Khó Chiều

Chương 15



Ôn Dĩ Phàm nhìn thấy biểu cảm của anh bỗng phát hiện ra, hình như cục diện bây giờ nồng nặc mùi thuốc súng.

Nhưng cô không muốn tranh chấp với anh, cũng không biết mình nói câu gì đã chọc đến anh. Thật ra cô cũng không giận dỗi gì Tang Diên, cô chỉ là tức giận Vương Lâm Lâm mà thôi.

"Không có, anh không cần lo." Ôn Dĩ Phàm dừng lại, bình tĩnh nói: "Tôi nào dám có ý đồ với anh."

"..."

"Cũng không phải tôi để ý quá nhiều, thật ra tôi chỉ muốn nói rõ tình huống thôi." Ôn Dĩ Phàm nói: "Tôi không biết câu nói nào của tôi đã chọc giận anh. Nhưng việc này xảy ra quá đột ngột, bây giờ tôi vẫn còn chưa phản ứng kịp nữa đấy."

"Hơn nữa tôi thấy tâm trạng hiện giờ của anh và tôi đều không tốt. Thêm vào đó thời gian cũng đã muộn rồi." Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một hồi lại đề nghị: "Nếu không như vậy đi, tối nay anh ở lại đây trước đã, chúng ta đều phải suy nghĩ lại. Ngày mai sau khi tôi đi làm về chúng ta sẽ bàn bạc lại sau."

Tang Diên vẫn nhìn cô, không hé răng.

Ôn Dĩ Phàm: "Ở ghép không phải là việc nhỏ. Chúng ta cũng không thể quyết định ngay lập tức được. Bởi vì nếu hôm nay anh thấy thích hợp, nhưng ngày mai anh lại cảm thấy chịu không nổi muốn dọn đi, như vậy cũng sẽ gây ra phiền phức cho tôi."

Bầu không khí lại trở nên im lặng.

Ôn Dĩ Phàm rất muốn đi ngủ, lúc này cô cũng chẳng muốn quan tâm chuyện gì nữa. Ngồi ở đây thêm một giây chỉ lãng phí thời gian ngủ của cô mà thôi. Cô hơi thiếu kiên nhẫn nói: "Nếu không anh suy nghĩ một lát nữa đi, tôi đi... "

Tôi đi ngủ trước.

"Được." Tang Diên đột ngột ngắt lời cô, giọng vô cảm: " Mai mấy giờ cô tan sở."

"Chưa biết được." Ôn Dĩ Phàm hơi dừng lại: "Tôi sẽ cố gắng về trước tám giờ."

Tang Diên ngước mắt, khẽ hừ một tiếng.

Anh vừa nói xong, Ôn Dĩ Phàm lập tức cảm thấy như được đặc xá. Cô đứng lên, đầu hướng về trong chỉ: "Vậy đêm nay anh ngủ trong phòng ngủ chính nhé. Nhưng bên trong không có gì cả, anh tự trải giường đi."

Ôn Dĩ Phàm vừa nói vừa nhìn va li của Tang Diên: "Chắc anh cũng mang theo đệm giường và chăn nhỉ?"

Tang Diên không trả lời.

Ôn Dĩ Phàm cũng không hỏi lại: "Vậy tôi đi rửa mặt rồi đi ngủ, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Sau đó, Ôn Dĩ Phàm trở về phòng, cầm quần áo tắm vào phòng ngủ. Cô buồn ngủ đến mức mắt bắt đầu đau, đầu như muốn nổ tung, nhưng tốc độ tắm của cô vẫn không nhanh lên được.

Chờ đến lúc Ôn Dĩ Phàm ôm đồ đi ra, Tang Diên đã không còn trong phòng khách.

Va li của anh vẫn để ở vị trí cũ.

Cửa phòng ngủ chính vẫn đóng chặt như cũ, không nghe được bất kỳ tiếng động nào bên trong, cũng không biết anh đã vào trong chưa.

Ôn Dĩ Phàm hơi do dự, những vẫn không gọi anh.

Trước khi ngủ, Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn điện thoại.

Trước đó không lâu Vương Lâm Lâm đã gửi tin nhắn cho cô.

