Khoảng Cách Ngàn Năm

Chương 20: Tức giận



Ngày tết âm lịch, còn được gọi là Tết Nguyên Đán là dịp lễ đầu năm âm lịch quan trọng và có ý nghĩa nhất đối với các nước Đông Á, và ở cổ đại này Tết Nguyên Đán cũng cực kì quan trọng đối với người dân nước Nam Lang

Hôm nay ở Nam Lang đã là giao thừa cũng vô tình trùng với dịp mừng đại thọ 55 của Vĩnh Bình đế, vì thế ngày này càng được diễn ra long trọng hơn

Nhà nhà sum vầy bên nhau cùng ăn bữa cơm, đón giao thừa. Gia đình Đế vương cũng không ngoại lệ, Vĩnh Bình đế mở yến chiêu đãi mọi người trong cung cùng các hoàng thân, quốc thích ở khắp nơi

Lý Minh Khuê đứng một bên nhìn thị nữ đang hầu hạ Ngọc Đan chỉnh trang lại y phục đỏ thẳm, nàng bước lại gần lệnh cho thị nữ lui ra, rồi đưa cho Ngọc Đan y phục thanh sắc trên tay mình, nhàn nhạt nói: "Mặc cái này"

Ngọc Đan hơi khó hiểu nhìn nàng, lại thấy hôm nay Lý Minh Khuê vận một bộ cung trang thanh sắc hoa lệ lập tức hiểu ý, mỉm cười nói: "Được, ta thay ngay"

Ngọc Đan đổi xong y phục bước ra, Lý Minh Khuê lại gần thay cô chỉnh lại cổ áo, ôn nhu nói: "Đi thôi"

Ngọc Đan cười gật đầu một cái, đi theo Lý Minh Khuê ra ngoài. Bên ngoài mã phu đã chờ các nàng ở cửa, thấy các nàng bước ra thì cung kính hành lễ, đi tới một bên vén màn thỉnh hai người lên kiệu.

Ngọc Đan nhẹ vươn tay dìu Lý Minh Khuê lên kiệu, rồi lệnh cho mã phu thúc ngựa đến hoàng cung

Vừa đến hoàng cung đi được một đoạn, Ngọc Đan cùng Lý Minh Khuê bất ngờ gặp được Bạch Nhã, đương kim tình địch của cô đây mà!

Vì mới đây Bạch Nhã đại thắng chiếm được một phần lãnh thổ Mạn Đà, Vĩnh Bình đế đã thừa dịp Tết Nguyên Đán triệu Bạch Nhã hồi kinh để ban thưởng cho hắn, nên chẳng có gì lạ khi Bạch Nhã xuất hiện tại hoàng cung này dự yến

Bạch Nhã từng bước đi về hướng Ngọc Đan cùng Lý Minh Khuê, Nhìn thấy người trong lòng nay đã xuất giá, vấn tóc kiểu thiếu phụ, trong lòng Bạch Nhã không khỏi dâng lên nổi chua xót, mắt hắn lưu luyến chứa lệ nhìn Lý Minh Khuê, Lý Minh Khuê thấy hắn nhìn mình như thế thì có hơi khó chịu, lạnh lùng nói: "Tướng quân ở biên cương đã lâu nên đã quên cách hành lễ cùng bản cung sao?"

Bạch Nhã vẻ mặt khó xử khom người: "Công chúa cát tường" nói xong tay hắn vươn ra muốn níu lấy ống tay áo nàng, miệng mấp máy gọi: "Điện..."

