Khiếm Khuyết Hoàn Mỹ

Chương 9: Hiện tại (6)



Edit: Nananiwe

Tiền Dương ngồi trên bãi cát ở "Đảo trăng mật", mặc bộ đồ đi biển vừa mới mua tạm, cả người có vẻ mơ hồ không thực tế, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình mang phong cách của hải đảo nhiệt đới, phối với đôi dép tông xỏ ngón. Đây có lẽ là thời gian tốt đẹp nhàn nhã hưởng thụ kỳ nghỉ phép, nhưng khuôn mặt u sầu không đổi, tinh thần suy sụp lại hoàn toàn không ăn nhập với hải đảo vui vẻ này.

Tiền Dương đã đợi ở đây năm ngày rồi, đi xe ngắm hải đảo không dưới mười vòng nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Nhớ lại lúc trước thậm chí hắn còn chạy về nhà hỏi người lớn trong nhà, đau khổ cầu xin mẹ lại bị mẹ mắng cho một trận.

"Tự làm mất vợ mình còn đến hỏi mẹ à?"

"Mày xứng đáng không tìm được vợ."

Trời đất rộng lớn nhưng những nơi hắn có thể nghĩ tới lại không nhiều lắm. Nếu nơi này không có dấu vết của Nguyên Mộ Trần, hắn thật sự không biết nên làm thế nào. Hôm nay là ngày cuối cùng ở lại hải đảo, Tiền Dương một mình tới bãi biển đợi mặt trời mọc. Sáu tiếng nữa là phải làm thủ tục trả phòng, ôm tiếc nuối đi tới sân bay rồi.

Qua một lúc rất lâu, Tiền Dương phủi cát trên ống quần, chậm chạp rời khỏi bãi biển. Khách sạn mà hắn đặt phòng đối diện với biển lớn, cách bãi biển chỉ một con đường. Xe đạp đi lại trên đường quốc lộ không nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai chiếc xe máy phi với tốc độ cao phóng qua như chớp. Tiền Dương chán nản đứng dậy đi phía sau đám người, cách một đôi tình nhân ân ái sến sẩm có một bóng người cao gầy. Mái tóc người ấy cắt gọn gàng sạch sẽ, là kiểu tóc ngắn mà hắn thích. Cổ và cánh tay lộ ra ngoài, làn da dưới ánh mặt trời như phát sáng, là làn da trắng mà hắn thích. Người ấy đang nhìn xung quanh, sườn mặt thanh tú cực kỳ giống Nguyên Mộ Trần trong trí nhớ. Tiền Dương nhất thời ngẩn ngơ.

Có đôi khi nhớ nhung quá nhiều nên nhìn bất kỳ ai trước mắt chỉ có nửa phần tương tự thôi cũng sẽ tự động coi đó là người mà mình muốn gặp. Tiền Dương gấp gáp chen lên, muốn túm lấy bóng hình trong tim mình, thanh niên lại bất ngờ muốn chạy về đường cái phía trước. Đột nhiên một chiếc xe máy phi như bay tới, chưa kịp phanh lại đã đâm trúng thanh niên, cả người thanh niên nháy mắt bị văng xa, rơi phịch một cái xuống mặt đất, máu tươi nhanh chóng tuôn ra rất nhiều.

Những người xung quanh hô to, tiếng hít mạnh vang lên không dứt. Tiền Dương chỉ cảm thấy hai tai ù ù, miệng há hốc không thể nào khép lại được, ánh sáng vừa lóe ra trong mắt phút chốc đã ảm đạm. Đại não hắn trống rỗng, nhưng lại nhanh chóng tỉnh táo lại, gào lên một tiếng tê tâm liệt phế: "Nguyên Mộ Trần, Nguyên —— Mộ —— Trần!"

Hắn xông về phía trước nhanh như chớp, khuôn mặt bởi vì đau đớn kịch liệt mà dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, ôm người đang nằm trên đất vào lòng, hai tay đầy máu dính dấp tanh nồng. Khuôn mặt của người trong ngực đã máu thịt không rõ, Tiền Dương hối hận gào lên tên vợ mình: "Nguyên Mộ Trần, Nguyên Mộ Trần!" Tuyệt vọng trong lòng làm hắn như rơi xuống đáy vực.

Vì sao lần này không thể bảo vệ em chu toàn chứ. Tiền Dương đau đớn ôm lấy người ấy, giống như đã đánh mất cả thế giới của mình.

"Ừm... Vì sao anh vừa ôm người khác vừa gọi tên em vậy?"

