Khiếm Khuyết Hoàn Mỹ

Chương 6: Quá khứ (3)



Edit: Nananiwe

18

Lần đầu Tiền Dương và Nguyên Mộ Trần gặp nhau là trên bàn ăn xem mắt, lúc ấy hắn mới chia tay Chung Cẩn chưa lâu, đi xem mắt cũng không phải do tự nguyện, mà là do mẹ ép nên mới không tình nguyện mà đi. Giây phút hắn nhìn thấy Nguyên Mộ Trần chỉ cảm thấy dường như bọn họ từng quen biết, nhưng nghĩ mãi cũng không ra là từng gặp ở đâu. Dù gì thì vết sẹo trên mặt người ấy rất khiến người khác chú ý, rõ ràng là không hợp với gu thẩm mỹ của mình. Tiền Dương có thiện ý nhắc nhở Nguyên Mộ Trần, không muốn cậu ngốc nghếch đổ vỏ cho người ta. Nhưng điều làm hắn bất ngờ là đối phương lại đồng ý cuộc hôn nhân này.

Não Nguyên Mộ Trần có vấn đề sao? Hôn nhân không công bằng như vậy cũng có thể chấp nhận. Tiền Dương không có chút tình ý nào với cậu cả, hai người không yêu nhau lại ở bên cạnh nhau như vậy thì ra cái gì?

Nhưng mà dưới sự cưỡng ép của mẹ, hắn vẫn mơ hồ đi lĩnh giấy chứng nhận và chụp ảnh kết hôn, sau đó đóng vào khung to để treo lên tường, nhìn mỉa mai đến cỡ nào chứ. Bọn họ vào lễ đường kết hôn như đã giao ước từ trước, tuyên thệ trước mặt đông đảo người thân bạn bè: Cho dù là đau ốm hay sinh lão bệnh tử cũng sẽ không rời xa nhau, mãi mãi yêu người còn lại tới hết cuộc đời.

Làm xong nghi thức cuối cùng, đôi chồng chồng mới cưới trao cho nhau nụ hôn trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, sau này Tiền Dương mới biết đó là nụ hôn đầu của vợ mình.

Sau khi kết hôn, mẹ hắn cho bọn một căn hộ, nhưng hắn không hỏi một câu nào về việc trang hoàng nhà cửa cả, tỏ thái độ là tôi chi tiền để cậu làm là chuyện đương nhiên, nhưng không ngờ Nguyên Mộ Trần lại xem trọng căn nhà nhỏ này của bọn họ đến vậy. Cậu sẽ chạy tới tất cả những tiệm trang hoàng lắp đặt thiết bị trong thành phố dưới cái nắng gắt của mặt trời, sẽ đến những trung tâm mua sắm lớn để lựa chọn kỹ càng dụng cụ trong gia đình. Thiết kế trong nhà từ thứ nhỏ như vị trí ổ điện cũng được cậu tỉ mỉ suy nghĩ, kỹ sư thiết kế từng gọi điện than thở với hắn rất nhiều lần.

"Vợ cậu thật sự là đối tác cầu kỳ nhất đấy."

Tiền Dương chỉ cười trừ.

Tối hôm căn nhà được trang hoàng xong hết, Tiền Dương đã nói là hắn sẽ về nhà, nhưng bởi vì công ty có tiệc xã giao nên không thể về được, tới một giờ sáng mới lết cả người toàn mùi rượu về đến nhà. Cả tòa nhà đều tối tăm không chút ánh sáng, chỉ có duy nhất nhà hắn vẫn còn bật một ngọn đèn. Cái người chẳng mấy xinh đẹp kia đang nhắm mắt lim dim, rất tự nhiên mà nói với hắn một câu: "Anh về rồi." Sau đó giúp hắn cởi đồ.

Vừa cởi còn vừa hỏi: "Anh có đói không? Em có thể đi hâm nóng..."

Hắn thấy Nguyên Mộ Trần ngáp một cái, lên tiếng ngắt ý tốt của cậu: "Không cần, tôi uống chút nước là được rồi."

Tiền Dương quen thuộc mở tủ lạnh ra muốn lấy một chai nước mát, nhìn thấy trong ngăn tủ chất đầy hộp đồ ăn, không khó để tưởng tượng ra Nguyên Mộ Trần ngồi nhìn một bàn đồ ăn này cô đơn đến mức nào. Nghĩ tới bóng người lẻ loi kia đang chờ một người không về nhà, Tiền Dương vừa định nói một câu xin lỗi, tôi thất hẹn rồi thì Nguyên Mộ Trần đã ân cần đưa cho hắn một chiếc khăn mặt ấm và cốc nước vẫn còn nóng, chẳng nói lời nào nửa đêm đi xuống bếp nấu canh giải rượu cho hắn.

