Khó Có Thể Khống Chế

Chương 10: Tỏ tình



Khi Trì Dư chuẩn bị rời khỏi nhà họ Trình thf Trình Ngôn nói sẽ đưa cô đi.

“Không cần đâu, anh cứ bận việc của anh đi”

Trình Ngôn cầm lấy áo khoác định đi ra ngoài: “Không bận”

Một cái tự vả đến ngay một giây sau đó, Lâm Trí gõ cửa, lần này anh ta đến thực sự có việc cần báo cáo: “Ông chủ, người của Mộ gia ở thành phố B đến bàn bạc với chúng ta, cần anh ra mặt.”

Mộ gia là gia đình có tiếng đứng đầu ở thành phố B, không thể xem nhẹ thế lực của họ được, trên thương trường Tổng hội cũng có đôi phần quen biết, chuyện này đúng là cần anh ra mặt.

“Không sao, anh cứ làm việc đi, tôi đi đây.”

Trì Dư khua tay rồi lập tức rời khỏi Trình thị, Trì Dư lại đến bệnh viện.

Triệu Liên vẫn chưa tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật, Tô Giản đã xin trường cho nghỉ một ngày để chăm sóc bà ta.

Trì Dư đi ngang qua cửa kính của phòng bệnh, nhìn thấy Tô Giản đang dùng khăn cẩn thận lau tay cho Triệu Liên.

“Mẹ, sao mẹ không nói cho con biết, cứ muốn tự mình chịu đựng, con không dám tưởng tượng căn bệnh này của mẹ khi đau thì sẽ đau đến mức nào, không sao đâu, mẹ, con sẽ cố gắng hết sức, nghĩ cách gom đủ tiền để trị bệnh cho mẹ.”

Trì Dư cầm giỏ hoa quả đứng bên ngoài chần chừ do dự, rồi đưa tay gõ cửa. Hai người ở bên ngoài phòng bệnh một lúc lâu không ai nói gì cả, Tô Giản phá vỡ sự im lặng này trước: “Chị đến đây làm gì?”

“Chị mang đến một ít hoa quả.”

Tô Giản liếc nhìn giỏ trái cây rồi cười: “Sao chị đột nhiên bắt đầu thương hại tôi vậy, lúc trước không phải chị luôn căm ghét tôi lắm sao?”

Trì Dư không nói nên lời: “Lúc trước là lúc trước, bây giờ…”

“Lúc nhỏ, bố luôn thiên vị chị, thật ra tôi biết, lúc chị ức hiếp tôi, bố đều nhìn thấy, chỉ là ông ấy không nói, ông ấy cứ để tùy ý chị, tôi chỉ nói với bản thân mình, không sao, vẫn còn có mẹ, nhưng bây giờ…”

Tô Giản mệt mỏi lần theo bức tường ngồi gục xuống, suy sụp nói: “Ngoài mẹ ra tôi không còn gì cả, nhưng thực sự tôi không biết nên đi đâu để kiếm ra khoản tiền đó.”

“Không phải vậy, ngoài mẹ em ra, còn có một người luôn đứng phía sau em, mãi mãi bên cạnh em, số tiền đó sẽ có người giúp em giải quyết”

“Vậy người đó là ai?”

“Chính là người tối hôm nay sẽ tỏ tình với em ở bãi biển Lâm Hải.” Trì Dư đưa tay ra lau nước mắt của trên mặt của Tô Giản: “Em là nữ chính, đêm này nhớ ăn mặt trang điểm đẹp thật đẹp để đi nghênh đón nam chính của em.”

Tô Giản không hiểu chuyện gì cả: “Đêm nay… bãi biển Lâm Hải?”

Trì Dư bỗng hối hận bản thân buột miệng nói năng không lựa lời, khi không lại đi nói ra điều bất ngờ của Trình Ngôn.

“Tóm lại, sau này em sẽ thuộc về người tối nay đang đợi em ở bãi biển Lâm Hải.”

Trì Dư quay lại tiệm hoa “Bất Tạ” để tiếp tục làm việc,

Chị Hoa chỉ thấy một mình cô nên hỏi: “Diệp Từ không về cùng em sao?”

Trì Dư lắc đầu: “Anh ấy nói mệt quá, sẽ ngủ luôn tại phòng trực ban, nên không về.”

Một chiếc xe tải nhỏ đang đậu ở trước cửa tiệm,Trì Dư vô tình nhìn thấy chị Hoa cứ liên tục chuyển hoa vào trong xe tải.

“Chị Hoa, chị định đóng cửa tiệm vĩnh viễn sao?”

Chị Hoa trợn mắt: “Em đang nói gì đấy, tiệm chúng ta cuối cùng cũng có một mối làm ăn lớn.”

“Mối làm ăn gì mà lớn.”

“Nghe nói, có ông chủ nào đó, chuẩn bị tỏ tình với người mình yêu nên mua nhiều hoa như thế này để đưa đến bãi biển Lâm Hải, em xem, mua chủ yếu là hoa hồng, bách hợp và hoa Tulip.”

