Khiếm Khuyết Hoàn Mỹ

Chương 4: Quá khứ (2)



Edit: Nananiwe

12

Nguyên Mộ Trần cho rằng cuối cùng cũng sẽ có ngày Tiền Dương không chịu nổi mà rời xa trước, nhưng hai người lại cứ sống như vậy qua hơn hai năm. Mãi đến một ngày, trong lúc sắp xếp lại đồ thì cậu thấy một cuốn sách kẹp một lá thư, bên trong là một chiếc chìa khóa và một tấm ảnh chụp chung. Đó là ảnh tốt nghiệp đại học của Tiền Dương, khi ấy hắn mặc đồng phục, một tay ôm hoa tươi, một tay ôm lấy Chung Cẩn xinh đẹp thanh tú, mỉm cười hạnh phúc hơn hiện tại nhiều.

Ngón tay Nguyên Mộ Trần run rẩy không kiềm được, trái tim đau đớn đến mức hô hấp cũng khó khăn. Anh ấy kẹp ảnh ở chỗ dễ dàng có thể mở ra xem như trong sách, chỉ sợ là trong tim anh ấy vẫn luôn có người rồi. Cậu cầm lấy chìa khóa đi tới địa chỉ trên bức thư, hóa ra Tiền Dương còn có một căn hộ đơn ở bên ngoài.

Không biết là lòng tò mò nào thúc đẩy mà Nguyên Mộ Trần lại muốn tới đó. Cậu muốn hiểu nhiều hơn về quá khứ của Tiền Dương, những điều này Tiền Dương chưa từng nói với cậu.

Nhưng khi Nguyên Mộ Trần đang do dự không biết có nên mở khóa hay không thì cậu lại hối hận, thanh niên ngồi bên trong làm cậu nháy mắt nhận rõ được sự thật.

Là Chung Cẩn.

Đối phương cũng rất ngạc nhiên, lên tiếng hỏi trước: "Cậu là ai?"

Nguyên Mộ Trần không có chút sức lực nào, chột dạ đáp: "Tôi là... vợ của Tiền Dương."

"Ồ, thì ra là cậu." Chung Cẩn vênh váo tự đắc đánh giá Nguyên Mộ Trần, trào phúng quát lên: "Cậu tưởng anh ấy kết hôn với cậu là vì thích cậu à" Đó là bởi vì tôi không cần nữa thôi."

Nguyên Mộ Trần cúi thấp đầu, rõ ràng bản thân là vợ danh chính ngôn thuận nhưng lại giống như tên trộm đoạt đồ của người khác vậy, không dám nhìn Chung Cẩn.

"Cậu nhận giùm người khác vất vả rồi, anh ấy chỉ đói bụng ăn quàng thôi. Nếu là trước đây, với diện mạo này của cậu thì bảo anh ấy liếc một cái anh ấy cũng không thèm đâu."

Nguyên Mộ Trần tự hiểu rõ điều này, không để tâm đến thái độ châm chọc của Chung Cẩn, chỉ hỏi một câu: "Vì sao cậu vẫn còn ở đây?"

Chung Cẩn nhất thời quẫn bách, qua một lúc lâu mới đúng tình hợp lý đáp: "Đây là kim ốc của chúng tôi, anh ấy dùng để tàng kiều tôi."

Lồng ngực Nguyên Mộ Trần phập phồng, tính sát thương của câu nói này tăng lên gấp mười lần. Cơ thể cậu hơi chấn động, trên mặt chợt chuyển từ thảng thốt xấu hổ sang khổ sở, càng cảm thấy mình tự rước lấy nhục. Cậu đã sớm biết những điều này, vì sao vẫn khăng khăng muốn xé mở vết sẹo chứ? Tiền Dương ngay từ ban đầu kết hôn với cậu đã chẳng phải vì yêu, trái tim của anh ấy luôn ở bên ngoài, chính là ở nơi này.

13

"Chúng ta ly hôn đi." Nguyên Mộ Trần an phận ngồi trên sofa, hai tay đan vào nhau. Mấy ngày nay cậu đã nghĩ rất nhiều, so với việc cầm tù Tiền Dương ở cạnh mình thì cậu nên trả tự do cho anh ấy thì hơn.

Cậu hi vọng có thể nhìn thấy Tiền Dương được hạnh phúc, chứ không phải là lãng phí thời gian ở chỗ này.

Tiền Dương hoảng hốt: "Vì sao?"

Hiện giờ bọn họ vẫn như ngày thường, ăn cơm xong ngồi xem TV cùng nhau, Nguyên Mộ Trần gọt xong trái cây bưng lên đặt trước mặt Tiền Dương, Tiền Dương vừa chuẩn bị ăn thì nghe thấy vợ bất ngờ đề cập đến chuyện ly hôn.

Đây là tự do anh mong muốn mà, không phải sao?

Ánh mắt Nguyên Mộ Trần ảm đạm: "Không vì sao cả, sau khi ly hôn, anh... anh có thể làm những chuyện mà anh muốn."

"Hiện giờ tôi cũng có thể làm, vì sao phải ly hôn?" Tiền Dương nói rất đương nhiên.