Phía sau Tiền Dương truyền đến một giọng nói nghi hoặc, hai mắt hắn đẫm lệ quay đầu lại nhìn. Một đôi giày đi biển màu xanh lam, đôi chân dài trắng ngần, quần đi biển rộng rãi, áo lót in hình đại dương, là một chiếc áo ba lỗ màu trắng, đội chiếc mũ đi biển cũng không giấu được sườn mặt thanh tú. Nhưng dường như tạo hóa lo lắng người ấy quá đẹp nên mới hạ xuống khuôn mặt cậu một nụ hôn, quanh mắt trái có một vết sẹo nhạt màu vàng rất to, khiến người ta đã từng gặp sẽ không thể quên. Người ấy dần dần trùng khớp vào bóng người trong tim của Tiền Dương.

Tiền Dương nhìn lại thanh niên dính đầy máu trong ngực mình, bấy giờ mới phát hiện là mình ôm sai người, xấu hổ giao cho nhân viên y tế. Thấy người nọ được đưa lên xe cứu thương, những người xung quanh tản dần, không gian rộng lớn như vậy cuối cùng chỉ còn hai người vừa mới gặp lại.

Trong lòng có một loại cảm giác mất đi rồi tìm lại được, hắn đột nhiên vọt tới, kéo Nguyên Mộ Trần vào một bên dành cho người đi đường, không để ý tất cả mà ôm chặt cậu vào lòng giống như không nhịn được nữa, không ngừng cảm nhận cảm giác an toàn và an ủi sau khủng hoảng từ đối phương, miệng run rẩy thì thào: "May quá... May quá không phải là em."

"Sao anh lại ở đây?" Nguyên Mộ Trần ở trong ngực Tiền Dương ngẩng đầu lên, duỗi tay muốn đẩy người ra nhưng lồng ngực rắn chắc như núi cao vậy, cậu đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.

"Tới tìm vợ của anh." Tiền Dương cười khổ, trên mặt vẫn còn vết máu tươi, cả người bẩn thỉu nhìn qua hơi buồn cười.

Nguyên Mộ Trần đỏ mặt, cúi thấp đầu một lúc lâu không nói nên lời.

Tiền Dương chớp mắt giả bộ đáng thương: "Người chăm sóc anh là em, người đút cơm cho anh cũng là em, sao em nỡ bỏ mặc mèo con vừa mù vừa mất trí nhớ lại còn bị thương chứ."

"Anh còn bị thương ở đâu nữa?" Nguyên Mộ Trần ngước mắt, không kìm được lộ ra biểu cảm lo lắng. Sau lần đó cậu có đến bệnh viện, bác sĩ nói Tiền Dương phục hồi rất tốt, nhưng để yên tâm còn trộm kiểm tra cánh tay cho hắn nữa, đều không có gì đáng ngại. Đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tiền Dương hình dung bản thân là "mèo con", Nguyên Mộ Trần lại trộm cười, nhỏ giọng thêm một câu: "Anh là mèo già chứ mèo con gì."

Tiền Dương không để ý việc Nguyên Mộ Trần chọc ghẹo mình, tiếp tục bán thảm: "Đau lòng đó, sau khi em đi lòng anh trống rỗng."

"Anh có người yêu cũ xinh đẹp ở cùng..." Nguyên Mộ Trần nói được một nửa thì mím môi, chịu đựng cảm giác đố kị và đau đớn ở ngực trái, ép mình nói: "Hơn nữa, chúng ta ly hôn xong thì anh có thể... nối lại tình cũ với cậu ấy."

"Trừ khi anh chết, nếu không thì anh sẽ không ly hôn với em." Ngữ khí Tiền Dương kiên định.

"Hả?"

Tiền Dương nghẹn một đống lời trong lòng, nhưng đối mặt với vợ dù có ấm ức cũng không dám oán trách quá mức. "Em không nói lời nào đã bỏ anh đi, còn nhường anh cho người khác nữa, có biết là anh khó chịu đến thế nào không? Anh đi khắp nơi tìm em, rất nhớ em, nhưng lại sợ tìm thấy em rồi thì em sẽ nói muốn ly hôn với anh."

"Đó không phải là điều mà anh muốn sao?" Nguyên Mộ Trần thấp giọng nói, đột nhiên bên hông bị một đôi tay kéo đến trước mặt người đối diện. "A ——"

"Anh chỉ cần em." Khuôn mặt Tiền Dương dán sát lại, nhanh chóng hạ xuống môi Nguyên Mộ Trần một nụ hôn, con ngươi thâm thúy nhìn thấy bối rối chợt lóe qua trong mắt Nguyên Mộ Trần. "Người trong tim anh vẫn luôn là em."

