Không Biết Tướng Quân Là Nữ Lang

Chương 11



Editor: ThanhPhong158

Nữ hài tử mười hai mười ba tuổi, luôn lớn rất nhanh, lúc trước Dung Gia Huỷ một mực ngại mình lúc mười hai tuổi vừa lùn vừa mập cuối cùng cũng bắt đầu nhanh chóng cao lên rồi, bất quá mới mấy tháng, nàng mười ba tuổi, so với lúc mười hai tuổi giống như hai người khác nhau, rút cuộc cũng có dáng vẻ của thiếu nữ.

Chỉ là đáng tiếc, nàng oán niệm mà nhìn Chung Ly Lạc cạnh bên bàn, nàng cao lên, người này cũng chưa từng dừng lại, tuy nói nàng lớn nhanh hơn một chút, nhưng so với Chung Ly Lạc vẫn thấp hơn nhiều.

Chẳng lẽ là bởi vì người này ăn nhiều? Nàng nhìn thấy Chung Ly Lạc ăn chén cơm thứ hai liền nghĩ như thế.

Nàng lập tức có ý nghĩ, cũng muốn ăn thêm một chén, nhưng nàng lại nhìn vòng eo mượt mà của mình, hay là thôi đi, nàng rất sợ mình béo thành trái bóng.

Nàng nhìn bộ dạng ăn uống thoả thích của Chung Ly Lạc, cắn cắn chiếc đũa, oán niệm hỏi: "Ngươi ngày nào cũng ăn nhiều như vậy, sao lại không thấy béo a?"

Chung Ly Lạc động tác tay trì trệ, vẻ mặt buồn rầu mà nói với nàng: "Ta cũng một mực luôn nghĩ vấn đề này, Gia Hủy ngươi có phải hay không cũng cảm thấy ta quá gầy? Thế nhưng không biết tại sao, ta ăn nhiều hơn nữa cũng chỉ cao thêm chứ không có thịt."

Nàng vừa dứt lời, liền chỉ nghe "BA~" một tiếng, chiếc đũa của Dung Gia Huỷ không biết sao đã nằm trên bàn, thấy Chung Ly Lạc bị hoảng sợ, Dung Gia Hủy đành phải treo lên ý cười, giải thích nói: "Ta không cẩn thận, không cẩn thận."

Dung Gia Hủy cầm lấy chiếc đũa mới nha hoàn đưa lên sạch sẽ gọn gàng, nhưng một miếng cũng ăn không được nữa.

Người này chỗ nào cũng tốt, chỉ là điểm này có chút ngứa đòn, dựa vào cái gì nàng càng ăn nhiều càng béo, một khi béo liền khó có thể giảm xuống đây! Nàng sờ cái cằm mượt mà của mình, ấm ức mà nghĩ.

Bất quá, cái này tạm thời đặt sang một bên, nàng còn có chính sự muốn nói đây, nàng giật giật ống tay áo Chung Ly Lạc vẫn còn đang ăn cơm nhỏ giọng nói: "Tết Nguyên Tiêu, ngươi sẽ đi cùng với ta chứ!"

"Đi đâu?"

Cái tên ngốc này!

Dung Gia Hủy cũng tốt tính, giọng vẫn ấm áp nhẹ nhàng như cũ, "Tất nhiên là đi dạo trên đường cái rồi, ngươi chưa từng đi xem hội đèn lồng sao?"

Chung Ly Lạc lắc đầu, trước đây nhà nàng gia giáo quá mức nghiêm, nàng thật sự chưa từng được đi, bất quá, đối với những thứ mới lạ này, nàng cũng có chút tò mò đấy.

"Cái đó là như thế nào? Ngươi nói cho ta nghe một chút là được rồi."

Dung Gia Hủy sửng sốt sau một lúc lâu, chỉ thành thành thật thật mà thừa nhận nói: "Ta cũng vậy, chưa từng đi."

Tết Nguyên Tiêu không cấm đi lại ban đêm, trên đường cái người đến người đi xác thực vô cùng náo nhiệt, đồng thời cũng là ngư long hỗn tạp, phụ mẫu rất lo lắng, cũng không muốn cho nàng đi, chính nàng cũng bị mấy câu chuyện phụ mẫu kể sợ đến không dám đi, thật vất vả nàng mới trưởng thành, lá gan cũng to lên, kết quả vừa quay đầu đã lập gia đình, nàng là một thiếu phụ đã đã kết hôn thì dính vào làm gì chứ.