"Uống cái này sẽ đỡ khó chịu hơn chút."

Từ trước đến nay chưa từng có ai đối xử tốt với hắn đến vậy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, nhìn thấy ngón tay có dán băng keo cá nhân của Nguyên Mộ Trần thuận miệng hỏi: "Tay bị làm sao vậy?"

Nguyên Mộ Trần hoảng sợ rụt tay lại che sau lưng, xấu hổ nói: "Lúc nãy thái rau thì cắt phải ngón tay, có phải là em rất ngốc không?"

"Đúng thật là rất ngốc." Tiền Dương là người hiện đại chuyên gọi đồ ăn ngoài cho tiện, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao Nguyên Mộ Trần vẫn cứ kiên trì nấu cơm. Trước đây còn ở cùng Chung Cẩn thì một ngày ba bữa bọn họ đều gọi đồ ăn hoặc tới nhà hàng hẹn hò. Trong mắt hắn, Nguyên Mộ Trần như vậy quả thực là tự kiếm thêm rắc rối.

...

"Quá nhạt, tôi không thích những món không có vị như thế này." Tiền Dương tan làm về nhà nhìn thấy trên bàn toàn là món rau, không phải hắn không muốn ăn mà là cảm thấy không cần thiết. Hắn không hiểu nổi tại sao Nguyên Mộ Trần lại thích ở trong nhà bếp, có cuối tuần cậu còn ở trong bếp hơn nửa ngày chỉ để nấu một nồi canh xương bò.

Chẳng qua là Tiền Dương thật sự thích hương vị đậm, cái này là theo Chung Cẩn. Chung Cẩn thích ăn cay, không thích thanh đạm, thế nên hắn yêu đương với Chung Cẩn cũng bị ảnh thưởng thói quen ăn uống này, dẫn tới việc hắn cũng thích ăn cay. Nhưng Nguyên Mộ Trần vì vết sẹo trên mặt nên từ trước tới nay vẫn ăn thanh đạm, cay một chút thôi cũng không thể ăn được chứ đừng nói tới việc làm món ăn có liên quan tới cay. Nhưng cậu vì Tiền Dương mà nghiên cứu sách dạy nấu ăn khô khan trên máy tính, bận trong phòng bếp hơn nửa ngày. Khói trong bếp xộc lên làm Nguyên Mộ Trần sặc, tay bị mỡ bắn vào đỏ hồng nhanh chóng nổi bọt nước, đau rát không thôi. Phòng bếp ngột ngạt làm cậu bắt đầu ho khan, cuối cùngmột bàn đồ ăn bưng ra cháy khét không đúng yêu cầu.

Tiền Dương nhìn bàn tay đày bọt nước của Nguyên Mộ Trần, chẳng nói lời nào đã ra khỏi cửa, nhưng tới hiệu thuốc lại không biết nên mua loại thuốc mỡ nào. Hắn không có kiến thức về cuộc sống thường ngày, nghĩ dù sao thì cũng mua toàn bộ, sau đó ghé vào tiệm ăn gọi một xuất cơm chiên trứng. Tới khi về đến nhà thì Nguyên Mộ Trần đã ngủ từ lâu rồi, hắn chỉ có thể nhét hết thuốc mỡ vào ngăn tủ chứa mấy gói trà, sau đó bất tri bất giác ngẫm lại hành vi của mình, thế mà nháy mắt ấy hắn lại đau lòng cho Nguyên Mộ Trần.

19

Bọn họ sống chung không nóng không lạnh như vậy nửa năm, Tiền Dương là người dứt khoát quyết đoán trong chuyện tình cảm. Nếu đã kết hôn rồi thì hắn sẽ không cho phép mình không chung thủy, dù bản thân có không yêu vợ đi nữa thì cũng gói lại hết những thứ đồ liên quan tới người yêu cũ vào rương, chỉ không thấy mỗi chiếc chìa khóa dự phòng mà hắn cho Chung Cẩn đâu. Trở về căn hộ ngày xưa từng ở chung, bỏ chiếc rương này vào góc sâu nhất, làm xong thì về nhà, quên cả chuyện xóa dấu vân tay cũ, Từ trước đến nay hắn vẫn không phải là người để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.

Quá khứ thì để quá khứ trôi đi, đến lúc nên nghênh đón một khởi đầu mới rồi. Vì thế Tiền Dương đặt một chuyến du lịch hải đảo năm ngày bốn đêm, lấy danh nghĩ của mẹ để mời Nguyên Mộ Trần đi cùng. Lần đầu được đi du lịch, trên mặt của vợ không khống chế được lộ ra biểu tình vui sướng, Tiền Dương cười mà không nói.