Tiền Dương cúi thấp đầu, mũi hai người chạm phải nhau, hô hấp căng thẳng ở bên mũi, hơi thở ấm nóng quanh quẩn cạnh nhau. Nguyên Mộ Trần không dám nhìn Tiền Dương, bất giác nhắm mắt lại. Tiền Dương nóng lòng muốn thử hôn lên đôi môi mà mình ngày đêm mong nhớ kia, nhưng không ngờ...

Cách đó không xa phút chốc vang lên không ít tiếng vỗ tay nhiệt liệt, một người đàn ông trẻ tuổi đeo một chiếc tạp dề vẽ tranh, trên đó dính đầy màu sắc, khóe miệng mỉm cười bất đắc dĩ nhìn hai người họ: "Xin lỗi, làm phiền hai người quay phim rồi."

Nguyên Mộ Trần thoáng cái tỉnh táo, ý thức được mình đang làm gì lập tức quay đầu đi, mặt càng thêm đỏ bừng, nhân lúc Tiền Dương phân tâm vội vã đẩy người ra, chắp hai tay trước ngực chạy bước nhỏ đến trước mặt người đàn ông đó, xin lỗi liên tục: "A xin lỗi xin lỗi, chúng ta tiếp tục đi..."

"Vợ ơi, em đi đâu vậy?" Tiền Dương buồn bực hỏi, thấy Nguyên Mộ Trần bỏ mình lại để đi cùng người khác, còn xin lỗi tên đó nữa, trong lòng hắn bất mãn. Nhưng khó khăn lắm mới tìm được vợ, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể suy sụp đứng sau hai người như chó nhà có tang.

"Có việc." Nguyên Mộ Trần vừa đi vừa nghiêng đầu lại nói có lệ.

Người đàn ông trẻ tuổi vừa đi vừa nhìn sườn mặt ung dung của Nguyên Mộ Trần, nói khẽ: "Vẻ vui sướng và hạnh phúc của cậu sắp không giấu được nữa rồi."

Người đàn ông này là một họa sĩ, đã ở trên hải đảo này rất nhiều ngày, đã vẽ rất nhiều tranh về cảnh biển và mặt trời mọc. Nguyên Mộ Trần ngày nào cũng ngồi một mình bên bãi cát ngắm biển lớn, họa sĩ bị nét ưu thương trong mắt cậu thu hút. Anh ta đã từng gặp rất nhiều kiểu người, cũng đã từng vẽ rất nhiều khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, mặc dù Nguyên Mộ Trần không xuất chúng nhưng vết sẹo trên mặt cậu thật sự rất đặc biệt, khiến người ta nhìn thoáng qua cũng có thể nhớ kĩ. Họa sĩ nghĩ, nếu gặp lại lần nữa nhất định phải tặng Nguyên Mộ Trần một bức tranh trước khi mình rời khỏi đây. Vì vậy anh ta cố lấy dũng khí để mời, Nguyên Mộ Trần vui vẻ đồng ý. Nhưng mới vẽ được một nửa thì Nguyên Mộ Trần đột nhiên đứng dậy, không nói lời nào đã chạy về phía đám đông. Họa sĩ đã quan sát Nguyên Mộ Trần nhiều ngày rồi, đây vẫn là lần đầu tiên thấy cậu hoảng loạn như vậy, giờ phút này dường như anh ta đã hiểu được nguyên do. "Cậu tới hải đảo này giải sầu là vì anh ta?"

"Ừ, anh ấy..." Nguyên Mộ Trần khó mở miệng.

Họa sĩ trẻ tuổi hiểu ý bật cười, nói thầm bên tai Nguyên Mộ Trần: "Là người yêu của cậu đúng không? Hai người còn đeo cùng một kiểu nhẫn kết hôn."

Nguyên Mộ Trần không nói, bất giác nắm chặt tay, rồi lại lặng lẽ giấu tay vào trong túi, chẳng qua là nụ cười trên môi đã chứng minh tất cả.

Tiền Dương đi phía sau không nghe rõ bọn họ đang nói thầm cái gì, tâm tình cực kỳ không vui, cứng rắn chen vào giữa hai người, giả bộ không nhìn thấy Nguyên Mộ Trần đang trợn mắt với mình. Hắn tức tối nhìn trời, sao vợ lại có thể cười với người đàn ông khác chứ?

Hơn nữa trước mặt hắn không kiêng nể gì bốn mắt nhìn nhau vô cùng quang minh chính đại. Tiền Dương không dám lên tiếng kháng nghị, chỉ vì người đàn ông này đang vẽ tranh chân dung cho Nguyên Mộ Trần. Hắn đứng phía sau Nguyên Mộ Trần, dùng ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm họa sĩ nọ. Họa sĩ chạm phải tầm mắt Tiền Dương mấy lần, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Cũng may là tố dưỡng nghề nghiệp đã kéo sự chú ý của anh ta về lại bức tranh sơn dầu.

