[Khoái Xuyên] Lưu Ly

Quyển 3 - Chương 13: Rỗng tuếch



Thời điểm giai đoạn hai của chiến dịch bắt đầu cũng là lúc trời chuyển mùa, mưa lâm râm suốt ngày, đường xá bùn lầy trơn trượt. Nhưng thời cơ đã định không thể bỏ lỡ, những người chiến sĩ cách mạng vẫn phải vượt qua trở ngại thời tiết đánh vào đồn điền của giặc.

Lần này tập kích vào quân khu trung tâm, diện tích lớn hơn quân khu bắc rất nhiều. Suốt mấy đêm đánh phá bên phía đông, thắt chặt vòng vây, chia cắt và liên tục tấn công mới kiểm soát được sân bay không quân và hạn chế tiếp viện của địch.

Nhưng trận chiến lần này không hề đơn giản khi bên quân phương tây đã có đủ kế sách để chống phá những người lính cách mạng. Chủ tướng Naja cho rằng họ sẽ thả lỏng vòng vây, nhưng dai dẳng gần năm mươi ngày đêm gay go quyết liệt, cuối cùng quân khu trung tâm đã nằm trọn trong tầm kiểm soát của quân cách mạng, phía phương tây rơi vào tình trạng bị động, mất tinh thần cao độ.

Thời gian sau đó, giai đoạn ba khẩn trương được tiến hành, đạn pháo và thuốc nổ liên tục nổ trên khắp những dải đồi của thung lũng Nại Nhạn. Và sau những cố gắng chiến đấu của quân cách mạng, cờ đại thắng đã phấp phới bay trên nóc hầm chỉ huy địch.

Tranh thủ thời cơ, bộ ban lãnh đạo cộng sản cho tiến công trên nhiều mặt trận khác, quân phương tây bị dồn vào thế bí, nhanh chóng bị cưỡng chế dưới sự chống dậy của nhân dân. Quyền quản lý đất nước bị lật ngược, buộc bọn chuyên quyền ngoại lai phải hạ mình thu tay, đám vua quan triều đình bù nhìn càng không thể làm gì.

Dưới sức ép và tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhà vua bị buộc phải thoái vị, đất nước chuyển sang nền chính trị dân chủ tự do. Ngoại lai phương tây buộc phải ký hiệp ước hòa bình công nhận nền tự chủ của đất nước.

Chiến thắng ở Nại Nhạn là một bước đệm lớn trên hành trình giành lại độc lập, nhưng mới đó thì chưa đủ, bởi đàn áp được một thì vẫn còn không biết bao nhiêu kẻ đang trực chờ lật đổ cách mạng ngoài kia.

Mà cái giá để giành được chiến thắng, vẫn quá đắt.

Sở Vân Chính hai tháng sau trận chiến ấy mới được trở về thành phố Lí Nam. Nơi này đã khác xưa, và bản thân hắn cũng khác trước.

Khi chính quyền không còn, hệ thống xử lí công vụ có những thay đổi lớn, dân tình đứng lên phản ứng, những kẻ tay không che trời trước nay bị siết chặt vòng vây, tan tành lụi bại.

Nhiều cửa hàng bị người biểu tình đập phá thảm hại, con phố sầm uất ngày trước trở nên có chút tiêu điều.

Sở Vân Chính chống chiếc nạng đi trên con đường quen thuộc ở trung tâm thành phố, khi lướt qua tấm biển trang trọng của Blikka, hắn chỉ ngẩn người nhìn một lúc rồi rời đi, cứ thế tiến thẳng về cửa hàng chim cảnh cách đó không xa.

Trong hàng, mấy con vẹt vẫn dẻo mỏ như mọi ngày, thấy hắn về là cả đám chiêm chiếp nói tiếng người, chẳng biết bọn nó học được ở đâu, nhưng mở mồm ra thì ngôn từ rất khốn nạn:"Thằng què, thằng què về!!!"

Chúng nó vừa nói, vừa vỗ cánh phạch phạch như muốn chọc tức người, nhưng hắn không quan tâm, thản nhiên ngồi xuống cái bàn đá tròn ở giữa quán, bình thản rót trong ấm nước ra một ly chè vàng mật.