Vương Lâm lâm: "Tiểu Phàm, xin lỗi mà. Lúc nãy tôi đang ngủ, vì vậy giọng điệu không tốt lắm. Tôi biết tôi đã không xử lý tốt việc này. Tôi đã hỏi chỗ bạn trai tôi rồi. Anh ta nói với tôi anh ta cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng chúng tôi biết đưa thẳng chìa khóa như vậy là không tốt, khiến cô hoảng hốt là lỗi của chúng tôi, thật xin lỗi cô."

Vương Lâm Lâm: "Bạn trai tôi nói, anh ta sẽ nói rõ ràng với Tang Diên, bảo tôi xin lỗi cô thay anh ta."

Vương Lâm Lâm: "Cô đừng giận nữa... Còn có, Ferrari là xe của anh họ tôi. Cô đừng hiểu lầm. "Moa moa" cô giữ bí mật chuyện này dùm tôi, đừng nói với bạn trai tôi. Bởi vì anh ta không muốn tôi tới lui thân mật với anh họ tôi."

Ôn Dĩ Phàm không trả lời, chỉ nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay.

Cô không biết cơn giận của mình với Vương Lâm Lâm có quá đáng không, nhưng cô không thể kiềm chế cảm xúc của mình lúc đó.

Nếu hôm nay người tới không phải là Tang Diên.

Nếu Vương Lâm Lâm đưa chìa khóa cho một người đàn ông khác, một người giống hàng xóm lúc trước của cô. Có phải bây giờ cô vẫn còn bình yên vô sự nằm ngủ trên giường này không?

Ôn Dĩ Phàm thở dài.

Mặc kệ thế nào, Ôn Dĩ Phàm cũng không muốn có giao tình gì với Vương Lâm Lâm nữa.

Cô bắt đầu suy nghĩ về việc ở ghép với Tang Diên.

Sau khi bình tĩnh lại cô lại suy nghĩ tới việc này.

Cô bỗng thấy chuyện này dường như không khó chấp nhận, cô không có yêu cầu cao đối với bạn ở ghép. Đương nhiên, bạn ở ghép cùng phái là tốt nhất. Nhưng bạn khác phái không có vấn đề về nhân phẩm cũng là lựa chọn không tồi.

Mặc dù Tang Diên ăn nói kiểu rất ngứa đòn nhưng Ôn Dĩ Phàm vẫn rất tin tưởng anh.

Ngoài ra, anh không muốn sống lâu mà chỉ ba tháng, điều này giúp cô có khoảng thời gian đệm để tìm một người bạn cùng phòng mới phù hợp và có thể chung sống lâu dài với cô.

Nhưng Ôn Dĩ Phàm nghĩ trải qua một đêm lắng đọng, dựa vào thái độ lúc trước của Tang Diên đối với cô, hẳn anh sẽ không bằng lòng ở ghép với cô đâu.

Sáng hôm sau Ôn Dĩ Phàm bị một cuộc điện thoại đánh thức.

Cô không nhìn người gọi đến, mơ màng bắt máy luôn. Bất ngờ nghe được giọng cười của mẹ cô - Triệu Viện Đông từ đầu kia truyền tới: "A Giáng."

Mí mắt Ôn Dĩ Phàm giật giật, ừ một tiếng.

Triệu Viện Đông kêu nhũ danh của cô.

Ngày Ôn Dĩ Phàm được sinh ra vừa vặn là tiết sương giáng, lúc đó cô vẫn chưa được đặt tên. Bố cô tạm thời đặt tên cô là "Tiểu Sương Giáng". Sau này tuy đã đặt tên khác cho cô, nhưng mọi người đã gọi quen nên dứt khoát lấy tên đó làm nhũ danh cho cô.

Về sau cô lớn hơn một chút, nhũ danh này từ từ được đổi thành hai chữ “A Hàng”.

Nhưng nhũ danh này, trừ mấy người trong gia đình ra, hình như sẽ không có ai khác gọi cô như vậy.

Triệu Viện Đông: "Con đang ngủ sao? Có cần lát nữa mẹ gọi lại không?"

Ôn Dĩ Phàm: "Không sao, con tỉnh rồi."