Đảo này tên là "Đảo trăng mật", trên đảo trồng đầy hoa sứ. Vợ luôn nhặt từng bông hoa sứ rơi trên mặt đất, cẩn thận bỏ nó vào túi. Tiền Dương nhất thời nảy ra ý muốn trêu đùa, cài một bông vào vành tai Nguyên Mộ Trần.

"Anh làm gì vậy?" Bên tai đột nhiên bị chạm vào làm khuôn mặt Nguyên Mộ Trần nháy mắt đỏ bừng.

"Chọc em đó."

Nguyên Mộ Trần sờ vào bông hoa, nhìn thoáng qua một cái lơ đãng đặt vào vết sẹo bên mặt, muốn che đi dấu vết xấu xí kia, run rẩy không chút tự tin hỏi một câu: "Như vậy... có đẹp không?"

Tiền Dương vô tình quay đầu lại, mặt trời lặn để lại ráng chiều trên biển, nửa bên mặt thanh tú của Nguyên Mộ Trần phát sáng, ánh nắng chiều ấm áp chiếu vào nửa mặt bên kia, đóa hoa sứ giống như từ vết sẹo bắt đầu nở bung, hai thứ ấy hòa làm một thể. Dường như đó không phải một vết sẹo mà là một đóa hoa khát khao được nở rộ, trong chớp mắt nó như chậm rãi nở hoa trong lòng hắn, mang theo mùi hương thơm ngát nơi đầu mũi.

"Có... có lẽ em là hoa tiên tử." Trái tim Tiền Dương đập nhanh, không kiềm được rung động.

Nguyên Mộ Trần giống như một cây hoa sứ, nhìn thoáng qua thì rất bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng ở chung với cậu lâu ngày thì loài hoa ấy dần dần tỏa ra hương thơm mê người, nở rộ từng đóa xinh đẹp mà lại tao nhã.

Một người mang mùi hương tự nhiên và ấm áp như vậy thì làm gì có ai không thích được chứ.

Tối hôm đó, Tiền Dương như thường lệ tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Sau khi kết hôn thì hắn bắt đầu thanh tâm quả dục, chỉ coi Nguyên Mộ Trần là bạn cùng phòng. Mặc dù cả hai nằm chung giường chung gối nhưng chưa từng bày tỏ tình cảm cũng không vượt ranh giới, nhưng lần này dường như Nguyên Mộ Trần đã cố lấy dũng khí. Sau khi tắt đèn, trong bóng đêm Tiền Dương cảm nhận được bàn tay run rẩy và hô hấp căng thẳng của đối phương đang nhẹ vuốt ve má mình, dường như là lần đầu tiên làm chuyện này. Hắn tưởng tượng ra dáng vẻ xấu hổ của Nguyên Mộ Trần, mừng thầm trong lòng, chủ động nhận nụ hôn ấy, tinh tế cắn mút đôi môi mềm mại của cậu, trao đổi hô hấp lẫn nhau. Bàn tay Nguyên Mộ Trần trúc trắc đốt lửa trên người Tiền Dương không theo quy luật nào, Tiền Dương chỉ đành dùng tay mình lôi kéo tay cậu khám phá một thế giới hoàn toàn mới, mang đến nguồn nước cho sa mạc khô cằn. Nguyên Mộ Trần coi chính mình là con mồi dâng đến miệng gã thợ săn đói khát, quỳ sấp bên người thợ săn. Tấm đệm mềm mại dưới thân cũng vì vậy mã hơi lún xuống một chút. Cơ thể lay động lên lên xuống xuống kịch liệt, ánh trăng xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào cửa sổ sát đất, bóng hai thân thể quấn lấy nhau hiện lên trên tường trắng như tuyết. Hai người triền miên quấn lấy nhau như hai linh hồn cô đơn đang cố gắng hợp lại làm một. Tiền Dương ngửi hương hoa sứ nhàn nhạt trên người Nguyên Mộ Trần, mở đầu từng đợt đòi hỏi va chạm không có điểm dừng, Nguyên Mộ Trần cũng chỉ cắn răng yên lặng thừa nhận.

"Có đau không?" Tiền Dương nhìn thấy Nguyên Mộ Trần cắn chặt môi, khó hiểu nói: "Vì sao không kêu thành tiếng?"

Nguyên Mộ Trần tận lực nhẫn nhịn: "Rất kỳ lạ, em... em sẽ phát ra những tiếng kỳ quái."

"Em thật là... ngốc nghếch đến mức đáng yêu." Hiếm khi Tiền Dương bật cười thành tiếng trong lúc nên nghiêm túc và chuyên tâm cày cấy như bây giờ.

Vẫn nói thích một người bắt đầu từ mùi hương của người ấy.