"Chưa khỏe mà sao cứ thích ra ngoài thế?" Chủ cửa hàng sau khi đổ thêm nước vào mấy chuồng chim bị thiếu thì ra bàn ngồi với hắn. Dáng vẻ của ông đã bị bào mòn theo năm tháng, nay chỉ còn là một ông lão già tóc bạc lơ phơ cùng da dẻ nhăn nheo.

Sở Vân Chính bình thản nhấp hụm nước chè, ánh mắt hướng lên nhìn bầy vẹt lòe loẹt đang bị nhốt trong mấy cái lồng, khe khẽ đáp lời:"Để đỡ bị chim của ông chọc tức."

"Thật là, cái thằng này." Ông lão bất lực nhìn Sở Vân Chính, rồi tầm mắt hạ xuống phía chân hắn, nơi có một bên ống quần xẹp lép chẳng có gì. Lời ông nói ra có chút đau xót:"Để bao giờ ta dạy lại bọn chúng."

"Thôi ạ, kệ bọn nó." Khuôn mặt hắn sau cuộc chiến xơ xác hẳn, sẹo lớn sẹo nhỏ trầy đầy mặt, không còn nét anh tuấn tiêu sái như trước, nụ cười cũng mất đi trên khóe môi mỏng:"Cháu què thật còn gì."

Nói rồi hắn chống nạng đứng dậy, lủi thủi đi vào gian nhà trong, một bên ống quần lủng lẳng. Ở đó đã mất đi một cái chân.

Phòng của Sở Vân Chính được sắp xếp ở tầng một cho tiện đi lại, bên trong đơn bạc không có gì. Hắn ra chỗ chiếc bàn ngồi xuống, đem đồ vừa mới mua đặt lên, tất cả là năm quyển vở ghi chép mới. Hắn lấy trong ngăn kéo ra chiếc bút máy, bắt đầu nắn nót viết từng chữ, cố gắng nhớ về một người đã đi xa.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi theo từng trang nhật ký. Chớp mắt đã qua hai mươi năm.

Sau từng ấy thời gian, cuối cùng đất nước cũng hoàn toàn độc lập, cuộc sống của nhân dân đang dần đi vào quỹ đạo mới.

Cửa hàng chim cảnh giữa trung tâm thành phố năm nào bây giờ đã không còn tiếng giả giọng người của bầy vẹt khốn nạn nào nữa. Giờ nó yên tĩnh vô cùng, mỗi ngày sẽ có một người đàn ông gầy guộc với một bên ống quần xẹp lép ngồi ở bàn đá giữa nhà nhìn ra ngoài phố xem người đi lại.

Nhưng thời gian gần đây, người đàn ông ấy phải nằm liệt trên giường vì bệnh tật.

"Chắc anh ấy khó mà qua khỏi." Trần Thành Vinh bây giờ đã là một bác sĩ gạo cội đang làm chủ tịch bệnh viện thành phố Lí Nam, đồng thời cũng là người phụ trách bệnh tình của Sở Vân Chính suốt hai mươi năm qua đang ngồi nói chuyện với hai người khác.

"Anh Chính muốn đi rồi." Thu Nhị nay là một phụ nữ trung niên điềm đạm tinh tế ngồi cạnh người chồng đã chung sống bao năm qua, khóe mắt hơi cay:"Gần đây anh ấy chẳng chịu ăn uống gì, thuốc cũng lén bỏ, người cứ yếu dần yếu mòn."

"Cũng chịu." Người ngồi cạnh khẽ an ủi. Hình bóng quá khứ gai góc không còn, giờ là một Hà Tam dịu dàng như nước:"Bị bệnh tật dằn vặt như vậy, chống cự đến giờ đã là quá sức lăm rồi. Hai mươi năm qua, chắc anh ấy chờ không nổi nữa."

Sở Vân Chính của hai mươi năm trước, hay hai mươi năm sau, vẫn luôn mang dáng vẻ cô quạnh. Người thân bên cạnh hắn từng người từng người một ra đi, cảm xúc trong trái tim khô héo càng bị bào mòn đến cùng cực, bây giờ tồn tại chỉ còn là cái xác khô, linh hồn cũng đã sớm mục rữa từ lâu.

Hắn nằm trên giường, ánh mắt lờ đờ nhìn ra ngoài bầu trời cao xanh của mùa hạ, trong trí nhớ mờ mịt luôn hằn sâu hình bóng của một người.

Em cũng đẹp như thiên không rực rỡ này.