"Bên Nghi Hà có lạnh không? Con nhớ bận áo ấm nhiều vào. Mẹ xem dự báo thời tiết, bên đó nhiệt độ âm mười mấy hai mươi độ lận, nghe thôi cũng thấy sợ." Triệu Viện Đông ân cần hỏi: "Đừng để bị cảm."

"Dạ."

Triệu Viện Đông thở dài: "Lâu lắm rồi con chưa gọi cho mẹ."

"A." Ôn Dĩ Phàm bật thốt lên: "Gần đây còn bận quá."

"Mẹ biết con rất bận nên cũng không dám gọi điện thoại làm phiền con. Nhưng mà cũng sắp tết rồi." Triệu Viện Đông nói: "Mẹ chỉ là hỏi con, năm nay còn về không?".

"..." Dường như Ôn Dĩ Phàm cũng không phản ứng kịp, hỏi lại: "Về đâu?"

Đầu bên kia im lặng, vài giây sau, giọng nói trở nên mất tự nhiên: "Cái gì mà về đâu? Về chỗ mẹ này. Mấy năm rồi mẹ không gặp con, chú Trịnh của con cũng muốn gặp con nữa."

Ôn Dĩ Phàm mở mắt, dịu dàng ngoan ngoãn nói: "Con còn nghĩ mẹ bảo con về nhà bác cả chứ."

Triệu Viện Đông nghe vậy mỉm cười: "Mẹ cũng không nhất định bảo con đến chỗ mẹ, con muốn đi chỗ bác cả của con cũng được."

"Con lại muốn đến chỗ mẹ hơn." Ôn Dĩ Phàm mở mắt, giọng điệu ôn hòa, không mang theo bất kỳ tính công kích nào: "Nhưng mẹ có nhắc qua với Trịnh Khả Giai không? Cô ta có đồng ý cho con đến đó ăn tết không?"

Bầu không khí lại rơi vào im lặng lần nữa.

Thật ra lời nói của mẹ cô chẳng khác gì câu cửa miệng khách sáo đột ngột thốt ra, không nghĩ tới cô sẽ đồng ý.

Khóe môi Ôn Dĩ Phàm cong lên, nhanh chóng nói: "Con chỉ đùa với mẹ thôi, con không đi đâu cả."

Triệu Viện Đông chưa kịp trả lời thì cuộc trò chuyện giữa hai người đã bị cắt ngang bởi một cô gái lanh lợi và hoạt bát: "Mẹ, mau tới đây! Cam này chọn thế nào đây?"

Giọng nói này vừa như phá vỡ bầu không khí lúng túng lại giống như càng khiến bầu không khí ngột ngạt hơn.

Chỉ cần nghe giọng điệu, Ôn Dĩ Phàm có thể đoán được người đó là Trịnh Khả Giai: "Này! Sao mẹ lại gọi điện thoại thế? Sau này con sẽ không đi mua đồ với mẹ nữa!"

"Được được được! Tới ngay!" Triệu Viện Đông đáp lời, sau đó nhỏ giọng nói: "A Hàng, lát nữa mẹ gọi cho con sau."

Không đợi cô trả lời, Triệu Viện Đông đã cúp máy.

Vội vội vàng vàng.

Dường như chỉ sợ chọc giận bà cô nhỏ kia.

Ôn Dĩ Phàm ném điện thoại sang một bên, lật người, cố gắng trằn trọc để hấp lại giấc ngủ.

Tâm trạng cô không bị ảnh bởi cuộc điện thoại, nhưng cô cũng không thể ngủ lại được.

Ôn Dĩ Phàm là kiểu người điển hình cho việc khó ngủ lại sau khi bị đánh thức, dù cô có buồn ngủ đến díp cả mắt cũng vậy.

Cô đang định vào nhà vệ sinh tắm rửa thì bất ngờ thấy vali để ở phòng khách.

Suốt buổi tối vẫn ở nguyên vị trí cũ.

Lúc này Ôn Dĩ Phàm mới nhớ tới chuyện tối qua, trong lòng hơi buồn bực.

Tang Diên không lấy quần áo tắm rửa sao?

Ôn Dĩ Phàm không để ý lắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ nhanh chóng trở về phòng thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Lúc bước tới huyền quan thay giày, cô liếc mắt đột nhiên không thấy giày của Tang Diên đâu.

