Khoảng Cách Ngàn Năm

Chương 47: Nghi ngờ



"Thiên Thanh!"

"Làm sao vậy?" Thiên Thanh vừa định xuất phủ thì đột nhiên bị Như Tuyết kéo tay ngăn cản

Như Tuyết ngó nhìn tứ phía, đảm bảo xung quanh không có người nàng mới kéo Thiên Thanh vào một góc, nhỏ giọng nói: "Ngươi có phát hiện kể từ ngày điện hạ cùng phò mã trở về sau hội đèn trời, quan hệ hai người có chút kỳ diệu không?"

Thiên Thanh khẽ nhíu mày sau đó cẩn thận ngẫm nghĩ, càng nghĩ mày nàng như muốn đâu vào nhau: "Nghe ngươi nói ta mới để ý, dường như dạo này phò mã gia có vẻ rất thích bám lấy công chúa điện hạ"

Trước đây tuy hai người các nàng nhìn giống như một đôi phu thê tình thâm khiến ai nấy đều hâm mộ nhưng Ngọc Đan khi đó cũng không dám có cử chỉ thân mật gì với Lý Minh Khuê. Còn bây giờ cô chẳng khác nào cái đuôi nhỏ suốt ngày cứ bám dính lấy Lý Minh Khuê không tha, trước mặt đám người Như Tuyết cũng không ngần ngại nắm tay nắm chân thể hiện mức độ cuồng Lý Minh Khuê của mình cho người khác thấy

"Đúng đúng đúng!" Nhã Tịnh đi ngang qua cũng vội chen mồm vào, nàng tỏ vẻ nguy hiểm: "Các người có biết hôm trước ta bắt gặp cảnh tượng doạ người gì không?"

"Cảnh gì?" Ngay cả người kiệm lời như Thiên Thanh cũng phải cao tai ngóng chuyện

"Chính mắt ta nhìn thấy công chúa điện hạ làm nũng với phò mã gia"

"Cái gì!!!" Như Tuyết cùng Thiên Thanh kinh hãi bật thốt

Nhã Tịnh vội vã đưa tay che miệng hai người lại: "Suỵt! ta biết chuyện này rất khiếp nhưng các ngươi cũng không cần phải bày ra bộ dáng như gặp ma thế chứ"

"So với gặp ma còn khiếp hơn, ta còn tưởng điện hạ ngoài mặt lạnh ra thì không còn cảm xúc nào khác, xem ra phò mã gia... rất cao tay a" Như Tuyết cảm thán nói

"Nhưng quan hệ này có vẻ không ổn" Thiên Thanh chần chừ nói

"Có cái gì không ổn?"

"Chẳng phải các ngươi cũng biết phò mã rõ ràng chính là nữ tử" Thiên Thanh đè nén âm thanh cực thấp nói

Trầm mặc...

Nghe xong câu nói của Thiên Thanh cả ba người đều dị thường trầm mặc

———đường phân cách hoa lệ

Các cụ có câu "nhất quan hệ nhì tiền tệ" quả thật không sai, Ngọc Đan nhờ vào việc lấy được một cô vợ cả quan hệ lẫn tiền tệ đều rất mạnh như Lý Minh Khuê chẳng mấy chốc từ một quan cửu phẩm tép riu trong Hàn Lâm Viện một bước lên mây trở thành quan tứ phẩm Hàn Lâm viện Thị giảng học sĩ đi theo Thái Phó giảng dạy cho các hoàng tử trong cung

"Sơn cư thu minh

Không sơn tân vũ hậu,

Thiên khí vãn lai thu.

Minh nguyệt tùng gian chiếu,

Thanh tuyền thạch thượng lưu.

Trúc huyên quy hoán nữ,

Liên động há ngư chu.

Tùy ý xuân phương yết,

Vương tôn tự khả lưu."

Thái phó tay giơi cao sách trước ngực, phong thái nghiêm trang, đi tới đi lui cao giọng ngâm tụng, các hoàng tử nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn, đuổi mắt theo nhất cử nhất động của Thái phó. Chỉ có mỗi Ngọc Đan mắt nhắm mắt mở, đầu nghiêng ngã như sắp rơi tự do xuống mặt bàn, Thái Phó nhìn thấy khó chịu nhíu mày, ho khan một tiếng nhắc nhở: "Phò mã đã chép xong những gì ta giảng chưa?"

