Khiếm Khuyết Hoàn Mỹ

Chương 1: Hiện tại (1)



Edit: Nananiwe

01

Tiền Dương cảm thấy mình mơ một giấc mơ rất dài, đến tận khi có một đôi tay dịu dàng lật người hắn lại, dùng khăn mặt mềm cẩn thận lau phía sau lưng, nhẹ như lông chim chạm qua từng tấc thịt, thuận theo phần lưng trơn bóng xuống tới khe mông. Động tác của người ấy thuần thục vô cùng, giống như là đã làm hàng ngàn hàng vạn lần rồi vậy. Người nọ đặt Tiền Dương nằm ngửa, bắt đầu lau như đang lau đồ gốm sứ, sau đó lau tới cánh tay đã không còn cơ bắp rắn chắc nữa của hắn. Bởi vì nằm trên giường bệnh thời gian dài nên cánh tay hơi gầy gò và mềm mại, ngay cả đốt ngón tay và kẽ ngón tay cũng được lau tỉ mỉ, hơn nữa đối phương còn xoa bóp tay cho hắn. Tiền Dương cấp thiết muốn biết người đang làm tất cả những việc này là ai, nhưng hắn lại không nhớ rõ bất cứ thứ gì.

Mắt Tiền Dương hé ra một khe nhỏ, mọi thứ trước mắt vẫn đen kịt như đang trong cõi mơ.

"Cậu là ai vậy? Điều dưỡng viên sao?" Giọng Tiền Dương hơi yếu, chỉ người đứng cực kỳ gần mới có thể nghe thấy.

Nhưng mà hắn biết đối phương có thể nghe được, bởi vì hô hấp của người nọ phả vào mặt hắn, hắn biết khoảng cách này rất gần, trên người đối phương thoang thoảng mùi hoa sứ thơm dịu. Hương thơm này vô cùng quen thuộc, nhưng hắn không thể nào nhớ ra được, cũng biết là bản thân không ghét bỏ mùi hương này.

"Hả?" Đối phương đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đáp một tiếng: "Ừ."

Sau đó không có thanh âm gì nữa, Tiền Dương lại mê man. Trong mộng có bác sĩ và y tá đến vây quanh giường hắn, xếp thành hàng kiểm tra cho hắn, tiêm một mũi vào tay hắn. Qua rất lâu sau, trong cơn mơ màng, có người dùng bông thấm nước chạm vào môi Tiền Dương để tránh đôi môi bị khô nứt.

02

Thân thể Tiền Dương đang trong quá trình hồi phục.

Hắn biết việc này không thể thiếu công lao của điều dưỡng viên kia, đợi sau này khỏi hẳn bệnh nhất định phải trích ra một món tiền lớn để cảm ơn cậu ấy mới được. Mặc dù là Tiền Dương đã mất trí nhớ, nhưng với chút ít ký ức còn sót lại của mình thì hẳn là trước khi xảy ra tai nạn hắn là một tên cao to đẹp trai tiêu tiền như nước, nhưng vì sao nằm viện lâu như vậy rồi mà không có bạn bè người thân nào đến thăm nhỉ?

Dường như bên cạnh hắn luôn chỉ có một điều dưỡng viên giống như người câm, người này thật sự kính chức kính nghiệp.

Vì muốn lôi kéo, muốn đối phương tiếp tục chăm sóc mình, Tiền Dương vô cùng phóng khoáng nói: "Đợi tôi hồi phục rồi, cậu muốn bao nhiêu tiền thưởng tôi cũng có thể trả cho cậu."

Tiền Dương đột nhiên mở miệng làm người nọ ngẩn ra một lát, tay đang gọt táo hơi khựng lại, yên lặng một lúc mới gọt nốt táo rồi đưa đến bên miệng Tiền Dương, Tiền Dương há miệng cắn một miếng.

Những ngày tháng có người chăm sóc như vậy trôi qua khá là thoải mái, nếu mắt không bị băng vải che lại thì Tiền Dương thật sự muốn nhìn xem điều dưỡng viên này trông thế nào.

Nhưng mà nếu xấu quá thì quên đi.