Nếu không phải vali của Tang Diên vẫn còn ở đây, Ôn Dĩ Phàm nghĩ anh đã không có ý định ở ghép với cô và bỏ đi luôn rồi.

Ôn Dĩ Phàm do dự một lúc mới hạ quyết tâm gõ cửa phòng ngủ chính, đợi một lúc vẫn không thấy ai trả lời, cô gõ thêm ba lần nữa, rồi nói: "Tôi vào nhé?"

Lại đợi một lúc.

Ôn Dĩ Phàm vặn nắm cửa rón rén đẩy vào

Bên trong trống rỗng, trên giường chỉ có một tấm đệm, cũng không có dấu vết nào cho thấy có người đã ngủ trên đó, không khác gì ngày Vương Lâm Lâm rời đi, chỉ là không có người ở nên có ít bụi trên bàn.

Ôn Dĩ Phàm ra cửa.

Ôn Dĩ Phàm ngồi tàu điện ngầm đến công ty.

Mặc dù Ôn Dĩ Phàm thấy mình không làm gì sai trong việc này, nhưng tối qua Tang Diên không lựa chọn ở lại, điều này vẫn khiến cô cảm thấy rất không hợp tình người.

Như thể chuyện cô đề nghị để anh tạm ở lại trong đêm nay chỉ là ảo tưởng, hay thái độ đề nghị của cô quá tệ khiến lòng tự trọng của đối phương bị tổn thương.

Cô dường như đã trở thành một nhân vật phản diện.

Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn gửi tin nhắn WeChat cho anh.

"Tối qua anh ngủ ở đâu vậy?"

Gửi tin xong, mãi đến khi Ôn Dĩ Phàm tới chỗ làm mà Tang Diên vẫn chưa trả lời.

Sau đó, cô cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện này, bận rộn đến hai giờ trưa mới có thời gian thở dốc, Ôn Dĩ Phàm lại nhìn vào điện thoại của mình, Tang Diên vẫn chưa trả lời cô.

Với thái độ này của anh, Ôn Dĩ Phàm cũng không biết tối nay hai người bọn họ có thể nói chuyện được không?

Ôn Dĩ Phàm lại đành gửi thêm một tin nữa: "Tối này chúng ta sẽ nói chuyện ở đâu?"

Ôn Dĩ Phàm: "Trong nhà hay hẹn chỗ nào khác?"

Lúc này Tang Diên trả lời nhanh hơn một chút.

Trước khi Ôn Dĩ Phàm ăn cơm trưa xong, anh đã trả lời: "Tám giờ tối, ở nhà cô. "

Ôn Dĩ Phàm: "..."

Mịa nó, sao lời này mờ ám quá vậy?

Ôn Dĩ Phàm nhìn chằm chằm vào tin nhắn, nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện có gì không ổn, nhưng không trả lời lại có vẻ không ổn, cuối cùng cô chỉ cắn răng giả vờ không sao trả lời bằng icon:"ok".

...

Trước khi tan sở, Tiền Vệ Hoa bất ngờ vứt cho cô một tin, bảo cô viết bản thảo càng nhanh càng tốt. Cô lại phải ở lại viết cho xong, lúc rời khỏi công ty đã gần tám giờ.

Ôn Dĩ Phàm sợ Tang Diên chờ lâu nên trước đó đã gửi tin nhắn báo cho anh biết trước một tiếng.

Khi cô về đến nhà đã hơn tám giờ rưỡi.

Ôn Dĩ Phàm mở cửa đi vào.

Bên trong tối om, Tang Diên vẫn chưa về.

Ôn Dĩ Phàm đặt chìa khóa lên tủ giày, rũ mắt xuống, đột nhiên phát hiện chìa khóa của Vương Lâm Lâm cũng ở trên đó, cô dừng lại, cầm lấy trong tay, nhìn chằm chằm.

Không ngờ ngay cả chìa khóa Tang Diên cũng không cầm.

Ôn Dĩ Phàm cũng không nghĩ nhiều, ngồi bên cạnh bàn trà nấu nước sôi.

