Khó Có Thể Khống Chế

Chương 9: Triệu Liên



Triệu Liên đổ bệnh và phải nhập viện.

Trì Dư cảm thấy tốc độ phát triển tình cảm của nam nữ chính không theo kịp nhịp diễn biến cốt truyện. Trước khi Triệu Liên lâm bệnh, Tô Giản đã sống với Trình Ngôn từ lâu, không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Thế mà bây giờ Trình Ngôn mới chỉ định tỏ tình, có điều gì đó không ổn sao?

Trì Dư nghĩ về điều đó nên quyết định đến bệnh viện với Diệp Từ.

Diệp Từ tò mò hỏi: “Cô biết bà ấy?”

Trì Dư nói: “Bà ấy… bà ấy là vợ cũ của bố tôi.”

Diệp Từ gật đầu và không hỏi thêm câu nào. Khi đến bệnh viện, anh ta lập tức thay đồ bác sĩ và vào phòng mổ.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Trì Dư nhìn thấy Tô Giản với khuôn mặt đẫm nước mắt.

Mặc dù đã biết trước cái kết, nhưng nhìn thấy Tô Giản khóc đến khó thở, cô đành phải an ủi: “Sẽ không sao đâu, mẹ em sẽ không sao đâu.”

Tô Giản nước mắt lưng tròng nhìn Trì Dư.

“Chị ơi, em xin chị, chị có thể lấy tiền ở chỗ bố trả tiền phẫu thuật và viện phí cho mẹ em giúp em được không? Chị ơi, em xin chị, tuy chúng ta là chị em cùng bố khác mẹ nhưng chị vẫn là người thân của em. Chị ơi, chị giúp em được không?” Nước mắt Tô Giản không ngừng rơi.

Tô Giản như vậy, Trì Dư cảm thấy đau khổ khi nhìn thấy cảnh này, không đành lòng làm tổn thương cô ấy.

Trong sách lúc đầu có viết rằng Tô Chí Hoa không nói chuyện Triệu Liên đi quá giới hạn ra ngoài mà ly hôn trong hòa bình, đó chính là lòng tốt lớn nhất của ông ta. Tô Chí Hoa đương nhiên không thể giúp Triệu Liên chi trả toàn bộ chi phí phẫu thuật và viện phí được.

Tô Giản kéo tay áo Trì Dư khóc lóc kể lể: “Em đã xin tiền bố rồi, nhưng số tiền bố đưa không đủ. Bác sĩ nói sau khi mổ còn phải nằm viện để theo dõi, cần có chuẩn bị cho một đợt nằm viện dài ngày, số tiền bố đưa không đủ… Chị ơi, em biết bố yêu chị nhất, chị có thể xin bố giúp em được không? Nếu chị xin, chắc chắn bố sẽ cho. Chị…”

Trì Dư thở dài, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt Tô Giản, nói: “Được.”

Trì Dư đi ra cầu thang và gọi cho Tô Chí Hoa.

“Chà, Trì Dư à. Con có biết dự án mà Trình thị đã giao cho nhà họ Tô chúng ta có bao nhiêu lợi ích không, ha ha​​…”

“Tô Chí Hoa, Triệu Liên đang nằm viện rồi.”

Tiếng cười đột ngột dừng lại: “…Bố biết rồi.”

“Bây giờ người ta đang ở trong phòng phẫu thuật, phải nhập viện để theo dõi sau ca mổ. Chi phí mổ và viện phí là một khoản chi phí rất lớn, chắc chắn Triệu Liên sẽ không thể chi trả nhiều như vậy. Bố… bố giúp bà ta đi.”

“Lúc nãy Tô Giản đến tìm, bố cho rồi.”

Trì Dư lo lắng nói: “Tiền bố đưa không đủ!”

Tô Chí Hoa im lặng một lúc, mới nói: “Nói cho con biết sự thật, Tô Giản hoàn toàn không phải là con ruột của bố. Bố đưa cho con bé số tiền đó là đã cố gắng hết sức rồi. Hơn nữa, bố đã ly hôn với Triệu Liên rồi nên không cần phải chịu chi phí cho bà ta.”