Con người cho dù có bị bệnh thì sở thích vẫn không thay đổi, Tiền Dương thích tất cả những thứ đẹp đẽ, bao gồm cả người, trông đẹp mắt thì tâm tình ngày hôm đó cũng sẽ vui vẻ.

Trong ảo tưởng của Tiền Dương, chỉ sợ cậu điều dưỡng viên này cũng là một đại mỹ nhân xinh đẹp, dù sao thì động tác dịu dàng đến vậy, giọng nói trong trẻo đến vậy cơ mà. Cho dù cậu ấy nói chuyện cùng mình luôn chỉ đáp một hai từ, thỉnh thoảng lại nghe thấy cậu ấy nhỏ giọng trao đổi với bác sĩ, chỉ dựa vào tông giọng động lòng người ấy cũng dễ dàng tưởng tượng ra vẻ ngoài xuất chúng của cậu ấy.

Người như vậy sao lại chịu làm điều dưỡng viên cho mình nhỉ?

Chẳng lẽ cậu ấy thật sự thích tiền của mình sao? Hay nói đúng hơn là, cậu ấy thích mình?

03

Một ngày của Tiền Dương thật sự là vô cùng nhàm chán.

Trước mắt tối đen như mực, làm việc gì cũng phải cần điều dưỡng viên dìu, hắn cảm thấy mình như một phế vật vậy. Nhưng bác sĩ lại rất tích cực chữa trị, dù sao thì hắn nằm viện cũng đã được nửa năm rồi, bắp thịt trên toàn thân đã mềm nhão, không còn tráng kiện như hồi trước nữa.

Người nọ dìu hắn, hắn biết là bọn họ đang đi tới phòng hồi phục như thường ngày, vì hai mắt không nhìn thấy nên Tiền Dương chỉ có thể dựa sát vào thanh niên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này. Vòng eo người nọ rất nhỏ, lúc xuống lầu hắn giả bộ không chú ý ôm lấy rồi trộm ước lượng một chút, hiện giờ lại giả vờ sắp ngã để nhân cơ hội nắm lấy bàn tay đối phương.

Tiền Dương thử thăm dò đan mười ngón tay vào nhau, thấy đối phương cũng không cự tuyệt.

Vậy mà lại không có phản ứng gì!

Chẳng lẽ cậu ấy thật sự thích mình? Hay là chỉ thèm muốn tiền của mình thôi?

"Nhân phẩm của tôi tệ lắm sao?" Trên đường quay lại phòng bệnh, Tiền Dương đột nhiên hỏi. Hắn phát hiện hai mắt mình không nhìn thấy gì cả, nhưng thính lực lại trở nên nhạy cảm hơn trước, đi qua phòng bệnh nào cũng thấy có người tới thăm bệnh nhân, bên trong cười nói vui vẻ. Nhưng đến khi bước vào phòng bệnh của mình thì lại vắng lặng chẳng chút thanh âm.

"Hả?" Đối phương phát ra một âm nghi vấn.

Mặt mũi Tiền Dương từ trước đến nay vẫn luôn khá tốt, cho dù trong lòng hết sức xấu hổ thì vẫn hỏi ra nghi vấn tồn tại trong đầu: "Vì sao... không có ai đến thăm tôi?"

"Có lẽ những người khác không biết anh ở đây."

"Vậy cậu thì sao?" Cậu từ đâu tới vậy?

Đối phương chần chừ một lát, dường như trong đầu đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác phù hợp rồi, lắp bắp nói: "Tôi... Có người... dùng một số tiền lớn thuê tôi... tới chăm sóc anh."

Lời này làm Tiền Dương vô cùng hưởng thụ, hắn đắc ý nói: "Tôi biết là vẫn có người quan tâm tôi mà. Cậu yên tâm, đợi tôi khỏe lại rồi, tôi hứa là sẽ trả cho cậu thật nhiều tiền."

