Khiếm Khuyết Hoàn Mỹ

Chương 2: Hiện tại (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nananiwe

05

Nhưng vì sao lời khen của hắn ngày càng trở nên ngọt ngấy vậy?

"Người cậu thơm thật đó." Lúc đối phương dìu Tiền Dương tới phòng luyện tập hồi sức, bác sĩ nói là hiện tại hắn có thể dùng thiết bị hồi sức rồi, nhưng với tiền đề là nhất định phải có người trông chừng, bởi vì não bộ của hắn chịu kích thích từ vụ tai nạn xe nên thị lực vẫn chưa thể hồi phục.

Tiền Dương dựa sát vào người điều dưỡng viên, vùi đầu vào cổ người ta hít hà, đối phương kinh hãi lùi lại phía sau một chút, tay còn lại đẩy hắn ra: "Anh làm gì vậy?"

Tiền Dương luôn không kiềm được mà tiến tới ngửi mùi hương thoang thoảng trên người đối phương, dường như làm như vậy có thể khiến hắn an tâm: "Khen cậu đó, cậu thơm quá, cậu dùng nước hoa à? Là loại gì vậy?"

"Không phải, là mùi hoa sứ."

"Hoa sứ*?" Tiền Dương cố gắng nghĩ xem hoa sứ trông như thế nào. Trong ấn tượng của hắn, hẳn là hắn đã từng nhìn thấy loại hoa này rồi, hình như là trên một hòn đảo nào đó, đối phương cài một đóa hoa sứ lên vành tai. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng dáng mờ ảo, Tiền Dương liều mạng nhớ lại nhưng đầu óc đau đớn một trận làm cơ thể gần như không đứng được nữa, ngất xỉu đi trong tiếng hô sợ hãi của đối phương.

* Hoa sứ:



Lúc tỉnh lại thì trong tay hắn có thêm một bông hoa sứ nho nhỏ.

Tiền Dương mơ màng mở mắt ra, trước mắt vẫn tối đen như trước, nhưng lần này dường như hắn có thể nhìn thấy chút ánh sáng mỏng manh. Hắn cảm thấy lòng bàn tay có thêm một vật lạ, mềm mềm nhẹ nhẹ. "Đây là cái gì?"

"Hoa sứ." Điều dưỡng viên của Tiền Dương ở bên cạnh đáp, vừa dìu hắn dậy vừa đặt gối sau lưng để hắn có thể dựa vào. Dường như đối phương nhìn thấy Tiền Dương đang mờ mịt nên dùng tay phủ lên ngón tay hắn, giúp hắn khẽ vuốt ve đóa hoa. "Nhụy hoa sứ có màu vàng như lòng đỏ trứng..."

"Vậy chắc chắn là rất đẹp, giống như cậu vậy." Tiền Dương nói một câu hai nghĩa.

"Không, rất bình thường thôi."

Trong đầu như đã thiết lập sẵn đáp án, Tiền Dương chưa kịp suy nghĩ gì đã bật thốt: "Có phải có thể dùng để pha trà uống không?"

Điều dưỡng viên hơi ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới lắp bắp: "Ừ... Anh có muốn uống thử không?"

"Có chứ."

Quả nhiên là trà dùng hoa sứ ngâm thơm như mùi hương trên người điều dưỡng viên vậy, hình như Tiền Dương rất thích mùi vị này, trong quen thuộc lại mang chút ngọt mát khó có thể hình dung. Hắn uống mấy hớp liền, nhưng bởi vì uống gấp quá, lại vừa uống vừa nói nên nước từ khóe miệng chảy hết xuống dưới: "Mùi vị không tệ, trước đây tôi đã từng uống chưa?"

"Ừm, em tưởng là anh không thích." Điều dưỡng viên của Tiền Dương thấy vậy mau chóng tới gần lau khóe miệng giúp hắn.

Tiền Dương hơi ngẩng đầu thuận thế ôm lấy eo đối phương, mũi dính vào người đối phương ngửi ngửi như cún, quả thật là mùi hương thơm dịu. "Làm sao có thể chứ, mùi thơm như cậu vậy, tôi rất thích." Tiền Dương giương khóe miệng tự cho là mình vô cùng ngầu mà cười như lưu manh, sau đó buông người ra.

06

Tiền Dương phát hiện hình như điều dưỡng viên không từ chối những hành vi quá trớn của hắn, tất nhiên là cũng có trường hợp làm đối phương trở tay không kịp, ví dụ như lúc nói muốn nhờ đối phương giải quyết nhu cầu sinh lý giúp mình, hắn biết là chắc chắn đối phương vừa đỏ mặt vừa xấu hổ.

