Không Biết Tướng Quân Là Nữ Lang

Chương 2



Editor: Quân Lâm Uyên

Cảm giác chết đi, nguyên lai là như thế này sao?

Dung Gia Hủy cảm thấy mình tựa như đã ngủ trăm ngàn năm, khi đầu óc của nàng lần nữa tỉnh táo lại, chỉ cảm giác toàn thân vô lực, trước mắt một mảnh tăm tối.

"Gia Hủy! Gia Hủy!"

Giống như có người đang gọi nàng...

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Giọng nữ dịu dàng này, rất quen thuộc rất quen thuộc...

Mẫu thân...

Là mẫu thân sao? Năm đó nàng hai mươi hai tuổi, mẫu thân nhiễm bệnh nặng chết đi, cho tới nay, mẹ ruột yêu thương nàng nhất... Bao nhiêu lần nàng chịu vô vàn ấm ức, chỉ ước muốn về lại chốn xưa, sau đó nhào vào trong ngực mẫu thân thống thống khoái khoái mà khóc một trận, nhưng mà, nàng không thể, từ đầu không biết mẫu thân chịu khổ sở, sau này, cũng không còn cơ hội nữa rồi...

Mẫu thân của nàng...

"Gia Hủy! Con đừng dọa nương a! Con tỉnh a! Gia Hủy! Gia Hủy!"

"Phu nhân, đại phu nói rồi, Gia Hủy thực sự không có việc gì, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại thôi."

Phụ thân? Còn có phụ thân, phụ thân cũng ở đây? Đây là bao nhiêu năm về trước vậy? Bất quá, tỉnh lại? Chẳng lẽ làm quỷ, cũng tỉnh được sao? Địa Phủ này thật ra so với nàng tưởng tượng quả thực không giống chút nào, nàng nghĩ vậy, lúc này, bên tai của nàng, phụ thân cùng mẫu thân vẫn còn tiếp tục nói chuyện.

"Ngươi nói nghe mới nhẹ nhàng làm sao, cũng không phải thịt cắt từ trên người ngươi xuống! Ngươi không đau lòng nhưng ta đau!"

"Phu nhân nàng..."

"Ta cái gì ta?!"

"Không có gì..."

"Ngươi cút ngay cho ta! Chớ cản đường!"

Dung Gia Hủy nghe tiếng bước chân của mẫu thân, cảm giác nàng đã ra khỏi phòng, thanh âm trung khí mười phần truyền vào cửa sổ: "Các ngươi rốt cuộc trông chừng đại tiểu thư như thế nào vậy! Để cho nàng ngập đầu trong nước sắp chết rồi! Là muốn tức chết ta sao! Ma ma đâu, ngươi cho người đem đám gia hỏa luôn khiến người ta không bớt lo kéo hết ra ngoài cho ta, phạt năm mươi trượng, bán hết đi! Tránh chướng mắt, Dung gia chúng ta nuôi không nổi đám vô dụng bọn họ."

Nghe tiếng cầu xin tha thứ của mọi người, Dung Gia Hủy sững sững sờ sờ, đầu úng nước rồi? Không đúng, nàng nhớ nàng không phải chết như vậy, tuy rằng mất mặt, nhưng nàng xác thực chính là bị dưa lạnh làm cho nghẹn chết, một người lanh lợi như nàng, bên người có tám cái chân luôn đi theo, từ nhỏ đến lớn nhưng chưa từng ngã xuống nước, mẫu thân nói chuyện đó đến tột cùng là ý gì? Chẳng lẽ là, Liễu gia kia nói nàng trượt chân rơi xuống nước? Không không không, nàng càng nghĩ càng loạn.

Mang theo vài phần nghi hoặc, nàng cố gắng nâng mí mắt như nặng ngàn cân, mở hai mắt ra, mờ ảo trước mắt dần dần bớt đi, đập vào mắt, cũng không phải là cái giường tinh xảo bốn chân làm bằng gỗ tử đàn của nàng, mà là chiếc giường gỗ điêu khắc từng đoá hoa lê vàng với màn lụa treo màu tím nhạt, chiếc giường rất quen thuộc...

Này giống như là, giường ngủ ở nhà mẫu thân của nàng...

Chẳng lẽ, cha mẹ còn xây một Hầu phủ giống y như đúc ở dưới đất, ngay cả giường cũng làm giống như vậy, khắc bông hoa giống y như thế? Hay là, kỳ thật chẳng qua là nàng hoa mắt?

Nàng vươn tay, dụi dụi mắt, lại nhìn, cảnh tượng trước mắt không thay đổi chút nào, vậy không phải là hoa mắt...