Hắn thầm nhủ, tầm nhìn bắt đầu mờ dần rồi chìm vào trong giấc ngủ an yên cuối cùng.

__________

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, sau trận chiến ở Nại Nhạn, trong nước còn nhiều biến động nhưng sau 15 năm quốc gia đã hoàn toàn thống nhất.

Hệ thống nhà nước mới bắt đầu phát triển và duy trì, đạt được nhiều thành tựu, bước đầu có vị thế trên trường quốc tế.

Giai đoạn 40 năm sau độc lập, khủng hoảng kinh tế toàn cầu khiến lạm phát gia tăng nhanh chóng, đất nước lúc này buộc phải có những thay đổi để tạo lên một cú xoay mình bật khỏi khó khăn. Những phương án đề xuất liên tục được đưa ra, sau một quá trình gắt gao căng thẳng, cuối cùng nền kinh tế đã vọt lên từ con số âm đi lên bước đường phát triển nhảy vọt.

Nối tiếp 30 năm sau, quốc gia này trở thành một siêu cường kinh tế trong khu vực, là một trong những nơi tập trung vốn đầu tư khủng trên toàn cầu.

Thêm 20 mươi năm nữa, công nghệ thông tin phát triển trở thành đệm bước lớn trên con đường giàu mạnh của quốc gia, trở thành đất nước lí tưởng, điểm đến của rất nhiều người.

Trăm năm lịch sử, từ một tiểu quốc nghèo bị đô hộ, giờ đây đất nước ấy đã trở mình thành công, còn trở nên giàu mạnh và hùng cường. Và trong biên niên sử trăm năm ấy, chắc chắn sẽ không thể nào thiếu đi được giai đoạn đẫm máu của một thời khởi nguyên.

__________

Nó bị bắt nhốt ném vào trại giam, cái chốn dơ bẩn và bốc mùi khiến nó vô cùng khó chịu, chỉ trực muốn nôn mửa ra tại chỗ.

Tội ác của nó đã bị phanh phui, ai cũng khiếp sợ cái sự độc ác và kinh tởm của nó. Chính nó là người đã bày ra kế sách giết Ngọc Thiên Minh.

Lúc Trần Thành Vinh biết nó là kẻ chủ mưu, cậu đã không kiềm nổi mình mà xông đến tát hai bạt tay vào mặt nó mặc cho quản giáo đã can ngăn.

Nó ôm cái mặt đau rát cuộn mình ru rú trên tấm phản gỗ. Mùa đông trong nhà đá rất lạnh, không có gió nhưng hàn khí cứ thổi từ đâu đến buốt hết cả tay chân, nó thì chẳng được mặc ấm.

[Ngươi còn luyến tiếc gì ở thế giới này nữa?] Giọng nói ma mị mà nó yêu thích vang lên trong đầu.

Ánh mắt nó hơi dại đi, không biết vì lạnh hay vì cảm giác khác biệt nào khác, nó thủ thỉ với đối phương bằng thái độ ngọt ngào nhất:[Lần này ta đã làm rất tốt đúng không?]

[Thất bại.] Âm thanh nhàn nhạt phủ nhận mong đợi nhỏ nhoi của nó ngay tức khắc.

Nhưng nó chẳng thèm quan tâm, ngược lại càng hưng phấn hơn:[Vậy lần kế, ngươi phải dạy bảo ta thật nhiều, nha?]

Nó bên trong mềm mại làm nũng, nhưng bên ngoài nụ cười ranh ma đã treo trên khóe môi xinh đẹp. Nó nghe thấy câu trả lời hợp ý, gương mặt lại càng tràn đầy sự si mê điên cuồng.

Tựa như có chất kích thích xúc tác đến tâm trí, nó vui vẻ nói với linh hồn ngụ trong thân thể:[Nếu ngươi đồng ý thì mau rời đi thôi, ta thật háo hức mong chờ!]

Cuối ngày hôm ấy, quản ngục thấy cái xác của nó nằm vạ vật trên cái phản lạnh lẽo, trên gương mặt là biểu cảm vặn vẹo vô cùng đáng sợ.

...----------------...

...KẾT THÚC THẾ GIỚI THỨ BA...

^^^Chúc mừng 1 năm [Lưu Ly] ra đời!^^^

^^^18/12/2020- 18/12/2021^^^