“Nhưng …”

“Con không cần nói thêm nữa, bố sẽ không đưa tiền. Hơn nữa, không phải lúc nào con cũng ghét Tô Giản sao? Tại sao giờ lại đến cầu xin cho con bé?”

“Con… con…” Trì Dư cứng họng.

“Mặc kệ là tại sao, bố đã cho tiền rồi, cũng sẽ không cho thêm. Sau này đừng gọi cho bố về chuyện này nữa. Cúp máy đây.”

Nghe thấy tiếng cúp máy của điện thoại, Trì Dư thở dài.

Trì Dư trở lại cửa phòng phẫu thuật. Nhìn thấy cô, Tô Giản chạy lon ton đến ngay lập tức, trong mắt hiện lên tia hy vọng: “Bố đồng ý chưa?”

Nhìn vào đôi mắt háo hức đó, Trì Dư do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Bố nói… không còn tiền nữa. Hết rồi.”

Con ngươi Tô Giản run lên yếu ớt, cuối cùng cụp mắt xuống, một giọt nước mắt rơi xuống, cô ấy thả bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của Trì Dư xuống, chậm rãi đi tới bên tường rồi chầm chậm ngồi xổm dựa vào tường.

Cô ấy cuộn mình trong vòng tay của mình, một lát sau mới lẩm bẩm: “Ra vậy.”

Trì Dư cảm thấy buồn khi nhìn thấy Tô Giản như thế này. Nhưng cô biết rằng sẽ có người đến giúp Tô Giản giải quyết các hóa đơn y tế.

Trình Ngôn.

Trong sách có viết rằng sau khi Triệu Liên nhập viện, Trình Ngôn thấy bảo bối trong lòng mình đau lòng như thế, anh rất buồn nên đã thanh toán toàn bộ chi phí chữa bệnh cho Triệu Liên, đồng thời mời người tốt nhất đến chăm sóc cho Triệu Liên.

Trì Dư chạy đến phòng y tá và hỏi: “Bệnh nhân Triệu Liên đã được thanh toán đầy đủ chưa?”

Y tá dùng máy tính để kiểm tra rồi nói: “Chưa. Trước mắt vẫn còn nợ hai mươi vạn tiền phí phẫu thuật, lát nữa còn thêm viện phí.”

Trì Dư không tin:”Thực xin lỗi, làm ơn kiểm tra lại. Chắc có người tên Trình Ngôn đứng ra trả phí rồi chứ.”

Y tá nể mặt Trì Dư, quay lại máy tính xem lại, vẫn lắc đầu: “Vẫn chưa nộp.”

Cuối cùng Trì Dư cũng chịu thua và rời khỏi trạm y tá.

Không phải chứ, khi nữ chính trong truyện gặp khó khăn, nam chính lập tức đứng lên và trở thành chỗ dựa vững chắc cho nữ chính mà.

“Tin tức linh hoạt” là kỹ năng cần có của một chủ tịch, nam chính lẽ ra phải biết chuyện Triệu Liên nhập viện lúc này, lập tức ra lệnh thanh toán hết tiền, tại sao vẫn bị chưa đóng tiền?

Tin tức của Trình Ngôn không tốt à?

Trì Dư lờ mờ cảm thấy mọi thứ không phát triển như cô mong muốn, nhưng cô không thể nghĩ ra sự sai lệch đó xảy ra ở đâu.

Sau khi suy nghĩ, Trì Dư quyết định đi tìm Trình Ngôn.

Trì Dư gọi cho Trình Ngôn.

Nhìn thấy ID người gọi, Trình Ngôn hơi nhếch lên khóe miệng, nói với lãnh đạo cấp cao đang ngồi trong phòng họp: “Cuộc họp sẽ tạm dừng trước.”

Trình Ngôn bước ra khỏi phòng họp, lướt ngón tay vào nút trả lời. Anh chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng nói hừng hực của Trì Dư trên điện thoại.

“Trình Ngôn, tôi có thể đến chỗ anh không?”

Trình Ngôn bất ngờ, nhíu mày: “Được, tôi hiện đang ở công ty. Nói với quầy lễ tân rồi cô ấy sẽ trực tiếp đưa cô đến văn phòng của tôi.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Trình Ngôn bước trở lại phòng họp, nói: “Cuộc họp hôm nay kết thúc.” Sau đó vội vàng bước về phòng làm việc, kết nối đường dây nội bộ: “Khi nào bạn gái tôi qua, đưa cô ấy đến văn phòng gặp tôi.”

