Khóc Một Quan Tài Rỗng

Chương 12



Hắc Thế Thiên chột dạ, anh quay mặt né tránh ánh nhìn trìu mến của Phạm Thanh Xuyên.

"Ai thèm quan tâm anh. Tôi.. tôi chỉ.. chỉ lo cơ thể của anh đại úy thôi."

Phạm Thanh Xuyên nở nụ cười chua chát nhưng vô cùng rạng rỡ. Hắc Thế Thiên ngượng ngùng cầm chiếc điện thoại mạ vàng lên lắc lắc trên tay.

"Anh tặng tôi thật hả?"

"Ừm, tặng ngươi đấy."

Phạm Thanh Xuyên say mê ngắm nhìn khuôn mặt thích thú của Hắc Thế Thiên. Từng cái lắc đầu, từng cái nhếch môi của anh ta, anh đều khắc sâu trong tâm trí.

Từ từ luồn tay vào vạt áo, Phạm Thanh Xuyên lấy ra một chiếc iPhone mạ vàng khác. Anh tươi cười khoe nó cho Hắc Thế Thiên.

"Thật ra thì.. ta cũng có một cái."

Hắc Thế Thiên nghiêng đầu nhìn chiếc điện thoại sáng lấp lánh trên tay Phạm Thanh Xuyên. Anh không kìm nổi lòng mà thốt lên đầy kinh ngạc.

"Anh kiếm đâu ra thế, điện thoại này đắt lắm anh biết không?"

Phạm Thanh Xuyên chậc lưỡi ranh mãnh, anh nhún vai thản nhiên.

"Nếu ngươi thích thì ta mua thêm cho ngươi vài ba cái nữa."

Hắc Thế Thiên rùng mình sởn tóc gáy, anh lắc cố tay từ chối rất thẳng.

"Không.. không cần đâu. Một cái đủ rồi."

Cánh cửa phòng bật mở, Vô Tâm buồn bã bước vào. Anh chẳng hề để ý đến sự xuất hiện của Hắc Thế Thiên. Vừa đóng cửa lại, anh đã nói ngay bằng tinh thần mệt mỏi, sầu não.

"Ma chủ, ta đã tập hợp được hơn năm trăm tiểu quỷ ở bên bờ sông Vong Mệnh. Ở đó chỉ có Hắc Bạch và Nhu Uyên, các nhẫn tâm hỏa khác đều không thấy đến. Ma chủ, người.."

Phạm Thanh Xuyên ra hiệu cho Vô Tâm ngưng nói, anh ái ngại nhìn Hắc Thế Thiên.

"Hắc Thiên, ta muốn gặp mặt em gái của tên đại úy này. Ngươi đưa ta đi đi."

Phạm Thanh Xuyên nhanh trí chuyển hướng. Vô Tâm im bặt, đứng ré sát vào tường.

Hắc Thế Thiên tinh ranh đã nhận ra ngay. Anh túm lấy cánh tay phải của Phạm Thanh Xuyên. Thế Thiên nghiêm mặt gặng hỏi.

"Anh Xuyên, anh định làm gì?"

"Hứ!"

Vô Tâm hậm hực khoanh tay trước ngực, mắt anh liếc nhẹ, giọng nói không mấy thiện cảm.

"Chuyện riêng của ma chủ, ngươi biết để làm gì?"

"Vô Tâm, ngươi về rừng Quỷ Đại Tuyền lo nốt phần còn lại đi."

Phạm Thanh Xuyên lạnh lùng quay mặt nhìn Vô Tâm. Ánh mắt anh sắc sảo tràn đầy sát khí khiến anh ta chỉ biết ngậm miệng mà biến thành khói xanh.

Trong phòng bệnh lúc này, chỉ có Phạm Thanh Xuyên và Hắc Thế Thiên. Bầu không khí đặc quánh đầy căng thẳng bao trùm xung quanh hai người. Hắc Thế Thiên gắt giọng phũ phàng.

"Nói đi, anh đang suy tính việc gì?"

Phạm Thanh Xuyên lúng túng dựa lưng vào bờ tường rắn chắc. Trong phút chốc anh bỗng thấy đau lưng vô cùng, đôi mắt anh rũ xuống.

"Ta sắp phải quay về rừng Quỷ Đại Tuyền rồi. Nơi đó.. mới là nơi thuộc về ta."

Hắc Thế Thiên buông lỏng hai vai, anh thở phào cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

"Lúc nào thì, anh trở về đó?"

Phạm Thanh Xuyên cười nhạt, anh vỗ nhẹ vai Hắc Thế Thiên.

"Sao nào, không muốn xa ta à?"

