Khóc Một Quan Tài Rỗng

Chương 16



Hai hòn núi nhỏ nối với nhau bằng một chiếc cổng đá cũ kĩ bám đầy rêu xanh. Hai dải ruy băng trắng chạy từ ngoài vào tận tít bên trong, như để dẫn đường cũng như để chào đón. Từ từ men theo lối vào rộng lớn, bước lên những bậc thang đá phẳng trơn, trên cái sảnh to đùng có hàng trăm người đứng dàn hai bên. Trên người họ là bộ đồ bà ba màu trắng. Từng người nghiêm nghị cúi đầu trước phiến đá lớn, trên đó có chiếc ghế dài màu đen.

"Cung nghênh ma chủ."

Phía trên cao, tà áo dài nam bay lượn trong gió, Phạm Thanh Xuyên nhẹ nhàng đáp mũi chân xuống nền đá trơn bóng. Tay trái phe phẩy chiếc quạt gỗ, tay phải vắt sau hông, mặt ngẩng mắt nhìn thẳng, anh thong dong đĩnh đạc ngồi xuống chiếc ghế dài.

"Ta đi hơi lâu, để các ngươi chịu thiệt thòi rồi."

Một cô gái trẻ, thân mặc áo croptop hiện đại, chân váy trắng ngắn ngang đùi tiến hẳn lên phía trước. Khua tay hất tóc ra sau lưng, cô tươi tỉnh nói.

"Ma chủ, vừa nãy ngài tìm ta có chuyện gì không?"

Nghiêng đầu nhìn sang cánh trái, Phạm Thanh Xuyên mím môi cười nhạt, giọng trầm xuống rất êm.

"Kiêu Tử Linh, ta có đưa tới đây một người bạn. Cô tới Đỉnh Lộ phía sau chăm sóc hắn giúp ta."

Kiểu Tử Linh chớp chớp mắt vừa gật đầu vừa vân vê tóc mái.

"Xưa nay chưa nghe ngài có bằng hữu, không ngờ hôm nay ngài lại đưa một con người bình thường về."

Phạm Thanh Xuyên nhớn mày hời hợt.

"Mau đi đi, ngươi vẫn giữ cái thói nói nhiều như thế hả."

Kiêu Tử Linh dậm chân hậm hực phì môi một cách bực bội, cô đủng đỉnh chề môi ra phụng phịu tố chấp.

"Vừa về Đại Tuyền ngài đã sai ta làm việc rồi. Hứ! Được được, ta đi, ta đi đây!"

Phạm Thanh Xuyên ngẩn người chậc lưỡi, anh cạn lời chỉ biết nhíu mày nhìn Kiêu Tử Linh vùng vằng dang chân dạng tay đi vào trong hẻm núi nhỏ hẹp.

Nghiêm người nhìn xuống đám quỷ phía dưới, Phạm Thanh Xuyên thở nhẹ nhìn sang cánh phải. Anh bắt đầu điểm mặt chỉ tên từng lão đầu.

"Hắc Bạch, Phong Tư Giản, Lã Yến Nhi, Huyễn Huyền. Chỉ có bốn người các ngươi về thôi sao?"

Hắc Bạch tiến lên một bước, anh đứng nghiêm cúi đầu rồi mới dõng dạc đáp lại.

"Thưa ma chủ, Vô Tâm nói cậu ta đi thăm người cũ. Còn Lưu Hữu Phúc thì bận việc ở bệnh viện nên không đến được."

Phạm Thanh Xuyên khẽ gật đầu, anh phiền lòng ngả lưng dựa vào tựa ghế.

"Về phía Lưu Hữu Phúc thì cứ để cậu ta thoải mái đi. Dù sao nhẫn tâm hỏa lục cũng về tay cậu ta rồi."

Trầm mặt nghĩ ngợi một chút, Phạm Thanh Xuyên trừng mắt nhìn Phong Tư Giản, giọng lạnh sắc như băng.

"Phong Tư Giản, ngươi dùng tâm hỏa lam của ngươi, tái tạo lại nước sông Vong Mệnh đi."

Phong Tư Giản gật đầu đi ngay. Khi bóng lưng anh chưa khuất, Phạm Thanh Xuyên kéo lại thêm lời nữa.

"Nhớ về đây chịu phạt đàng hoàng."

Phong Tư Giản ngậm ngùi quay người lại, cúi đầu một lần nữa rồi sải bước đi ngay.