Trì Dư lặng lẽ mang hoa vào trong xe giúp chị Hoa.

Một làn hương nhè nhẹ thoáng qua quanh đầu mũi, Trì Dư đã thấy phảng phất sự lãng mạn trọng đại đêm nay.

Nam chính và nữ chính cuối cùng cũng sẽ hạnh phúc bên nhau, nữ phụ cho dù có làm ra bao nhiêu chuyện xấu đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là để thêu hoa dệt gấm cho câu chuyện tình yêu của họ mà thôi.

Lúc mặt trời bắt đầu lặn, ánh chiều tà dần dần chuyển sang màu vàng óng ả, một chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cửa hàng hoa.

Trình Ngôn bước xuống xe, khóe miệng bất giác nhếch lên, tìm kiếm xung quanh hình bóng khiến anh nhớ nhung.

Trì Dư đã thấy Trình Ngôn, cô chưa bao giờ thấy anh cười tươi như vậy, bóng dáng kia to lớn che luôn cả ánh chiều tà màu vàng óng ả đó, giống như bước ra từ trong ánh hoàng hôn rực rỡ kia.

Nhưng cơn đau ở ngực cô từng chút từng chút lan ra đến cả toàn thân.

Trình Ngôn bước đến đưa tay về phía Trì Dư: “Đi thôi”

Trì Dư hầu như không nhìn thấy gì cả, chỉ cứ thế cởi tạp dề ra, nói với chị Hoa một tiếng “Em đi đây” rồi lên xe.

Trình Ngôn cũng không để ý đến chi tiết nhỏ đó, háo hức ngồi vào xe lái đến bãi biển Lâm Hải.

Trên đường không nói lời nào, Trình Ngôn vui quá nên cũng không biết nên nói gì, sắc mặt của Trì Dư càng lúc càng khó coi. Đợi đến khi đến nơi, Trình Ngôn mới thấy sự khác thường của Trì Dư, vẻ mặt lập tức từ vui mừng chuyển sang lo lắng.

“Sao vậy, không khỏe à? Anh đưa em đến bệnh viện.”

Trì Dư gạt tay Trình Ngôn ra, tìm ghế ngồi xuống: “Có lẽ tôi bị say xe, anh để tôi ngồi nghỉ một lát.”

Trình Ngôn mang một cốc nước đến cho Trì Dư, ngồi xuống nhìn thẳng vào cô: “Em nghỉ ngơi đi, khi nào em khỏe lại thì chúng ta bắt đầu, không vội, anh đi xem mọi thứ đã chuẩn bị ổn hết cả chưa.”

Trì Dư yếu ớt không đáp nên lời.

Trình Ngôn đi kiểm tra xem đống hoa hồng mới mua đến, mơ hồ cảm thấy có người đang bước về phía mình, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, là Tô Giản.

Trên người Tô Giản mặc một chiếc váy kẻ sọc màu đỏ trắng, tóc dài vén sau tai, gió biển thổi lên hơi thở của thanh xuân.

Cô ấy bước từng bước đến gần Trình Ngôn cười nói: “Trình tổng, cảm ơn anh.”

Trình Ngôn không có phản ứng gì: “Cảm ơn tôi vì điều gì?”

Thiếu nữ cúi mặt, hai má ửng hồng: “Tôi đã hỏi y tá ghi chép chi phí thanh toán rồi, là anh đã chi trả tất cả chi phí trị liệu của mẹ cho tôi, ngay cả sau nay, bất kể phí nằm viện bao lâu, cũng không cần phải lo.”

Cô gái ngượng ngùng ngước mắt nhìn người đàn ông khôi ngô tuấn tú trước mặt, vành tai đỏ lên như gấc: “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”

Ánh mắt Trình Ngôn không dừng lại quá lâu trên người Tô Giản, mà đang nhìn hướng về giỏ cánh hoa hồng màu hồng phấn.

Những cánh hoa này sẽ dùng để làm mưa hoa, Trì Dư sẽ thích nó, chẳng có cô gái nào lại không thích điều đó, vì để chuẩn bị cho buổi tỏ tình hôm nay, Trình Ngôn thực sự đã bày ra rất nhiều trò.

“Cô không cần cảm ơn tôi, là Trì Dư bảo tôi thay cô ấy thanh toán viện phí.”

Tô Giản ngạc nhiên: “Trì Dư?”

“Phải, nhìn cô ấy khẩn trương như thế, tôi không nhẫn tâm, nên đồng ý với cô ấy giúp cô.”

“Cho nên, người mà anh chuẩn bị tỏ tình tối nay chính là… Tô Trì Dư?”

“Đúng vậy.” Trình Ngôn cười: “Sau này cô nên gọi tôi là anh rể.”

Trong đôi mắt phượng dài và hẹp đó đầy ắp sự dịu dàng dành cho một người khác, một đóa hoa nở rộ trên ngọn núi cao, băng giá kia, dường như cũng tan chảy trong áng chiều hoàng hôn rực rỡ.

