Khiếm Khuyết Hoàn Mỹ

Chương 5: Hiện tại (3)



Edit: Nananiwe

15

"Đây là nhà của anh?"

Sau khi Tiền Dương xuất viện, hắn và Chung Cẩn tới căn hộ đơn, chỉ là hắn mờ mịt nhìn đồ dùng không nhiều lắm trước mắt, chưa nói đến việc tất cả đều xa lạ không có cảm giác gì quen thuộc, mà là nơi này chẳng có dấu vết gì giống như có người sinh sống cả. Nhưng vân tay trên cửa lại là của hắn, quần áo trong tủ cũng là của hắn, hình như hắn thật sự đã từng sống ở đây.

"Ừ, đây là căn hộ đơn của anh, trước đây chúng ta vẫn luôn sống ở chỗ này." Chung Cẩn ôm cổ Tiền Dương, thân thiết nói: "Trước đây anh từng nói, đây là kim ốc dùng để tàng kiều, em chính là vợ nhỏ của anh."

Tiền Dương lặng lẽ gỡ tay của Chung Cẩn ra, cũng không rõ tại sao trong lòng lại cảm thấy trống rỗng và mất mát. Hắn nhìn Chung Cẩn, điểm nào cũng phù hợp với gu thẩm mỹ của mình. Chung Cẩn đẹp là vậy, nhưng dù ôm mỹ nhân trong ngực cũng không thể vơi bớt khổ sở và khác thường trong lòng.

"Anh đói rồi, em nấu cơm đi." Tiền Dương đi vào phòng ngủ, lấy một bộ quần áo ngủ chuẩn bị đi tắm.

Tắm xong đi ra, trên bàn bày hai hộp cơm gọi từ bên ngoài, vẫn còn bốc hơi nóng. Chung Cẩn ngồi trên bàn vừa ăn mì cay vừa uống coca, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi càng ngày càng hồng.

"Cay quá~" Chung Cẩn há miệng xuýt xoa, cầm lon coca lên uống.

"Anh... mới xuất viện, em để anh ăn đồ ăn ngoài à?" Tiền Dương dừng bước.

Chung Cẩn giống như phải chịu kích thích gì lớn lắm: "Đồ ăn ngoài có làm sao, trước đây không phải anh nói, chỉ cần ở bên cạnh em thì ăn đồ ăn ngoài cũng vui vẻ sao?"

"Nhưng mà anh... anh vẫn còn là bệnh..."

Chung Cẩn nhất thời ấm ức, khổ sở mím môi, hai mắt rưng rưng, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ánh nước khiến người ta thương xót. Cậu nhỏ giọng thút thít: "Nhưng em vẫn luôn như vậy mà, em gọi món giúp anh, toàn là món anh thích ăn."

Tiền Dương không biết nên nói gì, yên lặng ngồi xuống, trước mắt đều là món mình thích nhưng lại không có chút khẩu vị nào. Hắn chắc chắn những món trong bệnh viện kia không phải là đồ ăn ngoài, nhưng hắn cũng biết Chung Cẩn trước mặt không phải là điều dưỡng viên mà hắn mong muốn nhìn thấy. Nhưng vì sao người kia lại không từ mà biệt, dễ dàng biến mất như vậy?

Mỗi khi nhớ đến điều này, trái tim Tiền Dương lại đau đớn khó nhịn, giống như có người dùng kim đâm vào từng mũi vậy.

16

Lại tới ngày quay về bệnh viện để kiểm tra, mỗi lần tới bệnh viện hắn lại nhớ tới đôi tay dịu dàng, giọng nói ngượng ngùng mà động lòng người, vòng eo mảnh khảnh tinh tế, đôi môi chẳng mấy khi chịu mở miệng nói chuyện kia. Khi hai mắt mất đi ánh sáng, các giác quan còn lại được phóng đại rất lớn, những ấn tượng này giống như ăn sâu bén rễ trong lòng hắn, đêm về lại mơ thấy.

Hắn cấp thiết muốn tìm điều dưỡng viên kia, muốn hỏi đối phương tại sao lại đi không từ mà biệt, ngay cả tiền thưởng cũng không cần, hay là đã có người trả tiền giúp hắn rồi. Mà cho dù không thích thì tốt xấu gì cũng cho hắn cơ hội gặp mặt để cảm ơn chứ.

"Bác sĩ, điều dưỡng viên chăm sóc tôi trong thời gian tôi nằm viện đâu rồi?"

"Cậu làm gì có điều dưỡng viên nào?" Bác sĩ nói thẳng, qua một lúc lâu mới nhớ tới lời căn dặn nào đó, do dự mở miệng rồi lại ấp úng: "Ừm... không rõ ràng lắm."

Tiền Dương hỏi cả buổi bác sĩ cũng không nói, vì sao tất cả mọi người đều che giấu cho người kia, ngay cả bố mẹ hắn cũng không nói chữ nào vậy? Mỗi lần hắn cố gắng nhớ lại thì chỉ nhớ ra vài chuyện lông gà vỏ tỏi, đầu của hắn lại bắt đầu đau như muốn nứt ra, chỉ đành phải từ bỏ.

Tiền Dương ngây ngốc đi trong hành lang bệnh viện, mới vừa đi ngang qua phòng bệnh mình từng nằm thì đột nhiên một bệnh nhân đứng chắn đường hắn.