Chung Ly Lạc nhìn vẻ mặt chờ mong của nàng, toại nguyện nhẹ gật đầu, "Được."

Dung Gia Hủy thấy nàng đồng ý, vội vui vẻ rạo rực làm nũng với cha mẹ, tuy rằng Chung Ly Lạc nhìn gầy gầy, lại không hiểu sao có thể khiến cho trưởng bối yên tâm, cho nên Dung Gia Hủy mới một vừa hai phải lôi kéo nàng.

Quả nhiên, Dung Sâm cùng Vu thị chỉ dặn dò vài câu đừng có chạy lung tung, mang theo nhiều người một chút sau đó liền đồng ý.

Chỉ là, đến Tết Nguyên Tiêu đêm hôm đó, Dung Gia Hủy nhìn tên Tiểu Đậu Đinh nào đó, không khỏi chán nản mà nghĩ, vì sao cha mẹ còn muốn các nàng mang theo một Dung Gia Trạch ở đằng trước đây? Bất quá có thể ra ngoài vui đùa một chút cũng không tệ rồi, mang theo trẻ nhỏ liền mang theo trẻ nhỏ a!

Trên đường cái Tết Nguyên Tiêu, xác thực vô cùng náo nhiệt như trong tưởng tượng của Dung Gia Hủy, người đến người đi, nhiều loại hoa đăng treo đầy phố lớn ngõ nhỏ, quả nhiên là Hỏa Thụ Ngân Hoa Bất Dạ Thiên (đèn đuốc rực rỡ như ban ngày), bốn phương dọc trên đường phố còn có xiếc ảo thuật, đoán đố đèn các loại trò vui thú vị.

Xuống xe ngựa, Dung Gia Hủy nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, giống như hài tử, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ ngăn không được, Dung Gia Hủy ngắm nhìn hoa đăng thiên hình vạn trạng, chỉ hận không thể mang hết về, sau khi nàng chọn lựa khéo léo kĩ lưỡng, mua ba cái hoa đăng cùng Chung Ly Lạc Dung Gia Trạch mỗi người một chiếc, lôi kéo hai người bọn họ đến chỗ tối đi dạo, bọn nha đầu theo sát sau lưng bọn họ, sợ không cẩn thận một cái liền lạc mất ba người.

Dung Gia Hủy cùng Dung Gia Trạch thật không hổ là thân tỷ đệ (chị em ruột) cùng một mẹ sinh ra, chỉ cần vừa thấy bán quà vặt liền chạy không thấy chân đâu, hai người ban đầu còn ngồi xuống ăn, về sau nghĩ không có người quen, liền không quan tâm, vừa đi vừa ăn.

Bất quá, Dung Gia Hủy quay đầu nhìn tay Chung Ly Lạc kia trống không, nào có đạo lý bọn hắn ăn no, Chung Ly Lạc lại bị đói, tình nguyện giơ lên túi giấy hướng nàng, "Hạt dẻ mềm, ngươi có ăn một chút không?"

"Đây..."

Thấy nàng ngượng ngùng, Dung Gia Hủy đưa đến trước mắt nàng lắc lắc, "Ân, ngọt."

Thấy hạt dẻ mềm đã kề đến bên miệng nàng, nàng cũng chỉ đành cẩn thận từng li từng tí tránh khỏi ngón tay của Dung Gia Hủy ăn vào trong miệng, thực may mắn đây là ban đêm, cho dù ánh nến sáng ngời, hiện tại cũng không thấy được trên mặt nàng nhiễm lên một vòng ửng đỏ.

Hạt dẻ mềm này, xác thực rất ngọt đấy.

Dung Gia Trạch oán niệm ở một bên nhìn, hâm mộ tột đỉnh, hắn giật giật ống tay áo tỷ tỷ làm nũng nói: "Đệ cũng muốn ăn!"

Dung Gia Hủy mắt trắng không còn chút máu nói: "Thứ trong tay đệ với ta không phải giống nhau sao!"