04

Dưới sự chăm sóc hết lòng của điều dưỡng viên, thân thể Tiền Dương bắt đầu đi lại được bình thường, nhưng hắn đã quen có người dịu dàng hầu hạ mình nên ngày thường vẫn giả bộ yếu đuối, rõ ràng có thể tự tắm rửa nhưng lại dùng lý do là không thể nhìn thấy, muốn đối phương tự tay tắm giúp mình, đây là việc mà điều dưỡng viên phải làm nhỉ, dù sao thì hắn cũng muốn trả người ta gấp đôi tiền thưởng. Nhưng việc này cũng không kéo dài lâu được, thỉnh thoảng sẽ xảy ra một vài tình huống xấu hổ. Phải biết rằng thân thể bị bịt kín hai mắt mẫn cảm hơn bình thường rất nhiều, đối phương vẫn lau người giúp hắn như trước đây nhưng hắn lại xuất hiện vài phản ứng không giống bình thường. Điều này làm Tiền Dương rất ngại ngùng, bác sĩ lại nói xuất hiện phản ứng sinh lý chứng tỏ cơ thể hắn đã dần dần chuyển biến tốt.

Chỉ là hai mắt của hắn tạm thời vẫn chưa thể nào khôi phục được, đó là di chứng sau khi bị thương.

"Để tôi tự làm."

Đây là lần đầu tiên Tiền Dương đi vào phòng tắm, đối phương mở vòi sen ra giúp, sau đó dẫn hắn đứng dưới vòi sen, đặt thảm chống trượt dưới chân hắn. Tiền Dương biết điều dưỡng viên này không đi xa, thậm chí còn đang nhìn chằm chằm hắn, có lẽ đối phương chỉ muốn chắc rằng hắn vẫn an toàn, đây là chức trách của điều dưỡng viên nhưng Tiền Dương lại xấu hổ quay lưng về phía đối phương.

Mặc dù là dáng anh đây đẹp nhưng không phải ai cũng có thể nhìn đâu.

Nhưng mà Tiền Dương lại quên mất rằng, trong thời gian hắn hôn mê thì ngày nào đối phương cũng lau người cho hắn, chỗ nên xem hay chỗ không nên xem đều đã xem cả rồi.

Tiền Dương không biết mình đang xấu hổ cái gì.

Hắn cũng không biết điều dưỡng viên ấy lại tận chức tận trách như vậy, có thể nắm rõ sở thích của hắn không sai chút nào, sẽ biết hắn ăn cháo không thích thêm hành, biết hắn thích vị gừng nên hai bữa chính mỗi ngày dù là cháo gà với nấm vô cùng đơn giản thì miếng gừng xắt lát kia bỏ vào miệng cũng làm dạ dày hắn ấm áp. Đối phương còn đổi món rất đa dạng làm mỗi ngày hắn đều mong chờ một ngày ba bữa cơm.

"Những món này đều là cậu mang từ nhà đến sao?" Tiền Dương hưởng thụ cảm giác được người đút cơm, uống xong hớp canh cá cuối cùng đột nhiên hỏi.

"Ừ." Vẫn là giọng nói rầu rĩ như trước.

Tiền Dương cười khen: "Ngon lắm, cảm ơn cậu."

Dường như đối phương hơi ngây ra vì lời cảm ơn này của Tiền Dương, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần, theo lý mà nói thì câu tiếp theo không nên lịch sự đáp là "Khách khí rồi". Tiền Dương cảm thấy có chút không vui vì sự thất lễ này, nhưng đối phương lại chỉ đáp mỗi một câu như vậy.

"Đây là lần đầu tiên anh khen em." Giọng nói hơi yếu ớt, nhỏ như muỗi vậy: "Anh không cảm thấy hương vị quá thanh đạm sao?"

"Khẩu vị của người mà tôi thích cũng rất thanh đạm."

"Ừm."

Mặc dù là không nhìn thấy nhưng Tiền Dương lại nghe được tiếng thở dài rất nhẹ của đối phương, dường như rất mất mát. Hắn không hiểu ra sao cả, chẳng lẽ trước đây mình rất khắt khe, ngay cả một câu khen cũng bủn xỉn không chịu nói sao?

Tiền Dương hạ quyết định sau này phải thường xuyên khen điều dưỡng viên của hắn mới được, như vậy đối phương mới càng hết lòng hết dạ làm việc cho mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Bối cảnh: Đồng tính có thể kết hôn.