Lời chưa nói xong đã nghe "Đùng" một tiếng, là Ngọc Đan bước về phía trước, cầm bạch ngọc phiến trên tay dùng sức đánh vào bàn tay không an phận của Bạch Nhã, đanh đá cắt ngang lời hắn: "Điện nước cái gì?" nói xong quay sang dắt lấy tay Lý Minh Khuê, cười với nàng: "Chúng ta đi thôi"

Bạch Nhã đứng yên nơi đó căm tức bóp chặt nắm đấm trên tay phát ra tiếng "Răng rắc"

Yến tiệc diễn ra linh đình, kẻ ca người múa không ngừng, Lý Minh Khuê ngồi bên cạnh Ngọc Đan nhẹ gắp khối thịt bỏ vào bát cô, Ngọc Đan vui vẻ nhận lấy cắn một ngụm gật đầu khen ngon, sau đó cầm lấy vò rượu rót vào chén Lý Minh Khuê

Bạch Nhã ngồi phía đối diện thu hết vào trong mắt, hắn nghiến răng nghiến lợi đứng lên hướng Vĩnh Bình đế nâng chén rượu: "Bệ Hạ, hạ thần từ xa trở về không kịp chuẩn bị lễ vật cho ngài, chi bằng hôm nay hạ thần lấy võ góp vui"

Vĩnh Bình đề ngồi trên cao nhìn xuống, cao hứng nói: "Ha ha trẫm chuẩn"

Nghe thế Bạch Nhà khẽ nhếch môi nhìn về phía Ngọc Đan: "Không biết Nhị phò mã có bằng lòng luận võ cùng Bạch Nhã"

Ngọc Đan trợn mắt nhìn hắn, hắn ta đây là cố ý, chắn chắn là cố ý! Ngọc Đan vừa định đứng lên dạy cho hắn một bài học nào nhờ lại bị Lý Minh Khuê kéo lại. Lý Minh Khuê lãnh đạm hướng Bạch Nhã nói: "Phò mã từ nhỏ thân thể đã không tốt, phiền tướng quân tìm người khác luận võ"

Ngọc Đan đợi nàng nói xong, nhíu mày hỏi: "Tại sao người tại cản ta, hắn ta chắn chắc là cố ý làm ta bẻ mặt!"

Lý Minh Khuê cũng không nhìn cô, nhấp miếng rượu, môi anh đào chậm rãi nói: "Ngươi đồng ý thách đấu cùng hắn mới chính là bẻ mặt"

Ngọc Đan nghe nàng nói như thế không khỏi tức giận, lạnh giọng nói: "Đúng vậy, nếu ta không đánh lại hắn thì không khác nào làm Nhị công chúa bẻ mặt khi gả cho một tên phò mã không có tài cán gì như ta!" nói xong ấm ức nhìn nàng một chút rồi đứng dậy bỏ đi khỏi yến tiệc

Lý Minh Khuê không khỏi bất giờ, nhíu mày nhìn cô rời đi, rất nhanh thu lại tầm mắt nâng chén rượu uống vào

Ngọc Đan không xác định được cô đang đi nơi nào, cứ đâm đầu đi thẳng về phía trước cho đến khi cô phát hiện trên nóc cung Lý Minh Viễn đang ngồi ở đấy thưởng rượu, Ngọc Đan tới gần, hô to: "Này, Ngũ hoàng tử!"

Lý Minh Viễn giật nãy mình giương mắt nhìn xuống dưới, tò mò hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"

Ngọc Đan cũng không trả lời câu hỏi của hắn: "Đừng nhiều lời, mau mang ta lên đó"

Lý Minh Viễn nổi hứng trêu đùa: "Nhưng ta lại không thích thì sao"

Ngọc Đan khoang tay trước ngực, "hừ" lạnh một tiếng: " Thì ta sẽ đấm vào mắt còn lại của ngươi"

Kể từ lần đó bị Ngọc Đan đánh cho tơi tả thì mỗi lần nhìn thấy Ngọc Đan, Lý Minh Viễn đều tránh xa cô hơn 8 mét, nghe thấy Ngọc Đan doạ đánh mình hắn lập tức bay xuống ôm lấy phần eo Ngọc Đan, mang cô lên nóc cung, rồi ngồi xuống một bên

Ngọc Đan chậm rãi ngồi xuống ngắm trăng, môi nhỏ mấp máy hỏi: "Sao ngươi không dự yến mà lại ở nơi này một mình uống rượu"

Lý Minh Viễn thở dài một hơi: "Ồn ào ta không thích" nói xong hỏi ngược lại Ngọc Đan: "Còn ngươi sao lại ở đây?"

