Khoảng Cách Ngàn Năm

Chương 49: Truy Sát



Sáng hôm sau, theo chỉ thị của Lý Minh Viễn tất cả binh lính đã sẵn sàng nghênh đón địch, Lý Minh Viễn tay cần kiếm ngồi trên hắc mã oai phong lẫm liệt khỏi bàn, hắn uy hùng hô một tiếng: "Lên!"

Hồi trống trận như sấm vang lên, đoàn kỵ mã như lũ ùa về phía quân địch. Quân kỵ mã của Nam Lang tấn công gần tới quân doanh của địch thì từ đâu bỗng xuất hiện một trận khói mù mịt kéo theo hàng ngàn mũi tên sắc bén từ phía sườn núi ào ạt bắn về phía các binh sĩ khiến từng người một ngã ngựa bỏ mạng

Mà bên phía Lý Minh Viễn cũng không mấy thuận lợi, rõ ràng là muốn bao vây chặt đứt đường lui của địch nào ngờ bây giờ lại bị chính quân địch vây lấy mình

"Ha ha xem ra cũng chỉ là một con chuột thôi mà cũng dám cùng bổn vương đối đầu" Nhĩ Tặc nhìn người trước mặt khiêu khích nói

Lý Minh Viễn mắt đầy tơ máu, nghiến răng nói: "Bớt nhiều lời" nói xong liền thúc ngựa, vươn kiếm lao về phía Nhĩ Tặc. Không chút nào sợ nào sợ hãi, Nhĩ Tặc vung đao tránh đi nhát kiếm trí mạnh của Lý Minh Viễn

Hai bên giao chiến kịch liệt khó phân thắng bại, thế nhưng quân địch kéo đến ngày càng đông khiến quân Nam Lang bắt đầu đuối sức, lợi thế càng nghiêng về phía Liêu quân. Nhìn quân lính dưới trướng từng người một ngã ngựa bỏ mạng oan uổng, Lý Minh Viễn tinh thần càng sa sút suýt chút nữa đã bị Nhĩ Tặc chiếm lấy thế thượng phong.

Xung quanh ngày càng hỗn loạn, bất ngờ phía sau lại có kẻ lợi dụng sơ hở lao về phía Lý Minh Viễn một thanh trường thương đâm tới, Lý Minh Viễn là người học võ rất nhanh liền cảm nhận được nguy hiểm, hắn xoay người né đi mũi thương đang hướng về phía trước ngực mình, nào ngờ khi nhìn đến tên phản tặc kia Lý Minh Viễn liền cứng đờ. Chính là tên phó tướng Đồ Tồi

Trong một khắc hoang mang suýt chút nữa mất mạng ấy, một thân ảnh thiếu niên bạch y thúc ngựa như bay lao phía Lý Minh Viễn dùng đạn ná bắn thẳng vào tay Đồ Tồi làm hắn đau đến vứt bay trường thương. Ánh mắt thiếu niên đại biến nhìn chằm chằm ấn ký trên tay Đồ Tôi, rất nhanh sau đó liền khôi phục lại dáng vẻ bất phàm, tay cầm nắm bột ớt ném về phía Nhĩ Tặc cùng Đồ Tồi, hơi nồng xộc tới tận óc làm bọn chúng khóc tiếng Mường Thanh quơ tay phủi bột bay tán loạn như khỉ ăn ớt

Lợi dụng hỗn loạn, bạch y thiếu niên nhanh như cắt đạp ngựa phóng sang ngựa của Lý Minh Viễn bao bọc lấy hắn rồi ghì chặt dây cương thúc ngực chạy thoát

Lý Minh Viễn mắt mở to cỡ size XXL xoay đầu nhìn người phía sau đang xuyên qua eo mình cầm dây cương, thất thanh hô: "Ngọc Đan!"