Phòng khách hơi yên tĩnh, Ôn Dĩ Phàm liền mở ti vi xem, khi nước vừa sôi thì chuông cửa cũng reo lên, cô đứng dậy ra mở cửa.

Tang Diên đứng bên ngoài tay đút túi quần, trên người đã thay một chiếc áo khoác sẫm màu mới, đôi mắt xanh xám có vẻ như thức đêm, bộ dáng hơi buồn ngủ.

Ôn Dĩ Phàm lên tiêng chào hỏi, sau đó chỉ chỗ ngồi cho anh: "Anh ngồi trước đi."

Tang Diên không trả lời, tự nhiên bước vào.

Hai người ngồi trở lại đúng vị trí ngày hôm qua.

Ôn Dĩ Phàm rót cho anh ly nước ấm, trước khi vào vấn đề chính cô buột miệng hỏi: "Tối qua anh ngủ ở đâu? Tôi thấy hình như anh không ngủ ở phòng ngủ chính."

Tang Diên nhận lấy ly nước nhưng không uống: "Khách sạn."

Ôn Dĩ Phàm thoáng bất ngờ: "Không phải anh lười đi sao?"

Tang Diên lạnh nhạt nói: "Tôi không có thói quen ngủ ở nhà người khác."

"..."

Ý của anh là tối qua anh vẫn chưa quyết định có vào ở hay không? Cho nên căn nhà này chỉ có thể coi là nhà của Ôn Dĩ Phàm. Nếu lúc đó anh ở lại, thì đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận anh là một kẻ đáng thương không có nhà để về, chấp nhận sự bố thí của cô.

"Anh ngủ ngon là được." Ôn Dĩ Phàm hớp một ngụm nước, khẽ nói: "Vậy chúng ta bắt đầu nói đi? Anh cũng rõ những gì tôi đã nói tối qua rồi chứ?"

"Ừm."

Ôn Dĩ Phàm hỏi: "Anh cân nhắc xong chưa?"

Tang Diên liếc cô: "Cô nghĩ kỹ rồi?"

Ôn Dĩ Phàm nói: "Ừm, tôi cũng không có yêu cầu quá cao đối với bạn cùng phòng, nhân phẩm không có vấn đề, không làm phiền lẫn nhau là được. Hơn nữa không phải anh chỉ ở đây ba tháng thôi sao? Cũng không lâu lắm."

Tang Diên nhướng mày: "Cô đối với tôi yên tâm vậy sao?"

Ôn Dĩ Phàm sững sờ: "Không có gì là không yên tâm."

Tang Diên mỉm cười, chậm rãi nói: "Nhưng tôi lại không yên tâm về cô."

"..."

Vậy thì anh khỏi ở.

Ôn Dĩ Phàm cạn lời với thái độ ngã ngớn của Tang Diên, cô ráng nhịn: "Tôi ở nhà cơ bản là không trao đổi gì với bạn ở chung, trước kia khi còn ở trọ chung với Vương Lâm Lâm cũng vậy, nếu anh không yên tâm, lúc ở trong phòng khóa trái cửa lại là được."

Khóa tám ngàn ổ khóa cũng được.

Tang Diên hơi nhướng mày, không có ý kiến gì với lời của Ôn Dĩ Phàm.

Ôn Dĩ Phàm hỏi lại lần nữa: "Nếu anh đồng ý thì chúng ta sẽ bàn tiếp những việc cần chú ý khi ở ghép."

Tang Diên: "Chuyện gì?"

"Đầu tiên là tiền thuê nhà và tiền đặt cọc." Ôn Dĩ Phàm việc nào ra việc nấy nói: "Khi Vương Lâm Lâm chuyển ra ngoài, cô ấy gửi danh thiếp của chủ nhà qua tin nhắn Wechat cho tôi. Hợp đồng là do trước kia một mình Vương Lâm Lâm ký, còn nửa năm nữa sẽ tới hạn."

Ôn Dĩ Phàm: "Tiền thuê nhà đóng hàng tháng, mỗi tháng mười lăm triệu. Tiền đặt cọc là một tháng tiền thuê nhà. Bây giờ tôi đang đặt cọc tiền thuê nhà. Nếu lúc này anh đã dọn tới đây, vậy chúng ta sẽ chia số tiền này ra?"