Nhưng bình thường hắn cũng chỉ nóng lòng muốn ăn đậu hũ một chút, sẽ nhân lúc đối phương dìu mình xuống giường mà đan mười ngón tay vào nhau, lúc đối phương mát xa tay chân giúp mình sẽ cố ý chạm vào lòng bàn tay đối phương, lúc dùng thiết bị luyện tập sẽ nhân cơ hội ôm lấy eo đối phương. Những hành động này đều không bị từ chối, chỉ có điều vùng cấm của đối phương là khuôn mặt, có lần hắn chẳng qua chỉ muốn chạm một chút vào mặt của cậu thôi nhưng đối phương lại căng thẳng tránh đi.

Ngày qua ngày ở chung như vậy, Tiền Dương càng dần càng tò mò diện mạo của đối phương, dù sao thì giọng nói của cậu yếu ớt động lòng người như vậy, động tác của cậu dịu dàng cẩn thận như vậy, lại vô cùng kiên nhẫn với hắn, hơn nữa nấu ăn cũng hoàn toàn hợp khẩu vị của hắn, trên người luôn mang theo hương thơm nhẹ giống như toàn bộ đều là món ăn mà hắn yêu thích vậy.

Tiền Dương muốn dùng ngón tay miêu tả khuôn mặt của đối phương, có lẽ trước đây mình từng gặp cậu ấy rồi nhỉ?

Nếu là người đẹp thì hắn gặp qua rồi chắc chắn sẽ không quên, không chừng còn có thể giúp hắn nhớ lại được.

Tiền Dương chưa bao giờ hi vọng mình có thể nhìn thấy ánh sáng giống như bây giờ.

"Thật muốn gặp mặt cậu."

Điều dưỡng viên của hắn càng nói càng nhỏ, cho dù là dựa sát cũng chỉ có thể nghe được vài chữ ngắt quãng: "Anh... anh không muốn đâu."

"Có thể cho tôi chạm vào mặt của cậu không? Cậu đang sợ hãi gì vậy?"

Đối phương biết Tiền Dương là kiểu người không đạt được sẽ càng muốn hơn, thời thời khắc khắc nhớ thương đến mức trong lòng ngứa ngáy. Tiền Dương nghe thấy điều dưỡng viên của hắn thở dài một hơi, bất đắc dĩ cầm lấy tay của mình bao phủ lên mu bàn tay Tiền Dương, chậm rãi dán lên mặt mình. Da thịt tinh tế, xúc cảm mát lạnh bóng loáng, trên khuôn mặt không có chút khuyết điểm nào.

Tiền Dương biết sở thích của bản thân sẽ không thay đổi, hắn vẫn thích người da trắng dung mạo xinh đẹp như trước.

07

Mất đi thị giác, thế giới của Tiền Dương là một mảnh tăm tối, nhưng hắn đã không còn cảm thấy bất an như lúc mới tỉnh nữa, bởi vì bên cạnh có một điều dưỡng viên hết lòng hết dạ chăm sóc mình, bảo vệ mình. Mặc dù đối phương là vì nhận được gấp đôi tiền thưởng, nhưng hắn không hiểu sao lại an tâm đến lạ, hắn biết đối phương đáng giá để mình tin cậy.

Có lẽ cũng vì vậy mà việc gì Tiền Dương cũng dựa vào điều dưỡng viên, đối phương là cây gậy mà hắn có thể dựa vào để tồn tại, lúc hắn khát nước sẽ đưa ly nước đến bên môi, lúc hắn đói bụng sẽ đút đồ ăn tới bên miệng, lúc hắn nhàm chán sẽ đọc sách cho hắn nghe. Trong đầu Tiền Dương xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, đó là ước gì bệnh của mình mãi mãi không bao giờ khỏi, như vậy thì điều dưỡng viên của hắn sẽ không thể nào rời xa hắn.

Dù sao thì người cũng là mời đến, cuối cùng vẫn sẽ có ngày phải rời đi.

Khi bác sĩ nói cho Tiền Dương biết cơ thể hắn đang hồi phục rất nhanh, về cơ bản là có thể xuất viện về nhà quan sát rồi, Tiền Dương lại chẳng cảm thấy vui vẻ. Thật ra lúc về đến phòng bệnh thì mắt của hắn đã nhìn thấy một tia sáng rồi, cơ mà phần lớn thời gian vẫn lờ mờ không rõ, nhưng hắn giấu bác sĩ chuyện này, nắm tay điều dưỡng viên trở lại giường bệnh quen thuộc.

Có một cảm xúc cực kỳ không nỡ cứ quanh quẩn trong đầu.

Ngày mình xuất viện, có phải là sẽ không được gặp lại cậu ấy nữa không?

"Tới ngày ấy, cậu sẽ rời khỏi tôi sao?"

Tiền Dương đột nhiên hỏi, điều dưỡng viên dường như không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy: "Cái gì?"