Nguyên Mộ Trần giật mình, như vậy là chuẩn bị bắt cá hai tay, vừa duy trì quan hệ vợ chồng vừa giấu người đẹp bên ngoài, muốn có cả vợ cả tình nhân sao? Cậu cắn chặt môi, chậm chạp mở miệng: "Anh không cảm thấy như vậy rất không công bằng với tất cả mọi người sao?" Chung Cẩn không thể nào an phận làm tình nhân của Tiền Dương, tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả tốt, mà cậu cũng không muốn phá hỏng hạnh phúc của người khác.

Tiền Dương vươn tay giữ cằm Nguyên Mộ Trần: "Cậu nói cho rõ ràng, tôi không hiểu."

Nguyên Mộ Trần quay đầu sang bên cạnh, ép mình không nhìn Tiền Dương, nếu không cậu sợ mình sẽ không chịu nổi mà đổi ý, như vậy sẽ không thể nào buông tay triệt để để chúc anh ấy hạnh phúc được. "Em đã hẹn trước ngày mai tới Cục dân chính làm thủ tục ly hôn rồi, anh cầm giấy chứng nhận kết hôn theo đi."

"Nguyên Mộ Trần, cậu coi kết hôn là trò đùa à" Coi đây là trò chơi gia đình hay là yêu đương bình thường rồi chia tay?" Tiền Dương không thể chịu đựng được Nguyên Mộ Trần đột nhiên lạnh nhạt như vậy, ở phía sau lưng tức giận chất vấn.

Nguyên Mộ Trần quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn, nội tâm đau đớn không thôi: "Chẳng lẽ anh thì không phải chắc? Anh kết hôn với em là vì anh yêu em sao? Hay là nói, chúng ta đã từng yêu nhau sao?"

Tiền Dương nén một bụng lửa giận, hắn hoàn toàn không chịu nổi ánh mắt thờ ơ của Nguyên Mộ Trần, nhất thời mồm nhanh hơn não: "Ban đầu là cậu tình nguyện chấp nhận cuộc hôn nhân này, hiện giờ sao lại trách tôi?"

Đáy mắt Nguyên Mộ Trần xẹt qua chút bi thương, cậu cũng không biết ban đầu mình đồng ý là đúng hay sai, có nhân tất có quả, mà hậu quả xấu hiện giờ cậu nguyện gánh chịu một mình. "Phải, em hối hận rồi, chúng ta kết thúc đi."

14

Tiền Dương lái chiếc ô tô điện ban đầu hai người họ cùng đi chọn lựa, đây là quà sinh nhật hắn tặng Nguyên Mộ Trần. Nguyên Mộ Trần ngồi ở ghế phó lái, nhìn qua không khác gì cuối tuần lái xe đi chơi, nhưng hiện giờ bọn họ đang tính toán tới Cục dân chính làm thủ tục ly hôn.

"Nguyên Mộ Trần, cậu nghiêm túc sao?"

"Phải." Nguyên Mộ Trần thoạt nhìn thì như đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng thật ra là cậu đang ngắm người thương qua tấm kính cửa sổ bằng thủy tinh. Cậu nghe thấy Tiền Dương khó xử và gian nan mở miệng.

Tiền Dương do dự: "Có... có phải cậu có người mình thích rồi không?"

Phải, người đó vẫn luôn là anh. Nguyên Mộ Trần ngậm miệng không nói.

"Xem ra là tôi chậm trễ cậu rồi." Tiền Dương phân tâm, nở nụ cười châm chọc.

Nhưng một giây sau, một chiếc xe đi ngược chiều, lái xe say rượu lao vùn vụt tông thẳng vào phía bọn họ, sau khi Tiền Dương hồi thần lại hoàn toàn không kịp phản ứng gì đã bẻ lái sang bên trái theo bản năng, nhưng vẫn không tránh kịp. Giây phút túi khí an toàn của ô tô bật ra, cơ thể Nguyên Mộ Trần ngã về phía sau, mảnh vỡ thủy tinh ập tới, cậu vô thức dùng toàn lực xoay thân mình, bổ nhào về phía Tiền Dương theo bản năng, nhưng ngoài ý muốn hai người lại ôm lấy nhau cùng bị đụng trúng, sau khi ngất đi cậu không biết người đàn ông của mình đang đè lên người mình, dùng thân thể cản lại lực va chạm cực lớn giúp mình.

Đến khi tỉnh lại thì bọn họ đã ở trong bệnh viện, thương thể của Nguyên Mộ Trần không đáng lo ngại, chỉ bị gãy xương cánh tay và bị thương nhẹ ở đầu. Tay cậu được quấn một lớp thạch cao dày tới mức không thể cử động được, nhưng khi cậu hỏi đến tình hình của Tiền Dương thì y tá lại nói chồng cậu vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt... Nguyên Mộ Trần chưa nghe xong đã hụt hơi ngất thẳng.