Tang Diên lười biếng nói: "Được."

"Vậy để tôi nói rõ hơn với anh." Ôn Dĩ Phàm khom lưng lấy quyển vở từ dưới đáy bàn trà lên, viết lên đó mấy con số: "Bây giờ tôi ở phòng ngủ phụ, anh ở phòng ngủ chính mà Vương Lâm Lâm từng ở, bên trong có phòng tắm. Vì vậy, tiền thuê nhà của anh cao hơn của tôi, chín triệu một tháng. "

Nói đến đây Ôn Dĩ Phàm hơi ngừng lại, ngẩng đầu: "Anh đồng ý không?"

Một tay Tang Diên chống nửa bên mặt, tầm mắt nhìn lên người cô, lơ đãng lắng nghe.

"Ừm."

Ở một không gian riêng biệt, bởi vì nói chuyện nên khoảng cách của hai người cũng gần.

"Tiền điện nước được thanh toán bằng sổ tiết kiệm. Trước đó tôi đã đi đóng tiền nước." Ôn Dĩ Phàm vén tóc ra sau, lật sổ ra nhìn: "Trong đó vẫn còn hơn hai triệu tư."

Tính đến đây, Ôn Dĩ Phàm nói: "Vậy anh chuyển khoản cho tôi mười lăm triệu trước là được."

Lúc nói lời này Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu lên nhìn Tang Diên.

Tang Diên thu hồi mắt: "Được."

"Ngoài ra sau khi ở chung, nhiều thứ không thể phân rõ ràng. Chúng ta cũng sẽ chia nhau phí tiêu hao vật dụng hàng ngày này? Ngày mai tôi sẽ lập danh sách cho anh. Nhưng nếu anh không đồng ý, chúng ta sẽ dùng riêng."

Tang Diên chẳng để ý mấy chuyện vặt vãnh này: "Cô tính xong thì trực tiếp báo số tiền cho tôi là được."

"Về tiền bạc thì đại khái là như vậy." Ôn Dĩ Phàm nói: "Tôi không có kinh nghiệm ở chung với người khác giới nên cũng không có kinh nghiệm gì cả. Tuy rằng anh chỉ sống ba tháng nhưng chúng ta hãy nói trước yêu cầu của bản thân trước được không?"

Tang Diên đúng là rất phối hợp nói: "Cô nói đi."

"Chất lượng giấc ngủ của tôi rất kém. Vì vậy, nguyên tắc đầu tiên là, tôi hy vọng anh không làm ồn ào trong khoảng thời gian từ mười giờ tối đến chín giờ sáng. Thời gian còn lại tôi sẽ không can thiệp. "

Tang Diên nói chuyện như thể một lần chỉ có thể phun ra một chữ: "Được."

Ôn Dĩ Phàm lại nghĩ đến sự khác biệt giữa nam và nữ, nên bổ sung thêm: "Thứ hai, chú ý vệ sinh, dọn dẹp những chỗ bản thân làm dơ, không ăn mặc quá hở hang ở khu vực công cộng".

Nghe được hai chữ "hở hang” Tang Diên khẽ phì cười: "Cô nghĩ hay lắm."

"..."

"Một điều cuối cùng." Ôn Dĩ Phàm không để ý tới anh: "Trước khi dẫn bạn bè về đây, nhất định phải hỏi ý kiến của người còn lại. Dù là khác giới hay đồng giới cũng vậy.”

Nói đến đây, Ôn Dĩ Phàm đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Anh có bạn gái chưa?"

Tang Diên giương mắt: "Hả?"

"Nếu có..." Ôn Dĩ Phàm nhắc nhở: "Anh phải nói trước với bạn gái anh về chuyện này, nếu cô ta để ý..."

"Yên tâm, không có." Tang Diên cong môi, giọng điệu cà chớn: "Nhưng cô cũng đừng vui mừng quá sớm."

Ôn Dĩ Phàm: "?"

Tang Diên: "Tôi tạm thời chưa muốn yêu đương."

"..."

"Được rồi, nếu sau này anh tìm được bạn gái trong thời gian ở ghép, chúng ta sẽ trao đổi chuyện này sau." Ôn Dĩ Phàm lại nói thêm: "Tôi sẽ cũng sẽ nói với anh khi tôi có bạn trai."

