Khó Thoát Khỏi Lòng Bàn Tay

Chương 7: Phòng bi-da



Nghê Diệp về đến nhà hảo hảo ngủ một giấc, cuối cùng đem thể lực mất đi bổ sung lại một ít. Từ giờ về sau vài ngày, tựa như sự lặng yên trước cơn bão, Nghê Diệp nơm nớp lo sợ.

Đồng nghiệp ép buộc cậu khẩu giao kia hai ngày nay không đi làm, nếu không phải ngày đó phát sinh việc kia, Nghê Diệp cũng sẽ không chú ý tới sự hiện hữu của hắn ta.

Nghê Diệp chỉ là một nhân viên bình thường, Phó Khác nói thế nào cũng là lãnh đạo cao tầng, hai người cùng nhau xuất hiện cũng dần ít đi. Vốn nên vui vẻ vì mình trốn khỏi sự dằn vặt của Phó Khác, nhưng lại chán nản cảm thấy mình mất đi giá trị lợi dụng, nhìn phòng làm việc của Phó Khác mà ngẩn người, bình tĩnh nhìn thư ký của Phó Khác từ trong phòng kia đi về phía mình.

“Này! Nghê Diệp!” Tay của thư ký ở trước mắt Nghê Diệp quơ quơ, “Ngẩn người làm gì! Tổng giám đốc gọi cậu!”

“Vâng vâng!” Nghê Diệp từ trên ghế nhảy dựng lên, bước nhanh tới phòng làm việc của Phó Khác.

Lẳng lặng đứng ở trước bàn làm việc, chờ Phó Khác nói chuyện với mình. Phó Khác vẫn cúi đầu chăm chú viết gì đó, bộ dáng như đang bận rộn không có thời gian nói chuyện với Nghê Diệp vậy.

Đợi hơn hai mươi phút, chân của Nghê Diệp có chút mỏi, vừa định động động chân, Phó Khác liền ngẩng đầu liếc Nghê Diệp. Nghê Diệp bật người lại ổn định thân thể, không dám cử động nữa. Phó Khác lại quay về làm việc, tựa như không thấy Nghê Diệp đứng ở trước bàn cản ánh sáng.

Phó Khác nhìn đồng hồ, Nghê Diệp đứng nửa giờ, thấy bộ dạng Nghê Diệp muốn động lại không dám động mới mở miệng nói, “Đứng không yên sao?”

“Ân… Không! Đứng vững!” Lời mới ra khỏi miệng, Nghê Diệp liền hối hận, may là phản ứng đúng lúc.

“Em cũng đã thừa nhận tôi là chủ nhân của em, ” Phó Khác dùng bút gõ gõ lên bàn, “Lại không chủ động chào hỏi tôi.”

“Tôi…” Nghê Diệp nhớ tới tin nhắn trả lời ngày đó, nghĩ đến Phó Khác không phải chán mình, thoáng chốc nghênh đón cảm giác hạnh phúc mơ hồ.

“Ân?” Phó Khác nhìn Nghê Diệp, thấy cậu không muốn nói gì, nhấp một ngụm trà, tiếp tục công việc.

Nghê Diệp vốn tưởng rằng đứng yên rồi, Phó Khác lại không nói câu nào, ngực thở dài, chịu mỏi tiếp tục đứng. Đồng hồ trên tường chuyển động từng giây từng giây, Nghê Diệp từ nhìn chằm chằm Phó Khác chuyển thành nhìn chằm chằm đồng hồ mà đếm.

Phó Khác thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Nghê Diệp, phát hiện tầm mắt của cậu hướng về phía đồng hồ, hoàn toàn trầm ngâm tính toán thời gian. Hắng giọng, kéo lực chú ý của Nghê Diệp quay trở lại. Đi tới trước mặt Nghê Diệp, tay dựa bên bàn làm việc.

Tầm nhìn bỗng nhiên bị cản trở, Nghê Diệp phải nhìn thẳng vào người trước mắt, thấy trong cặp mắt kia lộ ra uy nghiêm, Nghê Diệp cúi đầu. Điện thoại trên bàn vang lên, Phó Khác liền không nhìn cậu nữa.

Trong phòng bi-da yên tĩnh khác thường, không ai lớn tiếng ồn ào náo động, không ai hút thuốc nhả khói lượn lờ, chỉ có tiếng bóng va chạm vào nhau. Chỉ vài bàn có người đang đánh, Phó Khác đưa cho Nghê Diệp một cây cơ, mở bàn chơi.

Nghê Diệp khom lưng cúi người xuống, làm ra tư thế đánh bi-da tiêu chuẩn, động tác cầm cây cơ cũng dị thường đẹp, Phó Khác nhịn không được nhéo mông của dáng người đẹp kia. Nghê Diệp vừa muốn đánh quả thứ nhất, bị hành động của Phó Khác ảnh hưởng, bóng trắng chạy lệch sang một bên, chớ nói chi đến có bóng vào lỗ.