Qua một lúc rất lâu, Nguyên Mộ Trần nhận lấy bức tranh cuộn từ tay họa sĩ. Cậu nhìn qua một cái, khóe miệng hơi giương lên, chân thành nói: "Cảm ơn anh, tôi rất thích."

Họa sĩ sảng khoái cười thành tiếng: "Cậu thích là được rồi, chúc cậu luôn hạnh phúc và vui vẻ, có duyên chúng ta sẽ gặp lại."

Sau khi hai người họ tạm biệt họa sĩ, chân mày Nguyên Mộ Trần nhếch lên che giấu vẻ dịu dàng, cậu cầm bức tranh đi về hướng khách sạn, thấy Tiền Dương vẫn đi theo mình thì khó hiểu hỏi: "Anh đi cùng em làm gì?"

"Mang vợ về nhà." Tiền Dương cho tay vào trong túi áo Nguyên Mộ Trần, nắm lấy tay cậu kéo đi, ánh sáng từ chiếc nhẫn bạc kết hôn đeo ở ngón áp út của hai người vô cùng chói mắt, quấn lấy chạm vào nhau khiến Tiền Dương nảy sinh cảm giác yêu thương vô hạn, hoàn toàn quét sạch sương mù và cảm giác trống rỗng mấy ngày qua, ngay cả cảm giác ghen tuông vừa mới dâng lên ban nãy cũng giảm đi mấy phần.

Nguyên Mộ Trần đè nén tiếng tim đập kịch liệt của mình, muốn rút tay ra. Tiền Dương đối diện với đôi mắt của cậu, khuôn mặt anh tuấn cười rất gian tà, có niềm tin vào tình thế bắt buộc. Hắn đưa ngón tay của Nguyên Mộ Trần đến bên môi hôn nhẹ xuống, trong lòng Nguyên Mộ Trần giật thót, cố gắng khống chế cảm giác rung động. Thời gian như quay ngược trở về ngày đầu bọn họ gặp nhau, Tiền Dương đẩy cửa bước ra ngoài, bóng hình cao lớn ấy như bước vào tim cậu. Ngày ấy Tiền Dương cũng như bây giờ, khiến người ta rung động không thôi. Cậu không dám hi vọng xa vời là giấc mơ sẽ trở thành sự thật, thế mà hiện tại người đàn ông này đã thực sự là của cậu.

Nguyên Mộ Trần hít sâu một hơi, bình ổn lại nội tâm dậy sóng của mình: "Em không về."

"A..." Tiền Dương thất vọng cụp mắt, giống như một con chó bự đáng thương tha thiết nhìn về phía cửa, đợi một chủ nhân không trở về.

Từ trước đến nay Nguyên Mộ Trần chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của Tiền Dương, không nhịn được bật cười, ho khan một tiếng: "Sáng sớm nay em vừa làm thủ tục thuê phòng ba ngày nữa, chưa thể trả phòng được."

Tiền Dương trừng to mắt, giống như đang ngồi xe từ trên núi cao rơi thẳng xuống nơi thấp nhất, sau đó lại leo lên đỉnh núi cao vậy, cảm giác mất mát trở thành vui vẻ chỉ trong chớp mắt. Buồn vui giận hờn của hắn dễ dàng bị Nguyên Mộ Trần nắm lấy, nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng: "Vậy anh ở lại cùng em." Tiền Dương tay chân vụng về ôm Nguyên Mộ Trần vào lòng, hận không thể vò loạn đầu tóc của cậu, chà đạp lên đôi môi của cậu, làm quần áo chỉnh tề của cậu vì mình mà lộn xộn, đặt cậu bên người mình rồi khóa lại, một giây một phút cũng không muốn rời xa nữa.

Người đàn ông nguy hiểm đang tiến tới gần mình, mang theo sự chiếm hữu nồng đậm, Nguyên Mộ Trần đặt hai tay trước ngực bày ra tư thế phòng bị, không cho hắn tới gần, bất mãn lẩm bẩm: "Anh đã quên mất em, còn... còn dây dưa không rõ ràng với người khác, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu."

Tiền Dương lộ vẻ thành thật vô hại, mỉm cười: "Vậy vợ cho anh một cơ hội, để anh dỗ dành em đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Tui biết là chưa kết thúc được... Ha ha, tui mặc kệ, tui phải gặm đường trước đã!

Cảnh báo nguy hiểm:

Nguyên Mộ Trần: Vấy bẩn em đi.