Vành môi Tang Diên cứng đờ.

Ôn Dĩ Phàm không nghĩ ra được những yêu cầu khác nữa: "Tạm thời tôi cũng không còn những yêu cầu khác. Đến lượt anh nói ra yêu cầu của mình rồi."

"Chưa nghĩ ra." Tang Diên nói: "Khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói cho cô biết."

Ôn Dĩ Phàm gật đầu: "Vậy tôi..."

Tang Diên: "Tôi ngủ ở phòng nào?"

"Anh đi vào chỗ trong cùng chính là phòng ngủ chính. Lúc Vương Lâm Lâm rời đi đã thu dọn sạch sẽ rồi." Nói nửa ngày, Ôn Dĩ Phàm mới phát hiện một điểm quan trọng nhất: "Anh đi xem thử có hợp với yêu cầu của anh không? Nếu không thì bây giờ anh lại đi khách đi khách sạn đặt phòng."

"..."

Tang Diên ừm một tiếng, đứng dậy đi vào trong.

Ôn Dĩ Phàm thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như mình đã giải quyết được một vấn đề lớn, cô trở về phòng, lật tung tủ để đi tắm rửa thay đồ. Vừa định đi ra ngoài, nhưng do dự một hồi lại dùng đồ mặc che lại đồ lót.

Đúng lúc này cửa phòng đột ngột vang lên.

Ôn Dĩ Phàm cất quần áo lại, bước ra mở cửa: "Sao thế? Không hợp à?"

"Ừm." Tang Diên dựa vào mép cửa, hất cằm về phía phòng ngủ chính: "Cô chuyển qua đó."

Ôn Dĩ Phàm không phản ứng kịp: "Anh định ở trong phòng của tôi?"

Tang Diên lại ừm một tiếng.

Trong phòng của Ôn Dĩ Phàm cũng chẳng có gì cần che giấu. Nên cô dứt khoát né người sang một bên để Tang Diên có thể nhìn thấy đầy đủ không gian bên trong: "Chẳng lẽ phòng ngủ chính không hợp với yêu cầu của anh sao? Nhưng chắc chắn điều kiện của phòng ngủ phụ cũng không bằng phòng ngủ chính?"

Tang Diên nhìn sơ qua phòng của Ôn Dĩ Phàm, gật đầu.

Nhưng vẫn trả lời như cũ: "Cô dọn qua đó đi."

"..."

Ôn Dĩ Phàm dần dần nghĩ đến một câu trả lời không chắc chắn.

Anh chê chín triệu mắc quá sao?

Ôn Dĩ Phàm đứng im, mơ hồ nói: "Giá thuê hai phòng chênh lệch nhau."

Mặc dù cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều này, nhưng vì điều kiện kinh tế Ôn Dĩ Phàm vẫn phải đề cập đến: "Là như vậy, bây giờ tôi vẫn đang thử việc, chỉ được lĩnh trợ cấp. Sáu triệu đã là cực hạn của tôi rồi."

Khóe môi Tang Diên giật giật: "Tôi không bảo cô đưa thêm."

"Vấn đề không phải là anh có muốn tôi trả thêm tiền hay không?" Ôn Dĩ Phàm nói: "Ai trả nhiều tiền hơn sẽ được ở trong phòng có điều kiện tốt hơn. Đây là quy tắc ngầm hơn nữa còn rất công bằng."

"Căn phòng nào tốt hơn là do tôi quyết định." Tang Diên lười biếng quay người lại: "Chứ không phải do căn phòng quyết định, cô hiểu không? "

"..."

"Hơn nữa cô có thể nói lý không?" Tang Diên chậm rãi nói: "Nếu tôi đóng tiền nhà nhiều hơn thì tôi phải có quyền lựa chọn trước chứ, đúng không?"

"Được rồi."

Ôn Dĩ Phàm không hiểu nổi suy nghĩ của anh, nhịn không được hỏi: "Vậy tại sao anh không chọn căn phòng kia?"

"Hả? Không tại sao cả." Tang Diên hờ hững nói: "Chỉ muốn tìm chút việc cho cô làm thôi."

"..."

