Khiếm Khuyết Hoàn Mỹ

Chương 3: Quá khứ (1)



Edit: Nananiwe

09

Nguyên Mộ Trần đứng ngoài phòng bệnh, trong đầu toàn là hình ảnh đôi tình nhân vui sướng sau khi mất đi rồi tìm lại được.

Đây là điều Tiền Dương vẫn luôn muốn, nếu không bởi vì tai nạn thì bọn họ đã ký xong giấy ly hôn từ lâu rồi, Tiền Dương cũng đã được tự do rồi.

Anh ấy có thể theo đuổi người mà anh ấy thích, chứ không phải là ở bên cạnh mình sống qua ngày. Nguyên Mộ Trần tự biết vị trí của mình ở đâu, ngày nào cũng phải nhìn gương mặt xấu xí, tính tình tự ti như vậy của vợ mình, chắc chắn là anh ấy nhẫn nhịn rất lâu rồi.

Nguyên Mộ Trần mang hộp cơm còn nóng hầm hập về nhà, trên đường gặp rất nhiều ánh mắt kì lạ của người đi đường, thậm chí có người còn nhìn cậu như đang nhìn quái vật. Cậu không xa lạ gì với ánh mắt này cả, thậm chí còn quen rồi.

Trên sườn mặt vốn thanh tú của Nguyên Mộ Trần có hai vết sẹo dữ tợn khó coi ở cạnh mắt trái, nhìn kĩ là có thể thấy da non gồ lên chỗ vết sẹo. Nó không theo quy luật nào cả, làn da cũng vì vậy mà thay đổi, năm tháng trôi qua hiện ra màu tím nhạt và màu vàng nhạt.

Vết sẹo này không phải có từ lúc mới sinh ra, mà là hồi còn bé xíu bị nước sôi đổ vào vết thương, cũng may là nó không làm tổn thương đến mắt. Chỉ là theo tuổi tác dần tăng thì vết sẹo xấu xí ấy cũng lớn dần, không phải Nguyên Mộ Trần chưa từng nghĩ đến việc phẫu thuật laze để loại bỏ vết sẹo, nhưng mà vị trí của nó thật sự rất gần mắt, tỉ lệ nguy hiểm cũng rất lớn.

Điều này làm cậu rất tự ti, những năm gần đây vẫn luôn độc thân tự tại, cũng không mong chờ có ai đó yêu thương mình.

Bất kỳ ai nhìn thấy khuôn mặt này cũng đều há hốc miệng, Nguyên Mộ Trần cũng tự giễu. Nhưng vận mệnh lại cho cậu gặp được Tiền Dương đang gấp gáp muốn kết hôn. Với Tiền Dương mà nói, Nguyên Mộ Trần chỉ là một người qua đường tự ti nhu nhược, nhưng Nguyên Mộ Trần lại để ý đến hắn từ rất lâu rồi.

Nguyên Mộ Trần và Tiền Dương học cùng một trường đại học, nhưng do khác lớp và khác chuyên ngành nên khi Nguyên Mộ Trần vừa nhập học thì Tiền Dương đã là sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp rồi.

Nguyên Mộ Trần vốn tự ti từ nhỏ, đi trong trường học vẫn luôn cúi thấp đầu, đội mũ che kín nửa khuôn mặt, đi trên đường cũng luôn là bộ dáng lén lén lút lút. Có một lần cậu ăn ở một tiệm ăn ngoài trường ngây ngốc không chú ý nên bị người ta "mời" đến nhà vệ sinh công cộng.

"Cái thằng xấu như quỷ này, sao mày cứ nhìn chằm chằm tao hả?" Nguyên Mộ Trần bị một tên côn đồ túm cổ như xách gà con ấn vào tường: "Sao hả? Thích tao à?"

"Không có." Giọng Nguyên Mộ Trần nhỏ xíu, bởi vì sợ hãi mà mở to mắt, dùng sức đẩy ra nhưng người đối diện lại không nhúc nhích chút nào.

Tên bên cạnh tháo mũ của Nguyên Mộ Trần ra, nhìn thấy khuôn mặt cậu không nhịn được cơn buồn nôn: "Anh à, anh bị thằng xấu như quỷ này coi trọng rồi, cười chết mất."

Tên côn đồ ghét bỏ nhổ nước bọt: "Mẹ nó, thật là xúi quẩy, còn nhìn nữa bố móc mắt mày."