Phó Khác bĩu môi, cầm lấy cây cơ lên thuận tay đánh bóng. Liên tiếp đánh vào vài quả, mới nhìn đến Nghê Diệp ngẩn người không biết đang suy nghĩ cá gì. Cố ý đánh lệch một cái, lui sau hai bước nhường Nghê Diệp đánh.

Vừa nhắm ngay bóng trắng muốn phát lực, tay Phó Khác lại từ cổ áo Nghê Diệp duỗi vào. Nghê Diệp không dám ngồi dậy, vẫn duy trì tư thế mặc cho Phó Khác vuốt ve ngực mình. Làn da trơn mềm truyền cho tay Phó Khác một cảm giác phi thường tốt, ngón tay kẹp lấy hạt đậu hai bên ngực kéo. Thủ đoạn điều giáo ở ngay trước mặt mọi người này, Nghê Diệp cũng không phải lần đầu tiên cảm thụ, nhưng vẫn mắc cở hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Đôi tình nhân ở bàn đối diện hình như có phát giác, cô gái kia luôn luôn nhìn về phía Nghê Diệp và Phó Khác, mở miệng nói chuyện với bạn trai của mình. Qua vài phút sau, cậu trai kia ôm lấy bạn gái chuyển hướng về phía bên kia, xì xào bàn tán một lúc, cô gái kia lại nhìn một cái. Khóe mắt Phó Khác liếc về phía đũng quần Nghê Diệp chậm rãi nhô lên, mới tha cho Nghê Diệp.

“Ông chủ, ” Phó Khác hướng quầy ngoắc, “Chúng tôi muốn một gian ghế lô.”

Ông chủ nghênh tiếp, dẫn bọn hắn tới một gian ghế lô không nhỏ, một bàn bi-da, còn có một sô pha thật lớn. Lão bản chân trước vừa đi, Phó Khác liền để Nghê Diệp nằm trên ghế sa lon. Đem giày và quần đều cởi, quỳ gối trên sô pha mềm mại, cái mông hướng về phía bàn bi-da.

Chờ Nghê Diệp làm xong động tác, thì có tiếng gõ cửa vang lên. Kẹp chặt mông mình, tính khí lại một lần nữa khẽ ngẩng đầu. Phó Khác không do dự mở cửa, đi vào là một thanh niên cười hì hì, như là không thấy được tư thế cực độ sỉ nhục của Nghê Diệp, ngồi xuống bên cạnh Nghê Diệp.

“Phó Khác, đây là của cậu?” Ánh mắt thanh niên kia chỉ một cái.

“Ừ.” Phó Khác vừa vặn đánh một quả vào lỗ.

“Cậu không thể nhiệt tình một chút sao?” Người kia đưa tay để trên lưng Nghê Diệp vuốt lên vuốt xuống, mỗi lần tay đều tiến xuống dưới, sắp chạm tới chỗ đó thì lại đi lên.

“Tiêu Mi, đụng tới liền trực tiếp đi chết đi.” Phó Khác cầm viên lơ xoa xoa đầu cây cơ.

Ở dưới sự vuốt ve của Tiêu Mi, độ nhục nhã của Nghê Diệp tăng nhiều, cảm giác như ở dưới ánh mắt của Phó Khác trộm tinh,kích thích trước nay chưa từng có. Nghe thấy lời cảnh cáo của Phó Khác, lại cảm thấy suy nghĩ của mình vừa rồi đặc biệt không lương tâm.

Đang ầm ĩ, lại truyền tới một tiếng gõ cửa, lần này là Tiêu Mi mở cửa. Nghê Diệp vẫn cúi đầu, thẳng đến người tiến vào trong.

“Tổng giám đốc… Tôi đã tới.” Là vị đồng nghiệp kia.

Nghê Diệp quay đầu nhìn xảy ra chuyện gì, lại chỉ có thể nhìn thấy một chút quần áo trên người tên kia mà thôi.

Lúc này, cái người kêu Tiêu Mi lên tiếng, nghe hắn ta và đồng sự không phải lần đầu tiên gặp mặt.

“Tiểu đê tiện, cưng tới rồi, ” Thanh âm của Tiêu Mi mang theo ý cười, Nghê Diệp miễn cưỡng thấy Tiêu Mi đến gần đồng nghiệp kia, “Ngày đó cưng rõ ràng rất thoải mái mà, tại sao phải chạy?”