Vẫn không có động tĩnh...

"Phò mã?"

"A Nhị hoàng tỷ tới!" Lý Minh Viễn bỗng nhiên hô to

Như một bản năng, lời vừa đến tai dây thần kinh buồn ngủ trong đầu Ngọc Đan lập tức căng chặt, cô tỉnh táo hơn mười phần, sợ tới mức đứng phắt dậy như học sinh bị giáo viên chỉ điểm, máy móc thanh minh: "Điện hạ! ta không có ngủ gật"

"Phốc ha haha..."

Các hoàng tử đều ôm bụng cười xĩu

Nghe thấy tiếng cười ngày càng lớn xung quanh mình, Ngọc Đan khó hiểu mở mắt ra, nhìn dáo dác xung quanh, làm gì có ai ở đây!? Lại nhìn đến hành động ngu ngốc của mình mặt cô liền hồng thấu một mảnh

"Nhị hoàng tỷ đáng sợ thế sao ha ha" Một hoàng tử hứng thú trêu đùa

"Chắc đêm qua Phò Mã lao lực quá độ nên giờ mới không còn sức ghi chép đúng không ha ha"

"Lao lực quá độ mà đến giờ bụng Nhị hoàng tỷ vẫn chưa có động tĩnh gì....nghĩ cũng lạ" Lời từ miệng Thất hoàng tử vừa thốt ra liền khiến toàn trường im bặt

Ngọc Đan mặt lạnh nhìn người trước mắt, trước đây từng nghe Lý Minh Khuê nói qua hắn chính là người đã ám sát bọn họ trên đường hồi cung, cũng là người khiến cô trúng độc đến suýt chút nữa phải hít nhang khói thay cơm. Có cho cô chết thêm lần nữa cũng không thể nào quên được tên hắn - Lý Khiếm Đức.

Ngọc Đan mắng thầm trong bụng "Hừ, đúng là *Khiếm Đức!"

*không có đức, thất đức

"Chặc chặc thành hôn đã lâu mà vẫn chưa có hoàng tôn đúng là có chút lạ" Thái tử Lý Kiến Thành cười mĩa mai

"Các huynh ăn nói cho cẩn thận!" Lý Minh Viễn tức giận bất bình nói, sau đó nhị về phía Ngọc Đan trấn an cô

"Trẫm cũng nghĩ có chút lạ"

Vĩnh Bình đế một thân hoàng sắc, đứng ngược sáng từ cửa Thư Đường uy nghiêm tiến vào, ánh sáng mặt trời chiếu lên người ông như hào quang nam chính khiến ai nấy đều hoảng hồn quỳ rạp xuống hô: "Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế"

Vĩnh Bình đế phất tay miễn lễ

Gì đây!?? Tại sao anh hoàng lại ở đây!??? Ngọc Đan trong lòng kêu cha gọi mẹ không biết anh hoàng có nghe được bọn người Thái Tử bàn tán chuyện khuê phòng nhà cô không, nếu nghe được khẳng định ông ta sẽ nghi ngờ con gái mình lấy phải một tấm chồng yếu về phương diện đó!

Còn chưa đợi Ngọc Đan sợ xong đã nghe Vĩnh Bình đế nói tiếp: "Phò mã nói trẫm nghe xem"

Hôm nay có chút nhàn rỗi nên Vĩnh Bình đế quyết định bãi giá Thư đường xem một chút tình hình của các hoàng tử, nào ngờ vô tình nghe được chuyện mà ông cũng nghi ngờ bấy lâu. Nữ nhi nhà mình thành hôn hơn một năm mà vẫn không có một chút động tĩnh làm ông sốt ruột đến chết rồi. Dù gì Vĩnh Bình đế cũng là nam nhân, có quan tâm nữ nhi nhà mình thế nào cũng không thể thẳng thắn hỏi chuyện khuê phòng con gái của mình được, nên đành phải đổ hết lên đầu Ngọc Đan. Nhưng mà ông ta bảo cô nói nghe xem là nói thế nào đây?? Cô rõ ràng là nữ tử thì lấy đâu ra ngụm cháu cho ông bồng!!!