"Anh, hay là cởi quần nó ra, xem bên dưới có xấu như vậy không." Tên bên cạnh lại xấu xa nói. Khuôn mặt Nguyên Mộ Trần càng căng thẳng bối rối, gã ta lại càng thêm hưng phấn khó kiềm, muốn xem chuyện cười của Nguyên Mộ Trần.

"Đừng mà." Nguyên Mộ Trần túm chặt quần, cơ thể vì căng thẳng mà run lên.

Đột nhiên gian bên cạnh có người mở cửa, chưa thấy người đâu mà đã nghe thấy giọng, một giọng nói sắc bén truyền tới: "Thích mày à?"

Những người có mặt ở đây đều bị giọng nói này dọa sợ, lập tức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Tiền Dương cao 1m90 đi ra từ bên trong, khí tràng không giận tự uy khiến người khác run sợ. Nhưng trong ánh mắt mang theo kính lọc của Nguyên Mộ Trần, Tiền Dương lên sàn như tự có ống kính dõi theo, thân hình cường tráng kia giống như thiên sứ hạ phàm làm Nguyên Mộ Trần nhìn đến ngây ngốc, trái tim đập bịch bịch không thể ngừng được. Đây là lần đầu tiên cậu không khống chế được nhịp tim của chính mình.

"Ồ ngại quá, quấy rầy ngài rồi." Trong phạm vi mười dặm quanh đây làm gì có ai không biết Tiền Dương học ở đại học trong thành phố chứ, vừa có tiền vừa có nhan sắc, còn có người yêu Chung Cẩn vô cùng xinh đẹp, quả thực là đứng trên đỉnh cao nhân sinh.

Tiền Dương gằn từng chữ, ánh mắt tàn nhẫn: "Bọn mày rất chướng mắt."

"Xin lỗi xin lỗi, bọn tôi đi ngay đây." Tên côn đồ nịnh nọt, nhưng quay đầu chưa được một giây đã lật mặt: "Coi như mày gặp may, lần sau còn dám nhìn chằm chằm vào tao thì đợi chết đi."

Sau khi đám người đó đi khỏi thì chỉ còn lại Nguyên Mộ Trần và Tiền Dương. Nhận ra ánh mắt của Tiền Dương, Nguyên Mộ Trần bất giác che nửa khuôn mặt mình lại.

"Không cần đâu." Tiền Dương nghĩ một lát, tùy tiện nói một câu miêu tả không đầu không đuôi: "... Giống hoa sứ."

Câu miêu tả này Tiền Dương nói xong là quên luôn, nhưng Nguyên Mộ Trần lại nhớ rất lâu, sao lại có người hình dung vết sẹo của cậu giống một bông hoa sứ chứ"

Đến khi cậu đuổi theo muốn cảm ơn thì Tiền Dương đã nắm tay Chung Cẩn, đầu dựa vào vai Chung Cẩn, hai người vừa nói vừa cười đi khỏi.

Bọn họ thật xứng đôi.

Nguyên Mộ Trần đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn theo bóng hai người xa dần.

10

Nguyên Mộ Trần và Tiền Dương chính thức kết giao vào một lần xem mắt, lúc cậu nhìn thấy ảnh của Tiền Dương đã đồng ý ngay không chút do dự.

Tiền Dương là ánh trăng thời đại học mà cậu không chiếm được, là hình bóng mà cậu ngưỡng mộ muốn theo đuổi. Chỉ là khi ấy bên cạnh hắn đã có người xứng hơn, bản thân chỉ có thể đứng cạnh lặng lẽ chờ đợi. Hiện giờ xếp hàng cuối cùng cũng đợi được cái bánh từ trên trời rơi xuống này, cho dù là người khác không cần thì với cậu nó vẫn rất thơm.

Từ trước đến nay chưa từng có ai không để ý đến vết sẹo của cậu như Tiền Dương.

Lúc ấy, Tiền Dương không hề tình nguyện bị bà Tiền kéo đến phòng vip của khách sạn, hiển nhiên là đối phương đã không còn nhớ Nguyên Mộ Trần nữa. Nhân lúc vào phòng vệ sinh, Tiền Dương kéo riêng Nguyên Mộ Trần vào, có lòng tốt nói rõ đầu đuôi sự tình qua khe hở của phòng vệ sinh. Hóa ra Tiền Dương cũng không muốn kết hôn, nhưng vì mẹ ép nên mới bất đắc dĩ tới đây.

