Khiếm Khuyết Hoàn Mỹ

Chương 8: Hiện tại (5)



Edit: Nananiwe

Sau khi Chung Cẩn đi, Tiền Dương trở về căn nhà của mình và Nguyên Mộ Trần, nhận ra valy hành lý vốn ở nơi này đã chẳng thấy đâu, là Nguyên Mộ Trần có ý muốn trốn tránh hắn. Nhưng trời đất rộng lớn, Nguyên Mộ Trần có thể đi đâu được chứ, dù sao thì cũng phải về nhà, Tiền Dương quyết định ở lại nhà ôm cây đợi thỏ, nhưng đợi mãi vẫn không đợi được người mà hắn yêu.

Lại đến ngày tái khám nữa, Tiền Dương gặp bệnh nhân phòng đối diện hồi đó của hắn, trùng hợp là bệnh nhân kia cũng chuẩn bị xuất viện vào ngày hôm nay, có lẽ cũng là lần gặp gỡ cuối cùng của hai người, dù sao thì biển người mênh mông, muốn gặp lại nhau quá khó khăn.

"Tạ ơn trời đất, cuối cùng thì tôi cũng được xuất viện rồi. À mà anh đã tìm được vợ anh chưa?" Bệnh nhân phòng bên thay đồ mặc quần áo thường ngày, rảnh rỗi ngồi trên giường bệnh ăn táo, mẹ của anh ta đang đi làm thủ tục xuất viện.

Tiền Dương ngồi bên cạnh đón lấy trái cây mà đối phương đưa cho: "Vẫn chưa, tôi vừa muốn tìm thấy em ấy nhưng lại vừa sợ tìm được em ấy."

"Vì sao?"

"Bởi vì vợ tôi từng nhắc tới chuyện muốn ly hôn với tôi." Nếu là trước đây thì Tiền Dương sẽ không bao giờ kể chuyện riêng của mình với người lạ, nhưng đã nhiều ngày đợi trong do dự và tuyệt vọng, hắn bức thiết phải giãi bày hết để chiếm được an ủi.

"Ly hôn? Không đến mức đó chứ? Nhìn không giống, chịu thương chịu khó như vậy mà." Bệnh nhân phòng đối diện nói ngay không cần suy nghĩ, cố gắng nhớ lại: "Tôi nhớ là anh bị tai nạn giao thông nên mới nhập viện đúng không? Lúc đó anh bị thương nặng còn cậu ấy bị thương nhẹ, nhưng mà hình như cánh tay của cậu ấy gặp chút vấn đề. Lúc anh hôn mê chưa tỉnh ấy, tôi còn thấy tay cậu ấy bó thạch cao cơ. Sau đó anh tỉnh lại thì lần nào cậu ấy đỡ anh cũng rất mất sức, đầu chảy đầy mồ hôi."

Tiền Dương cho rằng lúc ấy Nguyên Mộ Trần được hắn bảo vệ trong ngực rất tốt, chưa từng nghĩ là cậu cũng bị thương. Tiền Dương nhíu chặt mày, tâm tình hiện giờ rất phức tạp, có một cảm giác đau lòng nhè nhẹ. Lúc ấy hai mắt hắn bị mù, hoàn toàn không nhận ra đối phương đang chịu đựng đau đớn để dìu mình. Hơn nữa có một thời gian rất dài tính tình hắn đại biến, yếu đuối mẫn cảm. Lúc ban đầu còn chưa mất trí nhớ, chỉ mới bị mù thôi, lúc ấy biết là bản thân bị thương nghiêm trọng, ngay cả đi tiểu cũng không tự đi được. Vì vậy hắn ghét bỏ bản thân là đồ bỏ đi, người từ trước đến nay luôn tự tin như hắn ghét nhất là dáng vẻ yếu đuối vô năng này. Một người như hắn phải làm thế nào để giữ được Nguyên Mộ Trần ở lại chứ, chỉ có thể cáu giận đập phá không ngừng, thậm chí là làm thương tổn bản thân và thương tổn cả những người yêu thương quan tâm đến hắn nữa.

Tiền Dương vừa hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của Nguyên Mộ Trần, vừa công kích cậu, khiêu khích lực nhẫn nại của cậu với mình, lấy đó để tìm được cảm giác tồn tại.

Em cũng bao dung kẻ kia như vậy sao?

Sau này em sẽ đối xử với hắn ta như với anh sao?

Mỗi lần nghĩ tới đây, Tiền Dương lại không dằn nổi đố kị trong lòng. Nguyên Mộ Trần chăm sóc hắn chỉ xuất phát từ bản tính thiện lương của cậu thôi, không chừng còn ghét bỏ tên phiền phức đang cản bước cậu rời đi như hắn.

Em hi vọng anh mau khỏe là vì muốn đi sao? Tiền Dương đang trong giai đoạn bị bệnh mẫn cảm càng ngày càng trở nên tiêu cực, cáu gắt cũng càng ngày càng nhiều.

"Nói một câu thật lòng nhé, ngày nào tôi cũng thấy anh phá hoại đồ đạc rồi chửi mắng người khác, tôi ở cách một phòng còn không chịu nổi. Vợ anh còn có thể chịu đựng được, chứ mẹ tôi không vừa mắt đâu, mấy lần đề cử cho cậu ấy nhân viên chăm sóc, nhưng mà vợ anh lo lắng người lạ sẽ không chăm sóc được tốt cho anh. Nghĩ tới cũng phải, cho dù là mất tiền thì cũng không phải người nhà mình, làm gì có ai tận tâm tận sức chứ."

Cơ thể Tiền Dương chấn động, đôi môi hơi run lên. Hắn phút chốc ôm lấy hai mắt, muốn che đi con ngươi đỏ ngầu của mình.

"Đêm nào cậu ấy cũng đợi anh ngủ rồi mới đi, có hôm thì đến tận nửa đêm. Nhưng sáng nào cậu ấy cũng đến sớm mang theo ba bữa cơm một ngày cho anh. Bởi vì còn phải giúp anh lau người, mát xa, luyện tập hồi phục từ sáng tới tối, tôi nghe mẹ nói cậu ấy luôn làm sẵn đồ ăn từ sớm rồi để trong bình giữ nhiệt. Mẹ tôi có ý tốt nói với cậu ấy là nhà ăn của bệnh viện cái gì cũng có, nhưng cậu ấy nói chồng cậu ấy thích ăn món nhà làm." Bệnh nhân nọ đột nhiên có chút ngại ngùng: "Lần trước mẹ tôi còn xin một ít cháo của vợ anh cho tôi nữa, tay nghề rất tốt, hâm mộ anh quá."

Nỗi lòng vốn không bình tĩnh của Tiền Dương lại nổi sóng, hắn bối rối vì quá khiếp sợ và đau khổ giống như đã chui vào góc chết không có lối ra: "Có thể em ấy cho rằng chăm sóc tôi là trách nhiệm của em ấy."

"Chẳng lẽ không phải vì yêu anh à?" Bệnh nhân phòng đối diện nghiêng đầu, hỏi một câu rất đương nhiên.

Tiền Dương sững sờ, lời nói của người đối diện làm hắn như tỉnh lại từ trong mộng, cổ họng nghẹn lại không nói được lời nào.

"Đáp án thì anh phải hỏi cậu ấy rồi."

Chẳng lẽ, người mà em ấy yêu vẫn luôn là mình sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Tui xoá vụ kết của ngày mai rồi.

Nhỡ đâu vả mặt thì sao ORZ