"Ngày mà tôi xuất viện ấy."

"Ừ."

Tiền Dương nhất thời không chịu được câu trả lời thẳng thắn như vậy, sao cậu ấy có thể rời xa mình không chút lưu luyến nào như vậy chứ? Quả nhiên là chỉ vì tiền thôi sao? Đàn ông mất trí nhớ lại mất đi ánh sáng vốn đa sầu đa cảm, Tiền Dương không chịu nổi thế giới chỉ còn lại mỗi mình mình. Người này ở chung với hắn ngày ngày đêm đêm, vừa rồi lại dịu dàng với hắn như vậy, cũng chưa từng từ chối hắn. Tim gan hắn không phải làm bằng sắt, hắn cũng biết rung động.

Nhưng đối phương lại nói câu rời xa hắn nhẹ như bẫng vậy, thật sự trong lòng không có chút lưu luyến nào sao?

Như vậy không công bằng.

Nội tâm Tiền Dương bùng lên lửa giận, nương theo chút ánh sáng yếu ớt mà đẩy người xuống giường rồi hôn lên, hắn không tin đối phương không có bất kỳ cảm giác gì với mình.

Môi của điều dưỡng viên mềm mại như trong tưởng tượng, Tiền Dương sờ soạng khuôn mặt bóng loáng của cậu, dùng tay nâng cằm cậu lên, hôn không theo trật tự gì cả. Hắn vươn đầu lưỡi cạy mở đôi môi ngậm chặt như trai ngậm ngọc của đối phương, ngậm môi dưới của cậu ra sức mút lấy, hơi thở dồn dập của hai người quấn lấy nhau. Đối phương không chịu được cảm giác Tiền Dương lướt nhẹ qua, trình độ chọc ghẹo của Tiền Dương giống như sinh ra đã có vậy, cho dù là mất trí nhớ thì cũng có thể hành động theo bản năng. Hắn không biết hôn môi như thế nào, chỉ biết quấn lấy hô hấp của đối phương, nước bọt hai người hòa vào nhau, đầu lưỡi cũng quyện vào nhau. Tiền Dương điên cuồng chiếm lấy khoang miệng đối phương, không biết hôn bao lâu, đến khi đại não thiếu không khí làm hắn ngất đi, ngã xuống người điều dưỡng viên.

Trước khi mất ý thức, Tiền Dương nghĩ, rõ ràng mình còn yếu như vậy, sao có thể xuất viện được chứ, chắc chắn là bác sĩ khám sai ở đâu rồi.

08

Tiền Dương lại bắt đầu nằm mơ, hắn mơ thấy sau vụ tai nạn xe, mình bị thương nặng nằm trên giường bệnh, trên đầu bị quấn băng gạc kín mít, cả người đau nhức vô cùng, giống như từng tấc da tấc thịt trên cơ thể đều bị cắt rời vậy, chỉ cần hơi cử động một chút là sẽ đau đớn như bị xé rách. Hắn sợ bản thân sẽ biến thành một tên tàn phế vô dụng, tính tình cũng vì thế mà thay đổi rất lớn, mồm miệng cay độc với tất cả những người đến hỏi thăm mình, nằm cuộn người trên giường hất đổ đĩa hoa quả trên bàn mặc kệ vết thương đau đớn trên cơ thể, trút hết những bất mãn và kháng nghị của mình ra, đuổi sạch những người xung quanh đi. Hắn không chịu nổi ánh mắt thương hại và đồng tình của những người đó, giống như một giây sau hắn sẽ bị phán là tàn phế vậy, điều này làm lòng tự tôn của hắn, làm một người cao ngạo không ai sánh nổi như hắn bị rơi xuống vũng bùn.

Hắn không cho phép bất cứ người nào nhìn thấy một mặt bất lực yếu ớt này của mình.

Nhưng cố tình lại có một người dù hắn mắng thế nào cũng không chịu đi, khuôn mặt của người ấy trong ký ức rất mờ nhạt, Tiền Dương không nhớ được ra đó là ai, nhưng hắn lại nhớ rõ những gì mà mình từng nói.

"Cậu cút đi cho tôi, cho dù tôi có chết cũng sẽ không cảm kích cậu đâu." Tiền Dương chửi ầm lên.

Đối phương lại cứng đầu như đá vậy, cố chấp không chịu đi, mặc kệ hắn hất đĩa trái cây xuống sàn, mặc kệ hắn hất đổ bát cháo mà mình vất vả nấu xuống đất. Cậu ngồi xổm xuống thu dọn tàn cục, nghe tai này ra tai kia, giống như không có bất kì ai có thể làm tổn thương mình vậy.