"Anh hồi phục tốt thật đó."

Tiền Dương không có ấn tượng gì về người trước mặt mình: "Cậu là?"

"Tôi nằm đối diện phòng của anh, không ngờ lúc anh nhập viện bị thương nghiêm trọng đến vậy mà lại hồi phục rất nhanh, xem ra vợ anh chăm sóc anh rất tốt."

"Vợ của tôi? Là ai?" Tiền Dương chỉ vào mặt mình, vẻ mặt nghiêm túc.

"Người mà ngày nào cũng tới chăm sóc anh đó, anh bị mù sao." Người bệnh phòng đối diện hơi xấu hổ lắc đầu. Giống như nhớ tới cái gì: "Hừm... Thật ra thì mắt anh cũng không được tốt cho lắm."

"Điều dưỡng viên kia là vợ tôi sao?" Tiền Dương không chắc chắn hỏi lại thêm một lần.

"Nếu không thì sao, ai có thể chịu được tính quái gở kia của anh chứ, tiếng anh mắng người còn truyền tới tận phòng tôi. Vợ anh cũng bị thương đó, vậy mà vẫn phải chăm sóc anh."

Tiền Dương lập tức kích động, không kiềm được ghì chặt vai đối phương hỏi liên tục mười vạn câu hỏi vì sao: "Cậu ấy là ai? Cậu ấy đang ở đâu? Cậu có quen biết cậu ấy không? Sao cậu ấy lại là vợ của tôi? Sao tôi lại có vợ được chứ?"

"Anh hỏi nhiều thế tôi trả lời kiểu gì, tự anh không biết rõ hay sao? Làm sao mà tôi biết được chuyện của anh chứ." Bệnh nhân kia bị đau la oai oái, đẩy tay Tiền Dương ra, nhún vai không hiểu ra làm sao, liếc hắn một cái ghét bỏ lắc đầu, sau đó đi về phòng bệnh của mình.

Để lại Tiền Dương tràn đầy khó hiểu.

Mình kết hôn rồi sao? Mình còn có vợ nữa, vậy sao mình lại không nhớ gì cả?

17

Tiền Dương vẫn không nghĩ ra, nhưng có một lần sơ ý nhìn thấy đơn ly hôn trong tủ quần áo. Hoá ra mình không chỉ đã kết hôn mà còn chuẩn bị ly hôn rồi. Nhưng sao mình không có chút ấn tượng gì về vợ mình vậy? Tiền Dương nhìn cái tên Nguyên Mộ Trần điền trong mục người nhà của phiếu báo cáo tình hình bệnh nhân, vẫn không nghĩ ra chút gì cả. Hắn quyết định đi tới địa chỉ gia đình ghi trên đơn ly hôn một chuyến, có lẽ có thể nhớ ra gì đó.

Tiền Dương theo địa chỉ tìm thấy một căn hộ cao cấp. Mùi hương thơm ngát của hàng hoa sứ trên con đường nhỏ đi vào vườn hoa chạm tới đáy lòng. Hoàn cảnh này vừa xa lạ vừa thân thuộc, hắn có thể xác định được mình đã từng sống ở đây một thời gian rất dài, thế nên cho dù là mất trí nhớ thì hắn vẫn nhớ được mùi hương này.

Tiền Dương đi thang máy tới nơi, hoang mang đứng trước cửa nhà, đặt tay vào khoá cửa nhà bằng vân tay. Một tiếng "tít tít" vang lên, cửa mở, hắn bước vào trong. Chỉ thấy vải trắng bọc lên sofa và đồ dùng trong nhà, bức tường vốn dùng để treo ảnh kết hôn nay chỉ còn những lỗ đinh đã từng đóng lên, khung ảnh đã bị người mang đi rồi.

Nơi này dường như chẳng còn dấu vết có người từng sinh sống nữa, trên mặt đất có hai cái rương hành lý mở toang, bên trong chứa đầy quần áo, còn có ít đồ linh tinh ở bên cạnh, valy đầy nhưng lại không mang đi. Hắn tìm một vòng, trong nhà không có ai cả.

Nơi này có sách của hắn, có dao cạo râu của hắn, có áo sơ mi hắn từng mặc, có dấu vết hắn từng sinh hoạt... Tiền Dương phát hiện mình vô cùng lưu luyến nơi này. Căn phòng được trang trí theo phong cách ấm áp, đồ dùng trong gia đình bằng gỗ được xếp ngăn nắp, rèm cửa sổ màu trắng không cần ấn nút đóng mở, hắn biết ánh sáng của đèn treo trong nhà là màu vàng ấm.

Tất nhiên có lẽ còn có một chủ nhân ấm áp nữa.

Người ấy không ở đây, mấy bông hoa sứ nhặt về được cắm vào bình trên bàn, mùi hương thơm ngát độc đáo của nó làm người ta liên tưởng đến hải đảo nhiệt đới, hương vị không ngừng xộc vào đại não, từng mảnh ký ức và hình ảnh như muốn phá vỡ giam cầm, sức mạnh phá kén từ trong đầu lao ra phá bỏ lớp phòng tuyến, thậm chí đau đớn trong đầu như muốn nổ tung làm Tiền Dương đứng không vững. Hắn quỳ ngồi trên đất đỡ trán, đã nhớ lại tất cả.

Tác giả có lời muốn nói:

Tới đây tới đây.