Dung Gia Trạch nhăn mũi suy nghĩ một chút sau đó cúi đầu xuống, lưu luyến liếc nhìn túi giấy trong tay, sau đó ném nó vào trong ngực Chung Ly Lạc, cười ngốc ngếch hề hề lấy lòng Dung Gia Hủy.

Thấy vậy, Dung Gia Hủy xoa đầu hắn, khen ngợi nói: "Đệ đệ nhà ta rút cuộc cũng trưởng thành rồi, biết chia sẻ là gì, thật ngoan."

Nói xong, Dung Gia Hủy lấy ra một hạt dẻ mềm, Dung Gia Trạch vội vàng há to miệng ra, kết quả Dung Gia Hủy lại trở tay nhét vào trong miệng mình.

Sau đó nàng xoay người đi dạo tiếp, Dung Gia Trạch mím môi, đành phải đoạt lại túi giấy trong tay Chung Ly Lạc rồi trừng mắt liếc một cái.

Chung Ly Lạc nhìn hai kẻ dở hơi này, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Vài thiếu nữ nhà giàu mang theo mấy tiểu nha hoàn gần đó lần đầu thấy một thiếu niên tuấn tú như vậy, trong lúc nhất thời không khỏi đỏ ngẩn mặt, thiếu chút nữa đụng vào quầy hoa đăng, mấy tiểu tỷ muội ngươi đẩy ta xô, nhưng vì xấu hổ, không ai dám tiến lên một bước.

Mắt nhìn thấy nhóm người bọn họ sắp rời đi, một thiếu nữ to gan đẩy tay nha hoàn muốn ngăn cản ra, chạy nhanh đến trước mặt Chung Ly Lạc, thiếu nữ bất quá mười bốn mười lăm tuổi, xinh đẹp động lòng người, nàng giương khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhiễm một tầng mồ hôi mỏng, có thể thấy thập phần khẩn trương, cả người đều phát run.

"Công tử..." Thiếu nữ khẽ gọi, thanh âm có chút run rẩy.

Chung Ly Lạc nhìn nàng không hiểu gì, ánh mắt tỏ ý nàng có việc thì nói thẳng.

Thiếu nữ dưới ánh mắt cổ vũ của hạ nhân, lắp bắp nói: "Nô... Nô gia..."

Thấy nàng cả buổi đều ở đây nô nô nô nô, Dung Gia Hủy ở một bên không nhịn được lên tiếng: "Vị... Tỷ tỷ này, có chuyện gì cứ việc nói thẳng."

Thiếu nữ cúi đầu xuống, sau một chút do dự, vẫn lấy hết dũng khí, tháo ngọc bội bên hông xuống, nói: "Nô gia tự biết bồ liễu chi tư (liễu yếu đào tơ), không xứng với nhân vật như công tử, không dám có yêu cầu xa vời gì khác, chỉ cầu công tử nhận lấy vật này, giữ lại làm kỷ niệm, thành toàn một mảnh tâm tình của ta, nô gia dù chết cũng cam lòng."

Nha hoàn bên người thiếu nữ lúc này cũng chạy tới bên cạnh nàng, thấy nàng như thế, vội lên tiếng: "Tứ tiểu thư, chuyện này ngàn vạn lần không thể, nếu truyền ra ngoài, danh tiết của người liền mất hết rồi!"

Thiếu nữ tính tình sảng khoái, nàng dậm chân, hướng nha hoàn nói: "Ta thực sự không muốn giữ danh tiết thì sao!"

Thật sự là Lam Nhan hoạ thuỷ!

Trong lòng Dung Gia Hủy lập tức bùng lên một ngọn lửa vô danh, nàng đẩy người Chung Ly Lạc đang hoá ngốc, nói với thiếu nữ: "Lấy lại đồ bỏ đi của ngươi mau, hắn đã có hôn ước rồi, không ai khác chính là ta ở trước mặt ngươi đây, dám đánh chủ ý lên vị hôn phu của ta, đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?"

Nghe xong, Dung Gia Trạch không khỏi kinh hô: "Tỷ!"

Dung Gia Hủy quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, tỏ ý bảo hắn câm miệng.