Tiền Dương hừ lạnh một tiếng: "Có biết tại sao... lần nào làm cũng tắt đèn không? Là bởi vì tôi không nhìn nổi khuôn mặt của cậu, mất hết khẩu vị."

"Em biết."

"Cậu làm tôi thật sự buồn nôn, mau cút đi, xem trò cười của tôi vẫn chưa đủ sao?"

Mặc kệ Tiền Dương nói năng khó nghe cay độc đến mức nào, đối phương từ đầu đến cuối vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng, không đau không ngứa như người máy vậy, cứ làm việc mà mình nên làm. Tiền Dương lại cố tình không để đối phương được như nguyện, có lần lúc đang đi tới phòng hồi phục thì cố ý thả mình từ cầu thang trên cao xuống, trong nháy mắt bản thân ngã xuống quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của đối phương xuất hiện vết rách, vẻ kinh hoảng, lo lắng, bất an và sợ hãi của đối phương hoàn toàn viết hết trên mặt, vẻ bình tĩnh ngày thường tan vỡ, bên dưới lớp mặt nạ chính là cảm xúc chân thật của đối phương. Nhưng ngay khi khuôn mặt ấy càng dần càng phóng đại trước mặt mình thì một vệt sáng chói mắt làm tất cả những hình ảnh ấy nhạt dần rồi biến mất.

Tiền Dương mở to hai mắt, cách lớp băng gạc cảm nhận được cường độ ánh sáng mạnh, nhất thời chưa thể thích ứng được. Qua một lúc lâu sau, sau khi được bác sĩ cho phép thì có một đôi tay tháo băng gạc trên mắt hắn xuống.

Khuôn mặt chàng trai trước mặt đầy vẻ u sầu, đẹp đến mức không phải tầm thường, làn da trắng như trứng gà bóc, trên khuôn mặt không chút tì vết có một ít trang sức, mái tóc không ngắn lắm nhưng hai bên thái dương còn có một ít tóc mai, đôi môi màu phớt hồng rất đẹp, tất cả đều thuộc về kiểu người mà Tiền Dương thích.

"Tiểu Cẩn, sao... sao em lại ở đây?"

"Em xin lỗi, em xin lỗi, em hối hận rồi, em không nên chia tay với anh, em sai rồi, em thật sự sai rồi." Chung Cẩn nhìn thấy Tiền Dương tỉnh lại mừng tới phát khóc, ôm chặt lấy hắn.

"Chúng ta đã chia tay rất lâu rồi sao?" Tiền Dương vẫn nhớ Chung Cẩn, đây là người yêu hồi trước của hắn. Lúc ấy hai người họ đã chuẩn bị xong hết để đính hôn rồi, nhưng đến lúc chụp ảnh cưới thì hắn bảo Chung Cẩn cắt tóc ngắn bớt đi, Chung Cẩn lại cho rằng hắn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng tư của mình, năng lực kiểm soát quá mạnh làm người ta không thở nổi, hai người không hợp nhau cuối cùng chia tay mỗi người một hướng, nhưng hiện giờ người yêu cũ lại xuất hiện trước mặt mình là thế nào đây?

"Chúng ta quay lại được không, em sẽ không quậy nữa, em đã cắt tóc ngắn rồi, hiện giờ đã là dáng vẻ mà anh thích rồi."

"Điều dưỡng viên của anh đâu?"

"Điều dưỡng viên ở đâu ra vậy? Vẫn luôn là em mà, em vẫn luôn ở đây." Chung Cẩn biết Tiền Dương bị tai nạn, nhưng công việc bận rộn nên đến khi xử lý xong hết công việc rồi thì mới tạm xin nghỉ. Sau đó lại không mua được vé máy bay, tới tới lui lui một hồi như vậy cũng qua mấy tháng, đến khi về được đến phòng bệnh thì trong phòng cũng chỉ có cậu và Tiền Dương đang hôn mê, lấy đâu ra điều dưỡng viên nào chứ?

Tiền Dương không chắc lắm, do dự nói: "Là em... vẫn luôn ở bên cạnh anh sao?"

"Anh đang nói ngốc nghếch gì vậy, không phải em thì là ai nữa." Chung Cẩn rơi lệ, mỉm cười nhìn Tiền Dương.

Tiền Dương ngửi thấy mùi nước hoa trên người Chung Cẩn, là mùi đào mật nhàn nhạt ngọt ngào rất mê người, nhưng lại không ngửi thấy mùi hoa sứ quen thuộc kia nữa.

Rốt cuộc là hắn đã quên mất điều gì?

Tác giả có lời muốn nói:

Chăm chỉ đăng chương như vậy vừa nhìn là đã biết có chương dự trữ rồi~

Vì sao tui không viết được truyện ngược chứ [rưng rưng]

Góc nhìn của công sao nhìn thế nào cũng không thấy ngược vậy trời ORZ