Ngọc Đan trừng mắt hắn một cái, lớn giọng: "Còn chẳng phải do Hoàng tỷ ngươi sao!"

Lý Minh Viễn cảm thấy thật ấm ức, hắn không làm gì cô mà cũng vẫn bị mắng, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng tỷ ta làm gì ngươi sao?"

Ngọc Đan "hừ" một tiếng chuyển đề tài: "Còn hỏi nữa ta nhất định sẽ đánh ngươi! Nói về chuyện của ngươi đi"

Lý Minh Viễn nghiêng đầu nhìn Ngọc Đan buồn rầu hỏi: " Có phải ngươi cũng cảm thấy ta rất vô dụng không?"

Ngọc Đan nhướn mày nhìn hắn, xoa xoa cằm nhỏ suy tư nói: "Chắc vậy"

"Ngươi!" Lý Minh Viễn không thể tin được Ngọc Đan có thể thẳng thắn nói thế, nhưng mà dù sao ngẫm lại thấy cô nói vậy cũng phải, Lý Minh Viễn đưa vò rượu lên uống một ngụm lớn, rồi nói: "Cũng phải, suốt ngày chỉ toàn do Nhị hoàng tỷ mưu tính cho ta, còn ta thì chỉ biết nấp sau lưng tỷ ấy"

Không hiểu sao lúc này đây Ngọc Đan thấy hắn ta thật đáng thương, cô khoát tay lên vai hắn, tay kia cướp lấy bầu rượu của hắn uống một ngụm, cười nói: "Không sao tuổi trẻ còn dài, sau này đọc nhiều sách một chút chắc chắn sẽ giúp được Hoàng tỷ ngươi, đừng có mặt mày ủ rũ như thế không giống ngươi chút nào!"

Ánh trăng nhu hoà rọi lên từng đường nét trên khuôn mặt Ngọc Đan tựa ngọc lưu ly tuyệt tác chế phẩm, Lý Minh Viễn ngây ngốc nhìn cô, hắn nghe tiếng tim mình cứ đập bình bịch như sắp đánh vỡ mất rồi, chưa bao giờ Lý Minh Viễn muốn trở thành Hoàng đế như bây giờ, hắn nghĩ chỉ cần ngồi lên ngôi vị đó thì hắn có thể đạt được bất cứ những gì mình yêu thích, Lý Minh Viễn tự nói với lòng mình rằng nhất định hắn sẽ trở thành Hoàng đế

Ngọc Đan thấy Lý Minh Viễn cứ ngồi đó thất thần nhìn mình, cô nhẹ quơ quơ tay trước mặt hắn: "Này, mặt ta có dính gì sao?", nghe tiếng Ngọc Đan gọi mình, Lý Minh Viễn vội thu lại tâm tư, mỉm cười: "Không có gì"

Ngọc Đan còn đang muốn nói gì đó thì đã bị âm thanh như nước hồ ngày đông của Lý Minh Khuê vang lên cắt ngang: "Vũ Ngọc Đan!"

Cái gì vậy chứ, nàng ta không phải đang vui vẻ đi trẩy hội hay sao, như thế nào lại có thể đến tận đây tìm cô chứ! Ngọc Đan sợ tới nổi nhảy cẩn lên. Vì là địa hình trên nóc cung khiến chân cô mất thăng bằng, không may mắn đạp lên vò rượu của Lý Minh Viễn té nhào xuống

Lý Minh Khuê đứng từ xa, mắt thấy mông Ngọc Đan sắp tiếp đất, tim nàng như đánh trật một nhịp vội vã đạp gió bay tới đón lấy cô, tà áo phất phơ trong gió tựa như tiên nữ hạ phàm vươn tay vòng qua eo Ngọc Đan.