Lúc này, phát hiện nữ nhi bảo bối đã tỉnh lại, Trấn quốc hầu Dung Sâm vui vẻ, vội cùng người đối diện ở bên ngoài vẫn còn phát giận với nô tài hô: "Hiểu Hà! Gia Hủy nó tỉnh rồi!"

Vu thị vẫn còn ở ngoài răn dạy nô tài liền sững sờ, vội vàng trở vào đẩy Dung Sâm đang muốn xúm lại nói chuyện với nữ nhi ra, ngồi bên cạnh giường.

Dung Gia Hủy lúc này đã được đỡ ngồi dậy, mềm nhũn dựa vào giường, hiện tại đầu tóc dài của nàng còn chưa khô hẳn, mặt tròn nhỏ nhắn sau khi hạ sốt lộ ra một chút tái nhợt, một đôi mắt hạnh ẩm ướt lăng lăng nhìn Vu thị.

Nàng đã rất rất lâu không thấy được vẻ tươi cười rạng rỡ như thế của mẫu thân rồi.

Nàng nghẹn ngào nói: "Mẫu thân..."

Mới mở miệng, chính nàng cũng chấn kinh rồi, tiếng nói non nớt như hài đồng này, thật là nàng sao?

Nàng run rẩy, vươn tay nhìn nhìn, đôi tay này... Đây đúng là tay của nàng, tuy nhiên không hiểu sao nhỏ đi rất nhiều.

Chuyện gì xảy ra?!

Nàng kinh ngạc không thôi, hai mắt mông lung đẫm lệ lại lần nữa nhìn về phía mẫu thân...

Mẫu thân xác thực vẫn là mẹ ruột của nàng, chân mày giống như vậy, mắt giống như vậy, nhưng lại không phải mẫu thân nàng nhìn thấy lần cuối cùng, mẫu thân nàng khi mất, vừa mới ba mươi chín, mà mẫu thân ở trước mắt, bất quá mới hai mươi mấy tuổi, vẻ ngoài được bảo dưỡng tốt nhìn như thiếu nữ, bộ dáng lại nhiều thêm mấy phần thành thục thuỳ mị.

Đây là chuyện gì xảy ra? Xuống Địa Phủ, đều có thể trẻ ra mười tuổi sao? Hay là, nàng nhìn về hướng cửa sổ, ánh mặt trời sáng rực chói mắt...

Kỳ thật đây không phải Địa Phủ?

Vu thị bình thường không nhịn được nhất là bộ dáng đáng thương này của nữ nhi, nàng đưa tay ôm nữ nhi vào trong lòng, ôn nhu nói: "Gia Hủy, con thấy thế nào? Có gì không thoải mái phải nói với nương, con biết không, con thật là doạ chết nương rồi."

Dung Gia Hủy nhu thuận rúc vào ngực Vu thị, trên khuôn mặt tròn tròn, tràn đầy khiếp sợ, nàng nay đã hai mươi bốn, gả cho tên Liễu gia kia tám năm sống một mình thờ chồng chết, tuổi tác hôm nay sao lại giống như trở lại làm hài đồng rồi? Chẳng lẽ là, nàng kỳ thật không bị nghẹn chết, mà là quá nhớ nhà nên nằm mơ, có lẽ hiện tại, nàng hai mươi tư tuổi đang nằm trên giường thiên công bát bộ kêu gọi phụ thân mẫu thân. Hay là, thời gian hơn mười năm kia mới là mộng, một giấc mộng dài đến vài chục năm? Trang Chu Mộng Điệp, Điệp Mộng Trang Chu, trước kia nàng còn cảm thấy hài hước, hôm nay chính nàng lại bị thật thật giả giả giả giả thật thật làm cho hồ đồ rồi.

"Phu nhân tha mạng!"

Nghe tiếng bọn nha đầu bên ngoài cầu xin tha thứ, Dung Gia Hủy lập tức tỉnh táo hơn một chút, thời gian đó cũng có chút không đành lòng, hành vi của trưởng nữ, nàng một mực lớn lên trong thiên kiều vạn sủng, mỗi ngày mở mắt ra, luôn có một người đến hầu hạ trong phòng, thiếp thân thị nữ thì có bốn người, càng khỏi phải nói đám tiểu nha đầu rồi, các nàng đều đi theo nàng ăn ngon mặc ấm, nguyên một đám da mịn thịt mềm, mà những năm mươi trượng, cho dù là người cường tráng nam nhi cao bảy thước, cũng có thể mất mạng, nếu vì nàng là nguyên nhân khiến nhiều người chết, nàng sau này sao có thể ngủ yên.