Ngọc Đan mặt không đổi sắc cấp tốc cưỡi ngựa xuyên qua ngàn trăm cái xác của binh sĩ mà trốn thoát

"Xoạt" cung tên từ đằng sau phi về phía bọn họ cắm thẳng lên bả vai của Ngọc Đan làm cô đau đến đổ mồ hôi lạnh khẽ "Hừ" một tiếng nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, miệng cô không kêu đau nhưng hai tay đã siết chắt dây cương đến đỏ thấu, mặc cho bạch y trên người đầy máu Ngọc Đan càng điên cuồng đạp ngựa đi sâu vào khu rừng

Cảm giác được người đằng sau mồ hôi thắm đẳm ngực áo, Lý Minh Khuê bất an hỏi: "Ngươi không xảy ra chuyện gì đó chứ?", chỉ nghe Ngọc Đan giọng trầm thấp đáp: "Không sao"

Người bình thường nhìn vào sẽ nghĩ hai người là hảo bằng hữu tương trợ lẫn nhau, còn riêng Lý Minh Viễn biết được thân phận nữ tử của Ngọc Đan, đường đường hắn là hoàng tử cao quý nay lại phải ngồi trước ngựa của con gái nhà ta làm hắn ngượng đến đỏ mặt như gái nhà lành lần đầu gặp ý trung nhân

Hơn một canh giờ xuyên qua đường mòn dài dằng dẳng cuối cùng mới có thể cắt được truy đuổi của Liêu quân, Ngọc Đan như trút bỏ được gánh nặng, cô rõ ràng cảm nhận được từng cơn đau xuyên thấu da thịt trên bả vai mình, mí mắt nặng trĩu, hai tay cô dần buông lỏng dây cương, chiến mã của Ngọc Đan liền như điên chạy loạn lên

"Rầm"

Chỉ thấy Ngọc Đan chao đảo ngã xuống lưng ngựa, Lý Minh Viễn hoảng hồn đạp gió bay tới đỡ lấy cô, giờ hắn mới phát hiện một thân bạch y của người trong lòng đã nhuộm màu máu, con ngươi Lý Minh Viễn co rút nhìn chằm chằm vào mũi tên sắc nhọn cắm sâu trên bả vai Ngọc Đan

——— đường phân cách hoa lệ

Kể từ ngày Ngọc Đan rời đi đã gần hai tháng, tuy ngày đó sau khi tỉnh lại Lý Minh Khuê vô cùng bất mãn cùng tức giận, mấy tháng liền không một lần hỏi thăm về tin tức của Ngọc Đan, nhưng những uất ức rất nhanh liền hoá thành tư tương

Trước đây nàng một lòng mưu kế tranh đoạt cùng Thái tử căn bản chưa từng để chuyện yêu đương vào mắt, nhưng chẳng biết từ lúc nào Ngọc Đan lại chầm chậm từng bước tiến sâu vào lòng nàng, làm cho ngay cả người luôn coi trọng lễ giáo như nàng lại coi thường luân thường đạo lý để yêu một nữ tử như mình. Khó khăn lắm mới có thể hiểu được lòng đối phương vậy mà nay mỗi người một ngã

Lý Minh Khuê ngồi trước thư án, uyển chuyển viết xuống vài dòng chữ lên giấy trắng. Viết được vài chữ nàng lại nhíu mày đem giấy vò thành một cục ném xuống đất, cứ như thế lập đi lập lại cả canh giờ

"Thật tình! Chẳng phải thường ngày đầu ngươi nhiều chữ lắm sao Lý Minh Khuê....bây giờ chỉ viết một bức thư cũng không xong!" Lý Minh Khuê hiếm khi lộ ra vẻ thất thố tự mắng mình, nàng bất lực tựa lưng vào ghế thất thần nhìn mấy tờ giấy bị mình vò thành nấm rãi rác tứ tung trên mặt đất

"Điện hạ! Có tin tức từ biên cương truyền đến" Thiên Thanh vội vã tông cửa chạy vào quên cả việc thỉnh an

Thần trí Lý Minh Khuê như được kéo từ chín tầng mây trở về, khó khăn lắm mới nhận được tin tức từ biên cương, nàng cao hứng ngẩng đầu lên, khoé môi không nén được nụ cười: "Nàng trở về sao?"

Chờ một lúc lâu vẫn không thấy Thiên Thanh đáp lại, trái tim Lý Minh Khuê chợt run lên, như có dự cảm xấu, khoé miệng mấp máy hỏi: "Làm sao vậy?"

