Khiếm Khuyết Hoàn Mỹ

Chương 7: Hiện tại (4)



Edit: Nananiwe

20

Ký ức như sóng triều cuồn cuộn tràn vào trí óc, từng chút một truyền tin vào trong đầu, lại chậm chạp về đúng vị trí, Tiền Dương ngồi trên mặt đất gọi điện thoại cho Nguyên Mộ Trần, nhưng lại nghe được thông báo đối phương đã tắt máy rồi.

Tiền Dương nhìn xung quanh căn phòng, thu dọn lại hành lý. Những thứ có liên quan đến Nguyên Mộ Trần đều biến mất, nếu hắn không tìm được nơi này, hoặc là tới chậm một bước khi căn phòng này đã trống rỗng thì có lẽ hắn sẽ mãi mãi không bao giờ nhớ ra trong sinh mệnh của mình từng có được một người như vậy...

"Anh về rồi." Giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai.

Trí nhớ hỗn loạn làm Tiền Dương nháy mắt tưởng rằng mình đã trở về cuộc sống thường ngày. Hắn phải đi xã giao rất nhiều, nhưng chỉ cần không phải uống rượu thì tan làm luôn về nhà đúng giờ. Mà Nguyên Mộ Trần sẽ đeo tạp dề màu đen đứng trong bếp, chỉ cần nghe thấy tiếng mở cửa sẽ lau khô tay chạy từ phòng bếp ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng, mỉm cười tràn đầy hạnh phúc nói: "Anh có mệt không?"

"Có hơi mệt, rất nhớ em." Tiền Dương ngây ngốc lẩm bẩm với khoảng không.

Hắn đã từng coi nơi này là bến đỗ, ở bên ngoài có mệt có đói thì về nhà Nguyên Mộ Trần sẽ mặc hắn đòi hỏi, sẽ cho hắn ấm áp mà hắn muốn. Quá khứ Tiền Dương không ý thức được Nguyên Mộ Trần đã sớm trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của mình, đến tận hiện giờ hắn mới hiểu, hoá ra căn phòng này mất đi một người chủ nhân ngay cả ở lại thêm một giây cũng gian nan tới vậy.

Tiền Dương đợi rất lâu, từ khi trời còn sáng tới tận đêm đen, mặc dù bụng đã đói kêu ục ục nhưng lại không có chút suy nghĩ gì là muốn ăn cả. Điện thoại trên mặt đất kêu vang phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, nhưng người gọi tới lại không phải là người mà mình chờ đợi.

"Anh đang ở đâu vậy? Sao bây giờ vẫn chưa về?" Chung Cẩn sốt ruột hỏi.

"Bây giờ anh về."

Tiền Dương về tới căn hộ đơn thì thấy Chung Cẩn đang ngồi trên sofa chất vấn hôm nay hắn đi đâu, tại sao muộn như vậy mới nghe máy. Tiền Dương yên lặng không nói, Chung Cẩn trước mặt làm hắn nhớ lại thanh xuân đã trôi qua của mình, giống như mở ra một cuốn sách kỷ niệm mang tên "Quá khứ". Bọn họ đã từng có những hồi ức buồn và vui, người này ở bên cạnh hắn mấy năm, bọn họ không ngừng cãi vã, tan tan rồi hợp hợp, đến cuối cùng thì tình cảm gần như chẳng còn, bọn họ triệt để chia tay. Khi hắn gấp trang hồi ức này lại thì người đã ra đi ấy lại trở về.

"Chung Cẩn, anh đã kết hôn rồi." Tiền Dương thở dài, ngồi xuống đầu còn lại của sofa. Khoảng cách của hai người dường như giống một bờ vực nguy hiểm, trên khuôn mặt hắn không có bất kỳ dao động gì, giống như đang đối diện với một người vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Chung Cẩn mím môi, hai mắt ngập nước chớp chớp. Biểu tình và ngữ khí của Tiền Dương giống như ngày ấy bọn họ chia tay, bất luận là cậu giận dỗi thế nào cũng không chút thay đổi, cậu có đóng rầm cửa chạy ra ngoài thì hắn cũng không đuổi theo. Hình bóng của quá khứ và hình bóng của người trước mặt chậm rãi trùng vào nhau.

"Em biết, em biết mà... Em đều biết hết." Cuối cùng Chung Cẩn vẫn tủi thân oà khóc, nước mắt ngày chia tay cứng rắn đè nén xuống hiện giờ cũng rơi cả xuống.

Cậu biết Tiền Dương bị tai nạn đã lập tức bỏ công việc lại, mua vé máy bay trở về, cho rằng hai người họ vẫn còn cơ hội, nhưng lại xem nhẹ giữa bọn họ giờ đây đã có thêm một người.

"Ừm."

Chung Cẩn giống như đã bị nghẹn rất lâu, tự nói tự đáp: "Sau khi chúng ta chia tay, em đã tới thành phố khác, nghe bạn học nói anh chóng vánh kết hôn* đã tức giận quen mấy bạn trai mới, nhưng... Em dần dần nhận ra em chỉ đang cố tìm kiếm hình bóng của anh trên người bọn họ, lúc ấy em mới hiểu rằng em không nỡ bỏ anh, thế nên mới quay trở lại. Em thấy chỗ này vẫn còn đồ của em, anh không ném chúng đi, em tưởng là anh vẫn nhớ em, kết quả không ngờ em lại gặp cậu ấy..."