Nào ngờ đời không như là mơ, cảnh này không như trên phim, nam chính sẽ bắt lấy nữ chính, cả hai xoay vòng trên không trung tóc bay bay trong gió tựa đôi tình lữ tiên nhân. Nhưng đáng tiếc Lý Minh Khuê đã chậm một bước bắt hụt Ngọc Đan, làm cô rơi thẳng xuống bồn hoa "Rầm" một tiếng van trời

Ngọc Đan đau đến chảy nước mắt, cô hét lên một tiếng chấn động kinh thiên

Lý Minh Khuê vội vã chạy tới đỡ cô dậy, miệng không ngừng hô hoán: "Truyền thái y!"

Lý Minh Viễn nghe thấy vội vã đi tìm thái y

Tại Mộc Hà Cung, Ngọc Đan ngồi trên ghế chờ Thái y chỉnh lại khớp xương cho cô, cũng may là khi nãy Ngọc Đan té nhào vào bồn hoa nếu không bây giờ chân cô đã gãy ra thành tám khúc rồi, Lý Minh Khuê ngồi một bên lo lắng hỏi: "Phò mã thế nào rồi"

Thái y quấn nẹp gỗ vào chân Ngọc Đan xong thì quay sang nói cùng Lý Minh Khuê: "Phò mã chỉ là trật khớp chân, thần đã chườm đá tiêu sưng cùng quấn nẹp cho ngài ấy, chỉ cần dưỡng thương vài ngày là có thể đi lại được"

Lý Minh Khuê thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Được rồi, lui ra hết đi"

Lý Minh Viễn đứng đó không nỡ rời đi, ấp úng mở miệng: "Nhưng... nhưng"

"Bản cung muốn nói chuyện cùng Phò mã" Lý Minh Khuê không chờ Lý Minh Viễn nói xong đã cắt ngang lời hắn.

Lý Minh Viễn đành phải không cam tâm mà rời khỏi tẩm cung

Trong tẩm cung chỉ còn lại mỗi Ngọc Đan cùng Lý Minh Khuê. Ngọc Đan chột dạ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim chẳng dám ngẩng đầu lên

"Không sao chứ" giọng Lý Minh Khuê lo lắng hỏi

Ngọc Đan cứ nghĩ rằng nàng ta sẽ mắng mình một trận nào ngờ lại không có, cô ngẩn đầu lên nhỏ giọng nói: "Đau chết ta"

Thực ra thì lúc Ngọc Đan bỏ đi, Lý Minh Khuê đã lệnh Thiên Thanh đi theo cô, nào ngờ Thiên Thanh về báo Ngọc Đan ở cùng Lý Minh Viễn, Lý Minh Khuê nghe được liền vội vã đi đến đó, lại bắt gặp hai người bọn họ tâm tình trên nóc cung không khỏi tức giận, nghĩ vậy nàng lạnh giọng nói: "Tại sao khi nãy ở cùng một chỗ với Minh Viễn?"

Cảm nhận được hàn khí bao phủ xung quanh mình, Ngọc Đan lạnh cả sóng lưng, lắp bắp đính chính: "Chỉ là...chỉ là lúc nãy vô tình gặp hắn nên ta lại xem một chút, thực sự không có chuyện gì cả!"

Lý Minh Khuê đứng dậy đi tới bên cạnh Ngọc Đan, cuối đầu vươn tay xoa lấy đôi má cô, nhẹ giọng trách cứ: "Sau này đừng để bản cung lo lắng nữa"

Không hiểu sao, nhìn vào đôi mắt ôn nhu chất chứa làn thủ thuỷ đó khiến lòng Ngọc Đan như được cất lên từng gợn sóng, làm mặt hồ tĩnh lặnh nơi đáy lòng cô nhấp nhô tựa từng đợt thuỷ triều đánh tới.