Chẳng biết từ bao giờ, Tiền Dương đã thích mùi hương trên cơ thể Nguyên Mộ Trần. Chỗ hoa vợ hắn nhặt bỏ vào túi hồi còn ở hải đảo phần lớn là được làm khô, một ít dùng để pha với nước. Cả hai người đều thích loại nước có hương vị này, hồ nước trang trí trong nhà cũng dần dần có rất nhiều hoa sứ tươi mới trôi bồng bềnh.

Ban đêm Tiền Dương sẽ ôm chặt lấy Nguyên Mộ Trần, ra sức vùi đầu vào cổ cậu ngửi như một con chó bự, nghe được tiếng thở dốc của vợ mình.

Hình như mỗi ngày hắn lại yêu vợ thêm một chút. Tiền Dương không còn hứng thú với các loại tiệc rượu xã giao, trừ những lần cần thiết ra, tối nào về đến dưới lầu cũng nhìn thấy ngọn đèn vàng nhỏ phát ra từ căn nhà của mình, trong lòng cảm thấy ấm áp dạt dào. Đây là ấm áp mà Nguyên Mộ Trần cho hắn, là căn nhà mà bọn họ cùng sinh sống.

Có lẽ tình cảm của bọn họ không đủ nóng bỏng nhưng thắng ở chỗ lâu dài, Tiền Dương cho là mình và vợ đã hiểu rõ tâm ý của nhau. Nhưng Nguyên Mộ Trần lại đột nhiên đề cập tới chuyện ly hôn, điều này làm hắn rất khó hiểu. Đang sống chung êm ấm như vậy sao lại có suy nghĩ muốn ly hôn chứ? Nhưng cẩn thận bóc mở từng sự việc một thì không phải là hoàn toàn không có chút dấu hiệu gì. Thảo nào gần đây vợ không cho hắn chạm vào, thảo nào mấy hôm nay đêm nào cũng về trễ, hơn nữa điện thoại còn đề xuất thông tin về các loại phòng ở, chỉ sợ là đang cân nhắc chuyển nhà rồi.

Không phải là vợ có người mình thích ở bên ngoài rồi chứ...

Tiền Dương hốt hoảng.

Hai người không tránh được việc cãi cọ một trận, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau sau hai năm kết hôn. Nguyên Mộ Trần nói là mình hối hận rồi, giây phút ấy Tiền Dương chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo thấu xương. Hắn thừa nhận là khởi đầu của bọn họ không tốt, từ lúc ban đầu thì hắn đã coi Nguyên Mộ Trần là người thay thế. Nhưng ngày ngày đêm đêm sống chung, hắn đã sớm coi Nguyên Mộ Trần là bạn đời của cả cuộc đời này rồi, hiện giờ nghĩ lại hóa ra là do bản thân đơn phương tình nguyện.

"Có phải em đã có người em thích rồi không?" Trên đường đi tới Cục dân chính, Tiền Dương không nhịn được hỏi ra miệng, sợ mối quan hệ vốn mỏng manh của bọn họ sẽ càng thêm không chịu nổi, coi sự yên lặng của Nguyên Mộ Trần là ngầm thừa nhận. Trái tim Tiền Dương càng thêm đau đớn khó chịu, hắn cười khổ: "Xem ra là anh chậm trễ em rồi."

Yêu đương với Chung Cẩn mấy năm, tới giây phút cuối cùng hắn nói bỏ là bỏ, chưa từng nghĩ muốn quay đầu đuổi theo, bởi vì đã không hợp thì dù có miễn cưỡng cũng vẫn không hợp. Nguyên Mộ Trần là người đầu tiên làm Tiền Dương nảy sinh suy nghĩ muốn ở bên nhau. Hắn không muốn ly hôn, thậm chí là muốn mở miệng xin đối phương cho mình một cơ hội. Nhưng Nguyên Mộ Trần lại quay mặt đi, tuyệt tình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngay cả nhìn thẳng cũng không muốn để anh nhìn sao?

Anh không xứng đáng để em lưu luyến đến vậy ư?

Giây phút ấy, Tiền Dương cảm nhận được đau đớn vì bị lạnh nhạt, khi hắn quay đầu lại thì thấy một chiếc xe đi ngược chiều, lái xe say rượu lao vùn vụt tông thẳng tới, trước khi não kịp phản ứng thì đã ôm để bảo vệ vợ theo bản năng, sau đó lại nhận được một cái ôm đáp lại mạnh mẽ. Hắn dùng máu thịt để bảo vệ người yêu của mình dưới thân, đau đớn kịch liệt làm hắn ngất đi. Trước khi hôn mê hắn lại nghĩ, như vậy cũng tốt.

Như vậy thì sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Muốn biết căn nguyên lời "Tắt đèn rồi thì ai cũng như nhau" của tra nam sao? Tui muốn trừng phạt Tiền Dương một trận ha ha ha.

Ừm, nhớ ra rồi, không nên chơi gần lửa.

Tui thật sự sợ hãi orz