Đồng nghiệp kia nói có chút không lanh lẹ, “Ai thoải mái! Anh mới là đồ đê tiện! Không đúng!” Lúc này hắn ta thấy Nghê Diệp quỳ một bên, “Cậu ta mới là đồ đê tiện! Cậu ta ở trong phòng họp dưới chân nhiều người như vậy đạt cao trào, còn giúp tôi khẩu giao!”

Chỉ nghe thấy một tiếng gió “Bá”, Phó Khác một gậy đánh tới, đồng thời vang lên tiếng kêu đau của vị đồng nghiệp kia. Nghê Diệp vừa hả hận, vừa thấy đau giùm hắn. Phó Khác thấy vị đồng nghiệp kia còn muốn tránh, lại đánh thêm mấy gậy.

Tiêu Mi vẫn luôn ở bên cạnh xem kịch vui, hiện tại trực tiếp ngồi bên cạnh Nghê Diệp, vỗ vỗ mông Nghê Diệp, cắn hạt dưa.

Phòng tuy rằng không nhỏ, nhưng dù sao không gian có hạn, hơn nữa vị đồng nghiệp kia quả thực chột dạ đuối lý, tránh một chút chịu một chút hiện tại đã chịu một trận đòn. Phó Khác đánh mệt, vứt cây cơ ngồi bên Nghê Diệp, chặn ngang đem Nghê Diệp ôm lên đùi mình.

“Nhìn kỹ, ” Phó Khác cằm đặt ở đầu vai Nghê Diệp, “Cậu ấy là của tôi.”

“Vâng vâng vâng! Xin lỗi, tôi sai rồi!” Đồng nghiệp thấy tình thế không đúng, vội vã biểu lộ lòng trung thành.

Tiêu Mi đi tới, để đồng nghiệp ngồi chồm hổm dưới đất. Kéo cổ áo bên trái của hắn xé ra, cúc áo toàn bộ bay ra, quần áo mở rộng lộ ra vóc người cũng không tệ lắm. Tiêu Mi trước mắt sáng ngời, ngồi xổm người xuống chọt chọt cơ ngực của vị đồng nghiệp kia.

“Chậc chậc, còn thật cứng rắn.” Tiêu Mi bóp cằm hắn ta, đi về phía bàn bi-da. “Leo lên.” Tiêu Mi gõ gõ bàn.

Đồng sự vội vã leo lên, tự giác cỡi áo, dưới mệnh lệnh của Tiêu Mi liền cỡi quần. Nằm ngửa ở trên bàn, tự ôm lấy hai chân, hậu huyệt còn non nớt bị mọi người vây xem mở ra hợp lại.

Tiêu Mi đem đám bóng đặt trên người của vị đồng nghiệp kia, bắt đầu từ bụng, 4, 3, 2, 1 sắp hàng xuống, một quả vừa vặn đặt trên quần lót của hắn ta. Lại cầm một cây cơ ở trên người vị đồng nghiệp kia so tới so lui, coi như bàn đánh bi-a.

Nghê Diệp nhìn chăm chú, không biết Tiêu Mi đang nghĩ cái gì. Nửa người dưới vốn tĩnh táo dưới hiện tại lại bị hiện trường điều giáo khơi dậy tính thú. Tay của Phó Khác phủ lên, ngón tay trêu chọc hai tiểu cầu ở dưới. Ở bên tai Nghê Diệp nói, “Nhìn Tiêu Mi điều giáo, tự an ủi cho tôi xem.”

Tay sờ trên nam căn cảu mình, nhìn bộ dạng dâm đãng cầu xin dưới tay Tiêu Mi của đồng nghiệp, bất giác tốc độ ma sát trên tay càng lúc nhanh hơn. Phó Khác hài lòng nhìn biểu hiện của Nghê Diệp, ngồi ở trên đùi mình đạt cao trào, đối với Nghê Diệp mà nói hẳn lại là một loại thể nghiệm mới.

Bỗng nhiên Nghê Diệp run lên, ở trên đùi Phó Khác bắn ra. Phó Khác nhìn về phía Tiêu Mi, phát hiện hậu huyệt của vị đồng nghiệp kia đã bị cắm ba cây cơ, hậu huyệt lớn căng cứng không những không chảy máu, mà còn đang chảy ra d*m thủy màu bạc.

Phó Khác cầm mấy tờ giấy đưa cho Nghê Diệp, để cậu lau khô những thú sềnh sệch kia, sau lại đưa quần áo cho Nghê Diệp mặc vào.

“Đi thôi.” Phó Khác nói vừa dứt liền ra khỏi phòng.

Nghê Diệp rất nhanh mặc quần áo tử tế, chạy ra ngoài đuổi theo Phó Khác. Mới phát hiện Phó Khác đang dựa vào cửa lớn hút thuốc, người trong khói mù, Nghê Diệp cảm thấy mình đã rơi vào đầm lầy, cũng không leo lên được nữa.