Mấy ngày sau, mặc dù Tiền Dương đã qua cơn nguy hiểm nhưng bác sĩ nói tình hình vẫn chưa được lạc quan. Tiền Dương là người bị thương nghiêm trọng nhất trong vụ tai nạn này, sườn mặt bên trái bị bầm tím, tay phải và hai đầu gối có rất nhiều chỗ bị thương rách da không theo quy tắc nào cả, đùi bị thương sâu vào tới tận xương, cả người có nhiều chỗ gãy xương và đâm vào miệng vết thương, hộp sọ bị tổn hại, hai mắt tạm thời không nhìn thấy, hơn nữa hồi phục không ổn định, rất dễ để lại tật ở chân.

Nguyên Mộ Trần khóc lên khóc xuống tại chỗ, lúc ấy chắc chắn là Tiền Dương rất đau, nếu không bởi vì cậu thì bọn họ cũng sẽ không đụng phải tài xế say rượu của cái xe kia.

Tất cả đều là lỗi của cậu.

Mà Tiền Dương ở bên kia càng khó chấp nhận bộ dạng yếu đuối không chịu nổi của mình, hai mắt bị mất đi ánh sáng làm hắn càng thiếu cảm giác an toàn. Hắn không chịu để bất cứ ai thương hại, thậm chí là đồng cảm với mình, điều này sẽ làm hắn thấy bản thân mình là một kẻ đáng thương.

"Cút đi cho tôi, mấy người cút hết đi cho tôi, tới để chê cười tôi sao?" Tiền Dương mù quáng hất đổ đĩa hoa quả trên bàn, tiếng đĩa rơi xuống đất loảng xoảng cực kỳ chói tai. "Cút hết đi cho tôi!"

Từ văn phòng của bác sĩ đi ra, Nguyên Mộ Trần nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn trong phòng bệnh, Tiền Dương nổi giận gào ầm lên, người lớn trong nhà đều mang vẻ mặt khó xử và bối rối, muốn giúp nhưng lại không dám bước lên. Nguyên Mộ Trần lời hay ý đẹp mời bọn họ về trước, mẹ Tiền do dự nhìn cậu một cái, cầm lấy bàn tay cậu dặn đi dặn lại. Nguyên Mộ Trần kiên định an ủi bà: "Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt."

Nhưng sau khi mọi người đi hết, trong phòng bệnh chỉ còn lại cậu và Tiền Dương, người càng khó xử hơn lại chính là cậu.

"Tôi muốn ly hôn với cậu, tôi không cần cậu nữa."

"Được, em biết rồi." Nguyên Mộ Trần ôn tồn đáp, đút cho Tiền Dương một ngụm nước, chịu đựng hắn chửi mắng.

Ngày qua ngày, Nguyên Mộ Trần làm tốt việc mà mình nên làm, vừa giúp Tiền Dương thay túi nước tiểu vừa vặn nước lau mồ hôi và vết bẩn trên người giúp hắn.

"Không phải là cậu đang trông chờ tôi sẽ yêu cậu đấy chứ? Tôi thích người xinh đẹp trẻ tuổi thôi." Tiền Dương luôn cố ý nói những lời khó nghe, muốn Nguyên Mộ Trần biết khó mà lui.

Nhưng Nguyên Mộ Trần lại nghe tai này ra tai kia, chỉ coi lời hắn nói là gió thoảng qua tai, tùy tiện đáp có lệ: "Được, em biết rồi, đợi anh khỏe lại anh muốn tìm bao nhiêu người thì tìm, em sẽ không cản anh."

Dưới sự dốc lòng chăm sóc của Nguyên Mộ Trần, lại thêm năng lực tự hồi phục kinh người của mình, Tiền Dương dần dần có thể xuống giường đi lại, nhưng vẫn cần Nguyên Mộ Trần dìu giống như trẻ con tập đi vậy. Nhưng mà đi vệ sinh thì vẫn chưa thể nào tự đi được, Tiền Dương ở trước mặt vợ không ngẩng nổi đầu, vừa xấu hổ vừa cảm thấy thẹn, lòng tự tôn sau khi bị thương quấy phá làm tính tình của hắn ngày càng nóng nảy, thà rằng tự sinh tự diệt cũng không muốn ai thương hại mình.

"Sao cậu vẫn chưa cút, sao chưa đi tìm tên tình nhân kia của cậu đi!" Tiền Dương cố ý đả kích Nguyên Mộ Trần, nhưng Nguyên Mộ Trần lại chỉ đáp qua loa, phảng phất như người tên Tiền Dương này trong lòng cậu chẳng quan trọng chút nào.

"Không có, không có người nào như vậy."

"Có biết vì sao tôi luôn tắt đèn không? Là bởi vì không muốn nhìn thấy mặt của cậu đấy."

"Em biết, đợi anh khỏe lại rồi chúng ta sẽ ly hôn, như vậy thì anh sẽ được tự do, nên là mau khỏe lại đi."

"Hóa ra cậu vẫn còn muốn đi." Tiền Dương vung tay đẩy người ra, thân thể nhoáng cái đã ngã xuống dưới cầu thang, lúc lăn xuống dưới đất còn nặng nề đập vào góc nhọn của bậc thang: "Vậy tôi càng không để cậu đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối tuần vui vẻ!

Tối nay lại sửa truyện orz