Qua vài giây, Tang Diên lại nói: "Căn phòng đó có mùi rất khó chịu."

Không biết là anh ăn ốc nói mò hay ăn ngay nói thật nữa.

...

Ôn Dĩ Phàm không có nhiều đồ, khoảng cách giữa hai căn phòng chỉ có hai mét, qua lại vài lần thì chuyển đồ xong. Trong lúc đó Tang Diên vẫn luôn ngồi trên ghế, dáng vẻ giống hệt như ông lớn, không hề có ý định giúp đỡ cô.

Lúc dọn món đồ cuối cùng, Ôn Dĩ Phàm đề nghị: "Nếu đã như vậy, hai nhà vệ sinh trong phòng này chúng ta sẽ chia nhau sử dụng? Lát nữa tôi sẽ đi lấy đồ của tôi ra."

Có lẽ Tang Diên nghĩ là việc này đã trao đổi xong rồi, nên anh chỉ ngước mắt không để ý tới cô.

Ôn Dĩ Phàm coi như anh ngầm thừa nhận, đi tới nhà vệ sinh lấy đồ dùng tắm rửa của mình, sau đó trở về phòng của cô.

Vừa nãy do cô vội dọn đồ nên cũng không quá để ý, lúc này Ôn Dĩ Phàm mới ngửi được trong phòng có mùi, nhưng lại không khó ngửi như Tang Diên nói. Là mùi huân hương mà Vương Lâm Lâm thường sử dụng.

Xem ra vị thiếu gia này không chịu được mùi hương này?

Ôn Dĩ Phàm muốn nói với anh chỉ cần thông gió một chút là sẽ mất mùi.

Nhưng lại nhìn một đống lộn xộn dưới đất.

Nghĩ đến lại phải dọn lần nữa, cô im lặng đành lựa chọn từ bỏ.

Sau khi tắm xong, khi Ôn Dĩ Phàm từ phòng tắm đi ra, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ - trong phòng có phòng tắm thì tốt rồi, cô không cần che giấu quần lót khi đi tắm nữa.

Nhìn căn phòng bừa bộn, Ôn Dĩ Phàm đau đầu, sau khi lau khô tóc liền bắt đầu trải giường.

Mới vừa trải giường xong, Ôn Dĩ Phàm liền nghe được tiếng chuông điện thoại.

Cô đưa tay cầm điện thoại di động trên bàn đầu giường, mở màn hình lên, phát hiện đó là lời nhắc chuyển tiền của Alipay.

Tang Diên đã chuyển khoản cho bạn: ba mươi chín triệu.

Ôn Dĩ Phàm xây xẩm mặt mày khi nhìn thấy số tiền này.

Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại. Có lẽ Tang Diên sợ phiền phức nên đã trả ba tháng tiền thuê nhà, tiền đặt cọc và tiền điện nước. Nhưng tính số chẵn chỉ cần đưa cô ba mươi sáu triệu là đủ rồi.

Sao lại nhiều hơn ba triệu chứ?

Nghĩ tới đây, Ôn Dĩ Phàm lại liên tưởng tới phí “tiêu hao vật dụng sinh hoạt hàng ngày” mà cô đã nói.

Gần đây cô không mua gì, trừ chiếc máy giặt trong nhà quá cũ nên đình công ra. Lúc đó sau khi đã bàn bạc với Vương Lâm Lâm xong, cô mới góp tiền mua máy giặt mới với cô ta.

Vương Lâm Lâm sử dụng không được bao lâu thì rời đi, lúc Ôn Dĩ Phàm trả lại tiền đặt cọc cho cô ta, cũng dứt khoát trả lại tiền mua máy giặt luôn.

Ôn Dĩ Phàm không muốn lợi dụng Tang Diên, vừa chụp màn hình danh sách, vừa dùng máy tính trên điện thoại tính.

Sau khi tính xong, thì chuyển lại số tiền còn dư cho Tang Diên.

Sau khi gửi đi, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, lại nhấc máy lên xem.

...

Cùng lúc đó.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên giường, Tang Diên ném khăn tắm qua, cúi người cầm điện thoại lên.

Ôn Dĩ Phàm đã chuyển khoản cho bạn số tiền một triệu năm trăm sáu mươi ngàn.