* Từ gốc là 闪婚 (thiểm hôn): Là tên viết tắt của hôn nhân chớp nhoáng. Nó đề cập đến một kiểu hôn nhân hiện đại, trong đó thời gian từ khi quen biết hay yêu nhau đến hôn nhân là rất ngắn. Dư luận không biết hôn nhân chớp nhoáng ngắn bao nhiêu, nhiều người cho rằng khoảng thời gian này chưa đầy một năm. (Theo Baidu)

Tiền Dương không có hứng thú gì với chuyện của Chung Cẩn, nhưng nghe thấy có liên quan đến vợ mình lại chú tâm vô cùng. Hắn không đợi nổi mà ngắt lời đối phương: "Em gặp cậu ấy rồi?"

Chung Cẩn buồn bã nhìn hắn: "Phải, lúc ấy em nghĩ là em không nên làm phiền anh nữa. Nhưng sau đó em lại nghe nói anh chuẩn bị ly hôn, em... em tưởng là anh vẫn còn...Em cho rằng anh ly hôn là bởi vì em." Chung Cẩn nói tới câu cuối đã nghẹn ngào, dừng lại một chút lại dùng ngữ khí cầu khẩn: "Tiền Dương, em sẽ không giận dỗi linh tinh nữa, anh đừng bỏ em mà."

Tiền Dương thở dài lần nữa, nghiêm túc nói: "Chung Cẩn, quá khứ thì để nó trôi qua đi, em sẽ gặp được người tốt hơn anh. Nhưng người đó không phải là anh, anh đã kết hôn rồi."

"Tiền Dương..." Chung Cẩn muốn nắm lấy tay Tiền Dương, nhưng hắn lại quay đi tránh không cho cậu chạm vào.

"Chúng ta dừng lại ở đây đi."

Chung Cẩn đau khổ khóc nấc lên, mặt mũi đầy nước mắt. Cậu biết mình hoàn toàn không có cơ hội nào nữa, cuối cùng thì vẫn tới chậm một bước. Cậu không biết trân trọng, luôn treo câu chia tay bên miệng, không lúc nào là không thách thức lòng bao dung và tính nhẫn nại của Tiền Dương. Bọn họ đã đi đến bước kết hôn rồi, nhưng cậu lại vì vấn đề nhỏ như kiểu tóc mà tức giận lỡ lời nói một câu vậy thì không kết hôn nữa. Lúc ấy nói xong cậu đã hối hận nhưng vẫn không muốn xuống nước đi xin lỗi, cho là Tiền Dương sẽ tới dỗ dành mình như lúc trước. Nhưng Tiền Dương lại không làm gì cả, dường như đã chịu đựng đủ rồi, còn nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng ý lời chia tay này. Đến khi Chung Cẩn hết giận ngoảnh đầu lại nhìn thì nhận được tin tức Tiền Dương sắp kết hôn. Cậu biết gia đình Tiền Dương vẫn luôn giục hắn kết hôn, lúc ấy thiệp mời cũng đã phát cả rồi, nhưng lại không ngờ có thể tìm được đối tượng kết hôn mới nhanh tới vậy.

Sau khi Chung Cẩn thất tình thì cũng không ở lại nơi ấy nữa, yêu thêm nhiều người mới, đều cảm thấy bọn họ không ai tốt bằng Tiền Dương. Cậu hối hận, quay trở về căn phòng "kim ốc tàng kiều" của mình lại gặp phải Nguyên Mộ Trần, chỉ liếc mắt một cái đã biết người này không hợp gu của Tiền Dương, nhưng Tiền Dương thà lấy một người xấu như vậy làm vợ cũng không muốn cúi đầu làm hoà. Chung Cẩn cảm thấy rất thất bại, đồng thời lòng đố kị chiếm hết đầu óc, trút hết giận lên người Nguyên Mộ Trần, sát muối lên vết thương của người khác.

Sau đó Chung Cẩn khó mà quên được biểu tình hoảng sợ và bi thương của Nguyên Mộ Trần, bất giác nhận ra Nguyên Mộ Trần cũng là người vô tội. Nhưng cậu lại không muốn cúi đầu...

Cậu cướp mất người mà tôi thích rồi, Chung Cẩn chua xót nghĩ.

Hiện giờ nhìn theo bóng Tiền Dương lạnh lùng rời đi, Chung Cẩn biết là không giữ được người này ở lại. Cậu lấy ra những đồ vật cũ từ một góc sáng sủa, đây đều là những thứ đã tích bụi trong lòng Tiền Dương. Chung Cẩn phủi sạch bụi trên đó, lật xem những quyển sách cũ, áo sơ mi tình nhân, vé xem phim, ảnh chụp chung hồi tốt nghiệp...

Hoá ra đã lâu như vậy rồi.

Giây phút nhìn thấy Tiền Dương ở bệnh viện, cậu vẫn không chết tâm muốn nhân lúc Tiền Dương mất trí nhớ để chiếm chút tiện nghi, lén vui vẻ một thời gian. Tiền Dương không yên lòng về cậu nhưng lại cố ý vô tình mà duy trì khoảng cách. Chung Cẩn biết trái tim Tiền Dương đã không còn ở nơi đây nữa rồi.

Mặc dù không cam lòng, nhưng cậu đã chẳng thể làm gì được nữa.

Chung Cẩn ôm lấy những kỷ vật đó một mình đi xuống lầu, dứt khoát vứt hết chúng vào thùng rác, cuối cùng ngoảnh đầu lại nhìn căn hộ đã từng mang lại hi vọng cho mình. Hoá ra cậu đơn phương tình nguyện trở về nơi đây chỉ là vì chờ đợi hiện thực tàn khốc này.

Đều kết thúc rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tui vẫn luôn muốn viết một bộ truy phu, không ngờ lại có thể thực hiện ở đây.

Kết quả... truy phu thất bại ORZ

Chuyện với người yêu cũ có mở đầu có kết thúc dừng ở đây, sau đó sẽ bắt đầu lại... e hèmmm...