Thiếu nữ cực kỳ lúng túng, lúc trước nàng nhìn bộ dáng của ba người này, còn tưởng rằng là ca ca mang theo đệ đệ cùng muội muội chứ.

Nhưng mà, nàng nhìn bộ dáng tức giận của Dung Gia Hủy mặc dù dung nhan mỹ lệ nhưng vẫn còn là hài tử châu tròn ngọc sáng, thật sự là không thể nghĩ được mặt khác đi.

Dung Gia Hủy nhìn nàng kia mang theo ánh mắt dò xét hoài nghi, liền thấy tức giận, quyết định khoác tay Chung Ly Lạc nói: "Chúng ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ kết hôn không được sao, thật ra thì, ta thấy bộ dạng ngươi có vẻ gia thế cũng không tệ, làm thiếp cho nhà ta cũng không tính là thiệt thòi, đáng tiếc a, tỷ tỷ ngươi không có hứng thú làm hiền thê mà muốn làm sư tử Hà Đông, nếu như ngươi lại nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí."

Lời này của Dung Gia Hủy có chút khó nghe, cô nương kia nhìn cũng biết là tiểu thư gia đình giàu có, đã bao giờ bị người khác nói như thế, lập tức chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nhìn người, nàng bụm mặt, lệ tuôn như mưa, khóc lóc chạy đi.

Dung Gia Trạch thấy nàng chạy mất, giật giật vạt áo Dung Gia Hủy nói: "Tỷ, có phải tỷ quá hung dữ rồi không, nhìn xem, làm nàng khóc rồi."

Dung Gia Hủy tức giận trừng mắt liếc hắn một cái nói: "A ui, thấy cô nương nhà người ta xinh đẹp như hoa, ngươi thấy thương hương tiếc ngọc có phải không?"

Dung Gia Trạch vội vàng lắc đầu, "Không có không có."

Dung Gia Hủy thấy mình còn kéo tay Chung Ly Lạc, vội rút ra, có chút cứng ngắc cười nói: "Ta nghĩ ngươi cũng không thích dây dưa với người khác, liền tự quyết định một chút."

Chung Ly Lạc giơ tay lên, do dự một lát sau, vẫn xoa xoa đầu của nàng, thản nhiên nói: "Sau này ngươi chớ nói lung tung như vậy nữa."

Nghe xong, Dung Gia Hủy khẽ giật mình, là nàng làm sai chuyện, nữ hài kia đẹp như vậy, Chung Ly Lạc thích cũng là bình thường, nhưng thật ra nàng bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác rồi.

Nàng sống lại lần nữa, đương nhiên là muốn coi Chung Ly Lạc thành vật sở hữu của mình, đồng thời nàng cũng không cho bất luận kẻ nào mơ ước tới hắn, nhưng lại chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của Chung Ly Lạc.

"Thực xin lỗi a." Nàng nhỏ giọng nói.

Thanh âm rất nhẹ, nhưng Chung Ly Lạc có thể nghe được, nàng thở dài, lời nói sâu sắc: "Gia Hủy, ngươi không cần lúc nào cũng nói xin lỗi với ta, ngươi thật sự đã thay ta giải quyết phiền phức, ta lần đầu gặp phải chuyện như vậy, có chút không phản ứng kịp, đa tạ ngươi, nhưng mà, ngươi là nữ hài tử, cũng có hôn ước, ngươi nói như vậy người khác mà biết, thì không tốt cho thanh danh của ngươi."

A, Dung Gia Hủy sững sờ, lại là bởi vì, lo lắng cho thanh danh của nàng sao?

Dung Gia Trạch vẫn đang ăn hạt dẻ mềm lúc này cũng gật đầu nói: "Tỷ, lần đầu tiên ta thấy hắn nói có chút đạo lý."

khuôn mặt Dung Gia Huỷ đỏ lên, đem hạt dẻ mềm trong tay ốp mạnh vào mặt Dung Gia Trạch, hung ác nói: "Tiểu tử đang chết! Đệ câm miệng!"

Bất quá, nàng vuốt vuốt tóc bên gò má đào, nghĩ lại, hôn ước của nàng cùng nhà Lễ bộ Thượng thư kia, cũng nên sớm tìm cách giải trừ nhanh mới được.

Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong148!