Tô Giản đột nhiên nhận thấy nụ cười của Trình Ngôn vô cùng chói mắt, cô ấy giật mạnh chiếc váy kẻ sọc trắng đỏ đã giặt đến trắng bệch trên người, cảm thấy bản thân thật nực cười.

Dồn nén trong tim là những cảm xúc mà ngay chính cả bản thân cô ấy cũng không thể hiểu được, như thể vật gì đó vốn nên thuộc về mình, lại bị người khác cướp mất.

Trì Dư đằng xa nhìn thấy Trình Ngôn và Tô Giản đứng với nhau, mặt cô gái thì thẹn thùng, chàng trai biểu lộ nụ cười rất dịu dàng, cho rằng Trình Ngôn đã tỏ tình thành công, nên đứng lên muốn chúc mừng họ.

Trình Ngôn cảm nhận được cô, quay lưng đi về phía Trì Dư, nhìn thấy nét mặt Tô Giản vừa thẹn vừa giận, Trì Dư càng lúc càng thấy có điều bất thường.

“Ông chủ, cố lên! Hãy tán đổ bà chủ tương lai của nhà họ Trình” Tiếng của Trầm Triết không biết ở đâu vọng đến.

Trì Dư đảo mắt một vòng, mới thấy Trầm Triết đứng một nơi không xa đang phá đám, bên cạnh còn có Lâm Trí cùng với một số người mà cô không quen, tất cả đang nhìn cô.

Trì Dư lúc này mới nhận ra bản thân đang đứng ở vị trí trung tâm, bốn phía còn được trang hoàng bằng đèn ngôi sao, đằng trước còn treo một bảng đèn hiệu lớn, hiển thị ngày tháng hôm nay: 202x/10/22, bên dưới chân rải đầy những cánh hoa, nhẹ nhàng bay theo làn gió biển.

Trình Ngôn bước đến trước mặt Trì Dư, ngắm cô rất lâu, môi mím chặt lại, cuối cùng thốt ra được một câu “Chúng ta bắt đầu chính thức hẹn hò đi.”

Trì Dư đưa tay lên giữ chặt ngực mình, vẻ mặt không dám tin: “Anh, có phải anh nhìn lầm rồi không? Tôi không phải là Tô Giản, tôi là Tô Trì Dư! Khụ khụ khụ…”.

Những lời nói giống như nhau, ngay ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô đã nói với anh như thế ba lần, hôm nay cô lặp lại thêm một lần nữa.

Trình Ngôn dịu dàng nói: “Anh biết, em chính là em, chính là người anh thích.”

“Khụ, khụ, khụ…” Trì Dư quay đầu đi, như muốn ho ra hết cả lục phủ ngũ tạng, Trình Ngôn lo lắng vỗ lưng cô: “Là do anh suy nghĩ không thấu đáo, hôm nay gió biển lớn như thế này, lại khiến em cảm lạnh mất.”

Trì Dư giữ tay Trình Ngôn lại, đôi mặt giàn giụa nước mắt nhìn thẳng vào Trình Ngôn: “ Cho nên, từ đầu đến cuối là anh chuẩn bị để tỏ tình với tôi sao?”

“Đúng, hôm đó em đưa anh đến trường cấp hai ở thành phố A, anh đã ghen khi nhìn em và Đinh Dịch Thần nói cười, đùa giỡn, anh thực sự khẳng định là anh thích em, lúc đó em nói, nếu có người mình thích thì nên bày tỏ, anh cũng cho rằng đúng là tình cảm nên có một sự khởi đầu chính thức.”

“Em xem.” Trình Ngôn chỉ tay về phía bảng đèn hiệu: “ Hôm nay là ngày 22/10, chúng ta chính thức hẹn hò, sau này nếu em dám quên, anh nhất định sẽ không tha cho em đâu.”

“Ôi mẹ ơi” Trì Dư thầm mắng một câu, hóa ra mọi chuyện từ đầu đã không đi đúng hướng, Trì Dư chịu không nổi ho một trận, như thể nước trong người bị rút cạn lại, cạn đến nỗi ngứa ngáy, khó mà chịu được.

Cơn đau ở ngực càng lúc càng gia tăng, truyền đến khiến chân tay rã rời.

Vừa dứt cơn ho, Trì Dư che miệng không ngừng nôn mửa, sau cùng hai chân đứng không vững, cả người ngã xuống trên bãi biển

Trong thần trí lờ mờ, trong đầu Trì Dư hiện lên một dòng chữ màu đen, dần dần hiện ra rõ nét.

[Nếu tình cảm của nam chính xảy ra sai lệch thì cô sẽ bị phản vệ.]

Một giây trước khi ngất đi, Trì Dư thấy khuôn mặt căng thẳng, vẻ mặt hoảng loạn của Trình Ngôn.

Hai tay ôm chặt lấy cô, chạy nhanh đến xe, cô thều thào nói: “Anh… có… độc…” Bước chân Trình Ngôn hơi khựng lại: “Hả…?”