Bởi vì ngày kết hôn của Tiền Dương đã được thông báo rộng rãi rồi, nhưng trước hôn lễ Tiền Dương và Chung Cẩn lại tan rã trong không vui, vì mặt mũi của gia tộc nên không thể không tìm người thay thế, chọn lựa một lượt những người trong giới nhưng không ai chịu tiếp nhận cái bánh này, cho dù Tiền Dương vừa cao vừa đẹp vừa có tiền thì cũng không ai chịu nổi trái tim của chồng mình ở bên ngoài như thế.

Tiền Dương cho rằng mình nói nhiều như vậy, ít nhiều gì thì Nguyên Mộ Trần cũng biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Trên bàn cơm, Tiền Dương thờ ơ không thèm đếm xỉa đến: "Con nói rồi, Chung Cẩn đi rồi thì con kết hôn với ai cũng như nhau cả, dù sao thì con cũng chấp nhận, ba mẹ chọn rồi thì cần gì con phải đến nữa?"

"Con phải tự đến xem có thích hay không chứ."

"Con thích hay không có quan trọng à" Nếu ba mẹ để ý thì đã không ép con kết hôn rồi." Tiền Dương liếc Nguyên Mộ Trần một cái, nói thẳng: "Con sẽ không thích cậu ta."

Bà Tiền khó xử mím môi, quan sát khuôn mặt có vết sẹo của Nguyên Mộ Trần, trái lương tâm chỉ trích con trai mình: "Con thất lễ quá."

Nguyên Mộ Trần bất giác chạm vào vết sẹo của mình, cậu hiểu hàm ý trong ánh mắt của bà Tiền, đúng thật là làm khó người khác quá. Với khuôn mặt này của cậu, sợ là kết hôn rồi cũng sẽ không giữ được người ở lại.

Lúc bà Tiền chọn lựa đối tượng kết hôn cho Tiền Dương cũng đã tra kĩ càng các mặt như gia thế, học lực, thói quen sinh hoạt của đối phương rồi. Đứa trẻ trước mặt này ngoại trừ diện mạo không phù hợp với gu thẩm mỹ của Tiền Dương ra thì những mặt còn lại đều tốt, bà rất vừa lòng. Dù sao thì nhan sắc rồi cũng sẽ nhạt phai, làm gì có ai có thể nhìn mặt mà sống qua cả đời chứ. Bà dịu giọng nói: "Mộ Trần, chuyện của Dương Dương nhà dì cháu cũng biết rồi, cũng không nhất định là phải kết hôn, không biết ý của cháu thế nào?"

Lồng ngực Nguyên Mộ Trần phập phồng kịch liệt, cố lấy dũng khí nói: "Cháu không có ý kiến ạ."

Lời vừa nói ra, Tiền Dương ngạc nhiên há hốc mồm đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà. Hắn đang kinh ngạc thế mà người này lại chịu chấp nhận kết hôn, chẳng lẽ những lời hắn vừa nói trong phòng vệ sinh không có chút tác dụng nào sao?

Như vậy mà cũng có thể nhẫn nhịn được?

Nguyên Mộ Trần nghĩ rất đơn giản, bà Tiền cho bọn họ một căn nhà sau khi kết hôn, là một căn hộ xa hoa có ba phòng ngủ và hai phòng khách, cậu rất thích. Nhưng từ khi tang hoàng đến khi mua dụng cụ trong gia đình thì vẫn luôn do một tay cậu đảm nhận, Tiền Dương chi tiền nhưng không xuất lực, rõ ràng là nhà hai người ở nhưng tất cả mọi việc đều đến tay Nguyên Mộ Trần, làm đêm nào cậu về đến nhà cũng mệt mỏi ngã xuống giường, cơ mà nội tâm lại vô cùng thỏa mãn.

Từng ngóc ngách của căn nhà đều qua tay Nguyên Mộ Trần, lớn là phong cách tổng thể của cả căn nhà, nhỏ là từng miếng gạch lát, từng tấm rèm cửa sổ, đâu đâu cũng đều là tâm huyết của cậu.

Ngày căn nhà được trang hoàng xong hết, chồng của cậu tạm thời bận tiệc tùng xã giao, Nguyên Mộ Trần đơn độc một mình chúc mừng. Đối diện với một bàn đầy ắp những món mà cậu tốn một ngày để hoàn thành, Nguyên Mộ Trần yên lặng ăn một mình, sau đó cất toàn bộ những món mặn còn thừa vào hộp thủy tinh, lần lượt để vào tủ lạnh, còn món chay và canh thì đổ hết đi.