Phạm Thanh Xuyên đưa mắt nhìn đám người phía dưới hết một lượt, xong đôi mắt đỏ rực dừng lại trước khuôn mặt của Huyễn Huyền.

"Thời gian ta không có ở đây, các ngươi tôn ai làm ma chủ?"

Tất cả các tiểu quỷ quỳ rạp dưới đất, mặt úp sụp câm nín không nói lời nào. Huyễn Huyền bí thế, anh liền chống chế vài lời.

"Ma chủ, ta cũng chỉ là bị Vô Lượng tẩy não. Mạo phạm ngài là ta sai rồi."

Huyễn Huyền quỳ một gối, anh cúi đầu hối lỗi.

"Là ta nhất thời hồ đồ, mong ngài trách phạt."

Phạm Thanh Xuyên nhớn mày giả vờ ngạc nhiên.

"Hửm.."

Giơ bàn tay rực lửa lên cao, Phạm Thanh Xuyên nhìn vào tia sét sáng lòa đánh lóa cả ngọn lửa.

"Ngươi biết.. ta ghét nhất là kẻ phản bội.."

"Ta có thể lấy công chuộc tội. Ma chủ!"

Huyễn Huyền giật thót nhảy dựng lên cắt lời Phạm Thanh Xuyên. Anh xả nguyên một tràng như để chứng minh bản thân.

"Ta đã tìm ra lão niên Hách Kỳ năm xưa phong ấn rừng Quỷ hiện giờ là ai. Sắp tới lão ta có tổ chức lễ kỉ niệm 100 năm ngày cưới. Ta xin đi giết hắn để chuộc lỗi."

Phạm Thanh Xuyên đặt tay xuống tay ghế, anh chầm chậm lắc đầu.

"Chỉ giết thôi thì dễ dàng cho lão ta quá. Nếu hắn muốn tổ chức lễ kỉ niệm thì ta sẽ tổ chức cho hắn. Việc của ngươi sẽ có chút thay đổi, ta muốn ngươi thay ta tổ chức lễ này cho hắn."

Huyễn Huyền ngơ ngác đưa mắt nhìn lên cao, dáng Phạm Thanh Xuyên cao lãnh, lạnh lùng đến mức anh run sợ toàn thân.

"Ngài muốn sao thì ta làm vậy. Từ nay, Huyễn Huyền ta chỉ chung thành với một mình ngài."

Huyễn Huyền đứng dậy nghiêng người che đi bàn tay đang âm thầm đặt trước lồng ngực. Mắt anh lờ đờ, bụng thầm nghĩ.

"Mĩ nam ngày xưa biến mất rồi, hắn ta thay đổi khác trước nhiều quá. Suy tính của hắn cũng khó đoán hơn."

Chợt dừng lại sát bên Hắc Bạch, Huyễn Huyền thấy hắn vẫn chững chạc như thế. Anh hiếu kì ghé miệng gần tai hắn rồi nói nhỏ.

"Ê, tên đó lúc bị phong ấn có bị người khác ngược đãi gì không. Trước đây hắn làm gì đều nhanh gọn, nói giết là giết. Sao giờ lại thâm sâu khó lường như thế?"

Hắc Bạch hướng mắt nhìn lên rồi quay đầu ra đáp lời Huyễn Huyền.

"Ma chủ nghĩ gì thì chỉ ngài ấy mới biết, ta cũng không biết. Có lẽ là ngài ấy không muốn giết lão ta."

Trên chiếc ghế dài, Phạm Thanh Xuyên đứng dậy, anh vỗ tay ra hiệu cho đám tiểu quỷ thôi quỳ.

"Đứng dậy hết đi."

Dứt lời Phạm Thanh Xuyên biến mất sau làn khói bông tơ đỏ. Huyễn Huyền sững sờ miệng lẩm bẩm, mắt tròn vạnh.

"Hắn.. thật sự không giết ta."

Hắc Bạch nhếch mép cười nhạt, anh quay ra vỗ nhẹ vai Huyễn Huyền.

"Ngươi đang có cơ hội sửa sai rồi đấy. Đi thôi, đi tổ chức lễ kỉ niệm ngày cưới cho lão niên Hách Kỳ."

Hắc Bạch lôi Huyễn Huyền đi, toàn thân hắn cứng ngắc, lạnh toát.