Giọng điệu rất bình tĩnh, anh không biết mình đã truyền ra một tin tức nặng nề vào trong công ty.

“…Trình tổng, anh có thể cho tôi biết tên bạn gái của anh được không? Bằng cách này thì chúng tôi có thể xác nhận người đó.”

“Trì Dư, Tô Trì Dư.”

Trì Dư chạy xe đến trụ sở của tập đoàn Trình Thị, đi bộ tới phía trước, cô hỏi: “Xin chào., tôi muốn tìm Trình tổng của cô.”

“Xin hỏi cô là…”

“Trì Dư, Tô Trì Dư.”

“Cô là Trì Dư!” Tiểu Mỹ ở quầy lễ tân ngạc nhiên nhìn Trì Dư, mái tóc đen như rong biển dài đến thắt lưng, một đôi mắt hạnh nhân trông rất dễ thương. Trên khuôn mặt cô lại trông rất sáng, có một chút rung động lòng người. Ôi, thật hợp với Trình tổng!

Cô ấy may mắn là người đầu tiên được tận mắt nhìn thấy bà chủ tương lai. Có trời mới biết, khi chủ tịch Trình đích thân nói rằng bạn gái đến công ty tìm anh, nhóm nhân viên của Trình Thị đã bùng nổ.

Tiểu Mỹ hít một hơi thật sâu, nói: “Xin chào, tôi là Tiểu Mỹ, tôi đã làm việc ở quầy lễ tân được bốn năm, Trình thị có hơn hai mươi nghìn nhân viên, tôi rất vinh dự được trở thành một phần trong số đó. Về sau tôi cũng sẽ tích cực dốc sức làm việc cho Trình thị.”

Trì Dư nhìn cô ấy một cách khó hiểu, gật đầu lia lịa: “Tôi xin lỗi, tôi đang vội đi tìm Trình Ngôn, hãy đưa tôi đi trước đã.”

Tiểu Mỹ che miệng đầy phấn khích, Trình Ngôn, gọi thân mật như thế à.

“Vâng, được rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến văn phòng của Trình tổng.”

Trên đường Tiểu Mỹ đưa cô đi, Trì Dư cảm thấy mọi người bên cạnh đều đang nhìn cô, trên mặt họ nở một nụ cười kì lạ.

“Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ, là cô ấy? Là cô ấy sao?”

Tiểu Mỹ không lên tiếng, chỉ nỗ lực nháy mắt với đám người hai bên. Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của Trình tổng!

Trì Dư mơ hồ có thể cảm nhận được rằng họ đang nói về cô, nhưng cô không có thời gian để nghĩ về chuyện đó, cô còn có nhiều việc quan trọng hơn.

Tiểu Mỹ đưa cô đến thang máy dành riêng cho giám đốc và đi đến cửa văn phòng của anh, cô ấy nói: “Văn phòng của Trình tổng ở đây.” Nói xong, cô ấy nhanh chóng rời đi một cách tự giác.

Trì Dư gõ cửa, Trình Ngôn đích thân ra mở cửa.

“Vào đi.”

“Tôi đến bất ngờ, có làm phiền đến anh không?”

Trình Ngôn cười: “Không, hôm nay tôi không bận. Sao, tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Trì Dư đi thẳng vào chủ đề: “Triệu Liên đang nằm viện. “

Trình Ngôn bối rối, hỏi lại: “Triệu Liên… là ai? “

Trì Dư ngạc nhiên nhìn Trình Ngôn: “Bà ta là mẹ ruột của Tô Giản! Tô Giản bây giờ rất đau lòng vì chi phí phẫu thuật của Triệu Liên. Gần như tuyệt vọng. Anh thực sự không biết chuyện này sao?”

Vẻ mặt của Trình Ngôn rất bình tĩnh, trong mắt anh có chút nghi ngờ.

“Tôi không biết.”

Trì Dư nhíu mày không tin, trong sách Trình Ngôn sẽ không thờ ơ với Tô Giản khi đang lâm vào tình trạng khó khăn. Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu vậy.