Tiền Dương không thích đồ ăn cậu làm, thà rằng gọi đồ ăn ngoài ăn ngay trước mặt cậu.

"Quá thanh đạm, tôi không thích những món không có vị như thế này." Tiền Dương không chút khách khí nói.

Trước đây, ớt hay những món nặng vị sẽ làm vết sẹo của Nguyên Mộ Trần bị ngứa, thậm chí là da bị dị ứng, nên từ trước đến nay cậu không ham món cay, nhưng nếu Tiền Dương thích thì cậu cũng có thể ăn thử. Vì vậy cậu thử tới siêu thị mua ớt khô, nhưng bởi vì không rõ cách làm nên một tay bị dầu mỡ bắn vào cay xè, mu bàn tay nổi đầy bọt nước. Trong phòng bếp đầy khói, mùi ớt xộc lên làm cậu ho khan không ngừng, thành phẩm cuối cùng tất nhiên là cháy khét làm người ta nhìn đã không muốn ăn.

Tối hôm đó, Tiền Dương chỉ liếc mắt một cái đã ra ngoài ăn khuya.

Ngay cả câu "Xin lỗi" Nguyên Mộ Trần cũng chưa kịp nói, chỉ có thể yên lặng nhìn theo bóng lưng chồng mình xa dần.

11

Quan hệ chồng chồng của hai người họ chuyển biến vào tuần trăng mật, mẹ Tiền đặt một chuyến du lịch trọn gói tới hải đảo cho bọn họ. Bầu trời xanh thẳm, biển lớn gần như trong vắt, nhà gỗ ở trên mặt nước, hải đảo tuyệt vời phảng phất như chỉ có hai người họ. Nghỉ phép năm ngày bốn đêm bọn họ chỉ mặc quần bơi ngồi du thuyền phơi nắng, ngồi thuyền buồm ra biển câu cá.

Tiền Dương đeo kính râm vô cùng đẹp trai và có sức cuốn hút, làn da màu tiểu mạch dưới ánh nắng mặt trời khiến Nguyên Mộ Trần liên tưởng đến quả đu đủ chín, ngay cả đường cơ bắp của hắn cũng gợi cảm vạn phần. Nếu được người như vậy ôm vào lòng thì hạnh phúc đến nhường nào chứ. Nguyên Mộ Trần lén ngắm Tiền Dương, hai mươi mấy năm nay tim cậu chỉ đập nhanh vì một người này, mà hiện giờ người này đã trở thành chồng của cậu rồi.

Đến khi đêm về, Nguyên Mộ Trần hạ quyết tâm dùng dũng khí lớn nhất cả đời của mình lấy chiếc áo ngủ sexy từ trong vali ra, tắt đèn thử duỗi tay thăm dò. Không ngờ Tiền Dương còn nhiệt tình và nóng ruột hơn cậu, hai người đều uống chút rượu mượn men say mà phóng túng. Một đêm này Nguyên Mộ Trần giao bản thân mình cho đối phương, nhưng không ngờ Tiền Dương ăn quen bén mùi, quan hệ của bọn họ dần dần thay đổi, nhưng lần nào làm tình cũng không nhìn thấy mặt nhau.

Nguyên Mộ Trần biết nguyên nhân, mặt mũi cậu khó coi khiến hắn mất hết khẩu vị.

Bởi vì có một lần, bạn bè Tiền Dương đến nhà làm khách, Nguyên Mộ Trần ở trong bếp rửa bát vô tình nghe lén được bọn họ tán gẫu ở bên ngoài, lúc ấy cậu mới biết Tiền Dương nhẫn nhịn mình cỡ nào.

"Thế này không phù hợp với gu thẩm mỹ của Tiền đại thiếu nha, không phải cậu chỉ thích người xinh đẹp thôi hả? Sao lại nuốt trôi được vậy, nhìn thấy không mất hứng sao?"

Tiền Dương lạnh lùng nói một câu: "Tắt đèn rồi thì ai cũng như nhau."

Nguyên Mộ Trần đã biết nguyên nhân lần nào sinh hoạt vợ chồng cũng tắt đèn, quả nhiên là không muốn nhìn thấy khuôn mặt này của cậu. Cậu chua xót mỉm cười tự giễu.

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc tui viết thì vẫn luôn than với chị em là sao không ngược chút nào vậy, sắp thành truyện ngọt mất rồi.

Vừa nãy nhìn lại thì hình như hơi có cảm giác ngược rồi.