Ngọc Đan cả người toát mồ hôi lạnh, bây giờ cô nhìn Vĩnh Bình đế chẳng khác nào *Chung Quỳ, còn cô chính là cô hồn dạ quỷ đang bị ông ta hàng phục, cô sợ hãi lắp bắp nói: "Chuyện này... chuyện này"

*Vị thần diệt trừ ma quỷ của dân gian Trung Hoa

Vĩnh Bình đế đưa mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, quét một vòng rồi đặt long nhãn nơi tâm điểm của vũ trụ, nghi hoặc hỏi: "Hay là ngươi.....không có khả năng?"

Ngọc Đan theo bản năng lấy tay che nơi đó lại mặc dù cô có cái gì, chắc nịch tuyên bố: "Thần khẳng định có khả năng!"

Nhìn mặt cô giống người "không có khả năng" lắm sao!? Có đánh chết cô cũng không thể tự nhận mình yếu kém về phương diện đó được!

Ngọc Đan suy xét vặn óc nghĩ từng chữ nói: "Cũng không giấu gì Phụ hoàng, thời gian trước công chúa điện hạ lo lắng thân thể thần ốm yếu không thể lao lực quá độ được nên mới hạn chế làm chuyện...làm chuyện phu phê" nói tới đây cô khó khăn nuốt nước bọt: "Nhưng mà dạo gần đây được công chúa thường xuyên tẩm bổ thần cảm thấy cả người tràn trề sức lực trai tráng, cam đoan với ngài rất sớm sẽ có tin tốt ha ha" Mặt cô nhăn nhó nặn một nụ cười còn khó coi hơn khóc

Lý Minh Viễn nhìn Ngọc Đan bị bức đến sắp ná thở muốn xĩu ngang giữa chợ, liền nhanh trí giải vây: "Hoàng tỷ phu nói phải, Phụ hoàng không cần phải gấp như thế, rất nhanh sẽ có cháu bồng"

Vĩnh Bình đế cũng phải bất lực đáp: "Hừ, hy vọng là vậy" dừng một chút ông nhìn sang Lý Minh Viễn nói: "Bảy ngày sau Minh Viễn dẫn binh trấn thủ phía Liêu Quốc?"

"Tình hình nổi dậy phía biên giới Liêu quốc ngày càng hỗn loạn, nếu không thanh chóng dập tắt, bọn Liêu quân sẽ không yên phận"

"Một mình Minh Viễn sẽ không vấn đề?" Vĩnh Bình đế lo lắng nói

"Phụ hoàng, thần Ngọc Đan xung phong phò tá Ngũ hoàng tử trấn áp Liêu quốc"

Lý Minh Viễn nhíu mày nói: "Ngọc Đan?"

Ngọc Đan động não nghĩ ra bảy bảy bốn chín lý do: "Thần tuy sức lực không có nhưng kết sách có thừa, trước nay chỉ lo ở phủ phò mã thưởng thụ phú quý không làm được gì cho Nam Lang thần cảm thấy vô cùng tủi nhục, cầu Phụ Hoàng chấp thuận cho thần được một lần tận lực vì Nam Lang"

Vĩnh Bình đế cười to nói: "Hảo! Trẫm chuẩn"

Chờ Ngọc Đan hoàn hồn lại Thư Đường chỉ còn cô cùng Lý Minh Viễn

"Tại sao ngươi lại làm vậy?" Lý Minh Viễn khó lý giải hỏi

Ngọc Đan bất đắc dĩ thở dài đáp: "Bệ hạ đã bắt đầu nghi ngờ ta, ta không muốn thân phận nữ nhi của mình bị bại lộ....đây là cách tốt nhất ta có thể làm để bảo vệ điện hạ"

"Bảo vệ hoàng tỷ? Tại sao ngươi suốt ngày chỉ nghĩ đến hoàng tỷ? Người không nghĩ đến cảm nhận của ta sao? Ngươi có biết chiến trường là nơi sống chết không thể định không!" Lý Minh Viễn tức giận hai tay bắt lấy bả vai Ngọc Đan siết chặt

Chính hắn cũng không hiểu lý do tại sao mình lại tức giận như vậy, là vì lo cho an nguy của Ngọc Đan hay là vì ganh tỵ với chính hoàng tỷ của mình, nhưng bây giờ lòng hắn chỉ một mực không muốn cô xảy bất cứ chuyện gì, Lý Minh Viễn giọng nói cầu khẩn: "Ở lại hoàng cung được không...hoàng tỷ sẽ có cách giải quyết nghi hoặc của Phụ hoàng"

