng được.

Thế nhưng tất nhiên là Sử Nhã chỉ nghĩ như vậy trong đầu thôi, cô sẽ không bao giờ nói ra miệng mấy lời này.

Sử Nhã thấy cậu chàng cứ thao thao bất tuyệt liên hồi thì tò mò hỏi:

- Em kể mấy chuyện này với chị không sao chứ?

Sử Mạch cười nhạt một tiếng:

- Việc này cũng không phải bí mật gì, cũng không phải tin tức mới mẻ. Hầu hết dị năng giả trong căn cứ đều biết. Chỉ có những người mới đến như chị mới chịu ngồi nghe em nói thôi!

Lúc này, hai cậu con trai của Sử Nhã cũng đã mang theo đồ ăn thức uống trở lại. Chung Sử Bân hấp tấp chạy tới bên cạnh Sử Nhã, đặt đồ uống xuống bàn rồi nhào vào bên cạnh cô:

- Mẹ, con vừa nghe được một chuyện hay lắm!

Chung Sử Huyền theo sau thấy em trai to xác sắp đè ép mẹ ngã xuống đất thì cau mày khiển trách:

- A Bân, tránh ra đi! Em không biết mình rất nặng sao! Em đè như vậy làm mẹ đau đấy.

Sử Nhã mặc dù cũng không thấy đau gì, thế nhưng vẫn im lặng hưởng thụ con trai lớn quan tâm. Tính ra thì con trai lớn của cô năm nay mới có 13 tuổi, vậy mà đã trưởng thành như vậy rồi.

Lúc này Sử Nhã lại đau lòng một trận. Mặc dù nói ở trong cái hoàn cảnh nguy hiểm thế này, thì trưởng thành càng sớm càng dễ sống sót.

Thế nhưng đối với những bậc cha mẹ như Sử Nhã, phải nhìn con mình bởi vì hoàn cảnh bắt buộc lớn lên nhanh chóng, không thể có một tuổi thơ chọn vẹn sẽ không trán khỏi đau lòng.

Mà lúc này hai cậu nhóc mới phát hiện mẹ mình đang ngồi nói chuyện với một người lạ. Hai người cẩn thận chào hỏi rồi âm thầm quan sát người kia. Mà Sử Mạch ngồi đối diện cũng đang bí mật quan sát hai anh em.

Sử Mạch vừa nhìn đã biết hai thanh niên trước mặt chắc chắn có tuổi thật rất nhỏ. Mặc dù cậu chàng tính tình có chút lạc quan không biết tranh đấu. Thế nhưng dù sao cũng là có gia thế, bình thường tiếp xúc cũng nhiều hơn. Mắt nhìn cùng kiến thức cũng nhiều hơn người thường.