“Tô Giản bây giờ đang rất cần tiền, anh đi giúp cô ấy đi.” “Sao cô lại vội vàng như vậy?”

“Tôi…” Trì Dư không nói nên lời, cô làm sao có thể giải thích được rằng cô chỉ muốn đưa mọi chuyện về như tình tiết ban đầu.

“ Bởi vì, bởi vì tôi là chị của con bé, tôi cảm thấy đau khổ khi nhìn thấy con bé bất lực.” Ánh mắt lo lắng trong mắt Trì Dư đã in sâu vào trái tim của Trình Ngôn, khiến anh muốn chia sẻ nỗi lo lắng của cô.

Trình Ngôn giơ tay lên, muốn chạm vào cái nhíu mày của Trì Dư. Một bầu không khí khó tả ám ảnh hai người họ, vẻ mặt Trì Dư tái đi từng chút một.

“Sếp! Sếp!” Một giọng nói thiếu thông minh nào đó vang lên ngoài cửa văn phòng.

“Sếp! Tôi đã hoàn thành kế hoạch dự án của sơn trang Thiên Lan rồi, tôi mang nó đến cho anh!” Trầm Triết làm động tác gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào văn phòng.

Trầm Triết đi vào, theo sau là Lâm Trí, bên cạnh cửa vẫn có mấy người thò đầu nhìn vào.

Trình Ngôn miễn cưỡng thu tay về, khoanh tay trước ngực, nâng cằm nhìn hai bàn tay trống rỗng của Trầm Triết: “Bản kế hoạch đâu?”

Trầm Triết ra vẻ giật mình: “À! Đột nhiên cảm thấy có mấy chỗ cần sửa. Ha ha, mấy ngày nữa sẽ đem tới,”

Trình Ngôn liếc mắt nhìn Lâm Trí: “Còn cậu? Cậu vào có chuyện gì vậy?”

Lâm Trí mặt không chút thay đổi nói: “Tôi muốn hỏi ông chủ xem anh có việc gì muốn sai bảo không.”

“Ồ, nhiệm vụ tôi giao cho cậu ngày hôm qua hoàn thành rồi sao?”

Rốt cuộc thì Lâm Trí cũng hoảng sợ: “Không, không, tôi còn cần chút thời gian.”

Trì Dư nhìn hai người đột nhiên xuất hiện từ bên ngoài. Đột nhiên, hai người họ nhìn thẳng vào cô với đôi mắt sáng.

“Xin chào, xin chào, cô có phải là Tô Trì Dư không?” Trầm Triết đi về phía Trì Dư, muốn bắt tay cô.

Trình Ngôn chặn đường của anh ta.

Trì Dư gật đầu.

“Ha ha, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy rồi. Thật là xinh đẹp. Ông chủ đột nhiên nói hôm nay cô đến, điều này khiến chúng tôi hưng phấn mãi. Cô biết không, sáng nay có một cuộc họp…”

“Không có chuyện gì còn không đi?” Trình Ngôn lạnh lùng nhìn hai người.

“Sau này thường xuyên đến công ty nhé.” Ông chủ tức giận nên Trầm Triết và Lâm Trí phải bỏ đi trong tuyệt vọng. Khi rời đi, anh ta vẫn có chút lương tâm đóng cửa lại.

Xảy ra một sự cố nhỏ chen vào, Trình Ngôn khẽ thở dài, nói với Trì Dư: “Được rồi, đừng lo, tôi sẽ giúp Tô Giản nếu cô ấy thiếu tiền.”

Trì Dư gật đầu.

Trong đôi mắt dài và hẹp kia của anh chỉ có một bóng dáng, khóe miệng Trình Ngôn nở nụ cười, không nhịn được lặp lại: “Tối nay đừng quên, tôi sẽ đến đón cô sớm.”

“Tôi không quên.” Trì Dư lắc đầu, nhưng loáng thoáng cảm thấy mẹ của Tô Giản vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật, cho nên thời gian này sẽ không thích hợp.

“Có nhất định là tối nay không?”

“Ừ, tôi đã chuẩn bị rất lâu, không thể đợi được nữa.”

“Vậy anh định thổ lộ ở đâu?”

“Bãi biển Lâm Hải.”

Trì Dư không nói nên lời, nhưng cảm thấy hơi đau ở ngực.