"Không phải còn có ngươi bảo hộ ta sao, ta cần gì phải sợ đám Liêu quân đó chứ" Ngọc Đan cười nói

Người nói vô tình người nghe hữu ý, Lý Minh Viễn ngây ngẩng nhìn Ngọc Đan, hắn nghĩ mình đã có thể tự trả lời câu hỏi của bản thân....Là hắn ganh tỵ với Lý Minh Khuê, hắn cũng muốn có một vị trí trong lòng của Ngọc Đan, một chút thôi cũng đủ mãn nguyện

——— đường phân cách hoa lệ

Ngọc Đan bận rộn cả một ngày thẳng đến tối mới có thể xuất cung hồi phò mã phủ. Mệt mỏi lã người khiến cô không có hứng dùng bữa liền một mạch đi về phòng, vừa đẩy cửa đã phát hiện bóng lưng ai đó quay vào tường, nhưng đèn vẫn còn cháy, thầm nghĩ Lý Minh Khuê lưu lại cho mình Ngọc Đan liền không nghĩ nhiều, cởi ngoại bào rồi đi đến thổi tắt nến sau đó nhanh chân chui vào chăn ấm

Mông còn chưa kịp chạm giường đột nhiên đâu đó một âm thanh lạnh lẽo truyền đến: "Không được nằm"

Ngọc Đan giật mình, cả người lạnh đến phát rung: "Ta...ta làm sao?"

Lý Minh Khuê xoay người, đôi con ngươi lạnh thấu xương bắn về phía Ngọc Đan: "Tại sao lại tự mình quyết định đến biên giới Liêu quốc?"

Trong bụng thầm mắng đám người trong cung sao lại nhiều chuyện tới vậy, tin tức cô xung phong đánh giặc mới đây đã lan truyền khắp mọi miền tổ quốc, bản tin thời sự VTV còn phải gọi đám người cổ đại này bằng cụ

"Cũng chỉ là đóng góp chút khôn vặt chứ có đánh đấm ai đâu nàng phải lo" Ngọc Đan nằm xuống bên cạnh, muốn tiến đến chiếm chút tiện nghi của Lý Minh Khuê

"Lấy cái tay ngươi ra khỏi người bổn cung" Lý Minh Khuê lạnh giọng nói

Ngọc Đan cảm thấy không xong rồi, cô mặt dày ôm lấy Lý Minh Khuê, không có liêm sĩ gọi: "Phu nhân~"

Đáng tiếc là đúng người sai thời điểm nên không có tác dụng với Lý Minh Khuê, nàng nhàn nhạt đáp: "Ngươi không giải thích rõ ràng thì đêm nay đừng mơ được ngủ trên giường của bổn cung"

Ngọc Đan cả người run lên, trộm nuốt một ngụm nước bọt: "Chúng ta thành thân đã lâu vẫn chưa có động tĩnh khiến Bệ hạ bắt đầu nghi ngờ"

Lý Minh Khuê trong lòng phiền muộn, mím môi cười yếu ớt: "Không phải đã có bổn cung ở đây sao?"

Ngọn Đan giương mắt nhìn nàng, giơ tay nhẹ vuốt ve gò má Lý Minh Khuê, sâu kín thở dài: "Thất hoàng tử nay cũng đã cấu kết cùng Thái tử chống lại nàng, nếu để hắn biết được thân phận của ta thì ta chắc chắn sẽ trở thành điểm yếu của nàng....chi bằng để ta tránh khỏi hoàng cung này một thời gian" dừng một chút Ngọc Đan hết sức kiên định nói: "Ta không muốn cứ mãi trốn tránh sau lưng nàng, ta muốn chính ta có thể bảo hộ được nàng"

Lý Minh Khuê thu hết vào trong mắt, trong lòng dâng lên làn sóng ôn nhu, vươn tay phủ lấy bàn tay đang vuốt ve má mình: "Bảy ngày sau hãy viện cớ không khoẻ đừng đi đâu cả, về phía Phụ hoàng đã có bổn cung lo liệu"