Thiên Thanh không dám ngẩng đầu lên nữa tất, lí nhí nói: "Ngũ hoàng tử cùng phò mã mất tích, giờ vẫn chưa biết sống chết"

"Sao!?" Lý Minh Khuê như không thể tin được vào tai mình, ngớ người hỏi

"Bẩm điện hạ, quân ta thua toàn cuộc, hiện giờ Ngũ hoàng tử cùng phò mã sống chết không rõ!" Thiên Thanh dùng hết sức đề cao giọng, nàng nhắm chặt mắt lại vì cơ hồ đoán được Lý Minh Khuê sẽ phản ứng thế nào

Quả nhiên vừa dứt lời Lý Minh Khuê đã lập tức đứng phắt dậy một quyền đập xuống bàn, bàn gỗ liền "Rầm" một tiếng chia làm hai mảnh cũng đủ hiểu nàng dùng nhiều đạo lực thế nào, đôi mắt Lý Minh Khuê đỏ như máu, sắc mặt âm trầm, gằn giọng nói từng chữ: "Ngươi nói gì bổn cung nghe không rõ?"

Âm thanh Thiên Thanh như cũ vang lên: "Ngũ hoàng tử cùng phò mã hiện tại sống chết không rõ"

Lần này Lý Minh Khuê không tiếp tục nhiều lời, lập tức đi thẳng về phía trước lấy xuống trường kiếm đang treo tường rồi đằng đằng sát khí đạp tung cửa bước ra, chỉ nghe nàng căm phẫn bỏ lại một câu: "Bổn cung không tin Lý Kiến Thành ngươi không nhún tay vào"

Thiên Thanh thở dài nhìn theo bóng lưng Lý Minh Khuê rồi khom lưng tuỳ tiện nhặt lên một cục giấy bị vo tròn trên mặt đất mở ra xem, chỉ thấy viết mỗi chữ "Đan" sau đó nhặt thêm vài tờ cũng nào là "Bổn cung tha tội cho ngươi" không thì lại là "Hồi cung bổn cung sẽ trị tội ngươi" làm Thiên Thanh thật bất đắc dĩ lắc đầu: "Rõ ràng là nhớ người ta vậy mà vẫn mạnh miệng"

Lúc này Như Tuyết cùng Nhã Tịnh đứng bên ngoài nín thở nghe ngóng tình hình bên trong bỗng thấy Lý Minh Khuê không chút sắc huyết cầm chặt trường kiếm hung hăng đi về hướng Đông Cung như muốn đòi mạng, bị doạ cho sợ ngây người, hai nàng vội vã đuổi theo Lý Minh Khuê chặn đường lại nói: "Thỉnh công chúa điện hạ bình tĩnh!"

Chỉ nghe Lý Minh Khuê lạnh lùng quát: "Tránh ra! Bổn cung nhất định phải lấy mạng Lý Kiến Thành"

Trước đây vì đại cuộc Lý Minh Khuê luôn cắn răng nhẫn nhịn mặc cho Thái tử trước mặt nàng giở trò xằng bậy, vậy mà hắn lại không biết nhún nhường còn cả gan ra tay với hai người quan trọng nhất đối với nàng xem như đã chọc thủng sự ẩn nhẫn của Lý Minh Khuê suốt mười mấy năm, nàng hận chính mình tại sao không bóp chết Lý Kiến Thành từ sớm coi như thay trời hành đạo

"Điện hạ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Bây giờ Ngũ hoàng tử cùng phò mã tung tích còn chưa rõ sao có thể hồ mồ nói giết là giết Thái tử, như vậy chẳng khác nào rút dây động rừng, huống hồ ngài vẫn không có bằng chứng việc này do Thái tử gây ra....thỉnh điện hạ lấy đại cuộc làm trọng!" Như Tuyết nói

Rốt cuộc Lý Minh Khuê vẫn giữ được một phần lý trí, nàng trầm mặt trong chốc lát rồi lạnh lùng nói: "Ngươi nói không sai, sống phải thấy người, chết phải thấy xác"