Hắc Thế Thiên nhếch mép gạt phăng tay Phạm Thanh Xuyên ra, anh quay người lạnh lùng.

"Anh đi rồi thì tôi càng rảnh nợ thôi. Đỡ phải canh cánh trong lòng lo lắng an nguy của anh."

Phạm Thanh Xuyên cười nhạt, anh bỏ điện thoại vào lại trong túi áo.

"Ngày mai ta tới bờ sông Vong Mệnh, ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Hắc Thế Thiên gật đầu vui vẻ.

"Được, đi thì đi."

Phạm Thanh Xuyên mím môi cười thật tươi. Căn phòng thoáng khí, gió trời mát mẻ lùa vào, chợt nhiên mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và đơn giản.

* * *

Một trời sương sớm thơ mộng, nắng vàng nhạt rọi xuống trên tường nhà cao tầng. Hắc Thế Thiên xồng xộc chạy vào phòng bệnh, vừa mở cửa thấy Phạm Thanh Xuyên đang thay đồ. Đôi tay kiêu hành lướt nhẹ trên những cúc áo, cơ bụng sáu múi căng bóng lấp ló sau vạt áo sơmi đen. Hắc Thế Thiên xấu hổ ngượng ngùng quay lưng lại ngẩng đầu nhìn lên trần nhà lúng túng bối rối.

"Ờ.. ừm! Anh.. tôi có việc quan trọng muốn nói với anh."

Phạm Thanh Xuyên thản nhiên vừa đóng cúc áo vừa nhẹ nhàng bước tới đứng sát bên cạnh Hắc Thế Thiên.

"Chuyện gì vậy?"

Hắc Thế Thiên gượng gạo, tay phải cầm điện thoại vòng ngược sau lưng. Khẽ cúi đầu, anh đưa tay trái lên lặng lẽ hẩy mũi.

"Báo chí nói, nhẫn tâm hỏa giết người ở sân bay."

Phạm Thanh Xuyên đưa ánh mắt nhìn xuống chiếc điện thoại. Anh nghiêng nhẹ toàn thân, từ từ đưa tay ra kéo vai Hắc Thế Thiên.

"Chuyện này không phải ta làm, cũng không phải do Vô Tâm làm."

Hắc Thế Thiên bị Phạm Thanh Xuyên kéo cho quay người lại, anh bắt buộc phải đối diện thẳng mặt với anh ta. Chiếc áo sơmi đen trên người Thanh Xuyên mới đóng một cúc khóa thứ hai. Hắc Thế Thiên đỏ mặt đưa tay lên che mắt lại.

"Anh thay đồ đi, rồi chúng ta nói chuyện sau."

Phạm Thanh Xuyên thích thú cười thầm trong bụng. Anh tinh nghịch vắt hai tay sau hông, hai mắt nhìn thẳng khiến Hắc Thế Thiên không thể trốn tránh.

"Ngươi giúp ta đi. Tay ta tê quá, không đóng cúc áo được."

Hắc Thế Thiên thở hắt ra một cách rất bực dọc, anh bỏ điện thoại vào túi quần rồi nhanh nhạy đóng nốt cúc áo cho Phạm Thanh Xuyên.

"Đó, xong rồi đó."

Phạm Thanh Xuyên đưa ánh mắt trìu mến đáng thương nhìn Hắc Thế Thiên.

"Chuyện ngươi nói đó, ta không làm. Ta cũng không sai người làm."

Hắc Thế Thiên gật đầu khoanh tay trước ngực.

"Tôi biết không phải do anh làm, nhưng trên báo đã nói vậy rồi. Tôi không tin nhưng những người khác sẽ tin."

Phạm Thanh Xuyên chỉnh chu lại quần áo, anh thản nhiên thở dài một hơi.

"Thôi kệ đi, ta muốn đến sông Vong Mệnh trước. Bọn tiểu quỷ đang đợi ta ở đó."

Hắc Thế Thiên hơi tròn mắt, anh tò mò hỏi.

"Nghe người ta nói nơi này có sương độc, tôi là con người. Làm sao tôi vào đó được?"

Phạm Thanh Xuyên đưa tay nắm lấy cổ tay Hắc Thế Thiên, cách nói chuyện của anh cứ nửa đùa nửa thật.

"Ngươi chỉ cần nắm chặt lấy tay của ta, ngươi sẽ không sao cả. Nếu ngươi buông tay thì hậu quả thế nào ngươi tự biết rồi đấy."

Nụ cười khoái chí nở rộ trên môi Phạm Thanh Xuyên, chỉ thấy Hắc Thế Thiên rùng mình sởn gai ốc. Thanh Xuyên tủm tỉm vừa cười vừa bước đi, tay vẫn nắm chắc cổ tay của anh ta.

* * *