Tuy nói nàng lúc này đối với việc rơi xuống nước gì đó hoàn toàn không rõ ràng lắm, không biết những người này có thật là vô tội không, chỉ là nàng vẫn kéo ống tay áo mẫu thân cầu xin: "Nương, đều tại con không cẩn thận, người đừng đánh các nàng có được không, cũng đừng bán các nàng có được không?"

Vu thị lúc ấy thấy nữ nhi bất tỉnh nửa ngày liền nổi nóng, cho nên mới mở miệng muốn đánh năm mươi trượng, trên thực tế, hai ba mươi trượng đã đủ chết rồi, đợi đến lúc nàng phục hồi tinh thần, cũng cảm thấy mình phạt có chút quá nặng đi, nhưng nàng lại không thể để xuống mặt mũi mà đổi lời được, thấy nữ nhi cũng mở miệng muốn xin rồi, quyết định thuận theo ý nữ nhi, nhẹ gật đầu, nháy mắt một cái với đại nha hoàn thiếp thân Ngọc Như bên cạnh mình, Ngọc Như hiểu ý, liền lui xuống.

Sắp xếp hết những việc này, Vu thị dịu dàng vươn tay, chỉnh trang lại đám tóc dài của Dung Gia Hủy có chút loạn, cũng may bọn nha đầu kia kịp thời tìm người tới cứu, nữ nhi ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, phương diện khác cũng không có bệnh gì, nếu như khuê nữ bảo bối có chuyện không hay xảy ra, nàng thật sự chỉ muốn chết đi cho rồi.

Mà lúc này, thấy sẽ không có người bị đánh chết, cũng là mong muốn của Dung Gia Hủy, nàng nhìn bộ dáng dịu dàng của mẫu thân thay nàng sửa sang lại tóc ở trước mặt, không khỏi đau xót trong lòng, cha nương của nàng, cho tới bây giờ đều sủng ái nàng nuông chiều nàng như vậy, đúng thật là lúc xuất giá mất đi rồi, mới biết được cha mẹ tột cùng tốt đến cỡ nào.

Nghĩ đến mức này, nàng nhào vào trong ngực Vu thị, khóc thút thít vài cái, sau đó liền nhịn không được nữa, lên tiếng khóc to, khóc khóc, nàng co người lại, mang theo giọng mũi dày đặc nói: "Mẫu thân, con thật sự cho rằng... Thật sự cho rằng con sẽ không được gặp lại người nữa!"

Vu thị miệng khô khốc, không phải là không có khả năng, nàng lúc ấy nhìn thấy nữ nhi ướt sũng được vớt lên, tâm quả thực cũng muốn nát rồi, khi nhìn nữ nhi hôn mê bất tỉnh, nàng chỉ biết cầu Bồ Tát phù hộ ít nhiều, chỉ cần nữ nhi tỉnh lại, lấy mạng của nàng đổi cũng được.

Nàng nhẹ vỗ về tóc Dung Gia Hủy, nói: "Không sao, nương ở đây."

"Ừm ừm..." Dung Gia Hủy một bên khóc, một bên đáp lung tung.

Nàng gắt gao ôm Vu thị, cảm thụ được nhiệt độ Vu thị truyền đến bên người, cho dù là mơ cũng tốt a, nàng có thể nhìn thấy mẫu thân lần nữa, ôm mẫu thân một cái, cũng đã đủ rồi.

Nghỉ ngơi vài ngày sau, Dung Gia Hủy cuối cùng cũng từ chỗ nha hoàn biết rõ nguyên nhân mình bị rơi xuống nước, hóa ra là bởi vì chơi bịt mắt trong vườn hoa, chân tướng là thế này, các nàng nói nàng lúc ấy bịt mắt bắt nha hoàn, tất cả mọi người đều là tiểu cô nương trong nhà, vui vẻ hồn nhiên chơi quên mình, không nghĩ rằng, vui chơi gần tới bờ hồ, nàng sơ sẩy một cái, lòng bàn chân trơn trượt, liền ngã vào đó, hơn nửa ngày mới được vớt lên, đúng là dọa chết người.

Bất quá là rơi xuống nước mà thôi, kỳ thật cũng không phải chuyện lớn, nàng xưa nay không bao giờ chịu ngồi yên, nằm vài ngày như vậy, nàng cảm thấy cả người đều muốn mốc meo rồi, từ đầu nàng còn lo lắng đây kỳ thật chẳng qua là một giấc mơ đẹp, chỉ cần nàng mở mắt ra, trước mắt vẫn như cũ là sắc mặt không kiên nhẫn của Liễu Thiên Thần, mà mẫu thân, thì lẻ loi trơ trọi nằm ở phần mộ tổ tiên.

Mà bây giờ, đã trải qua vài ngày ngủ rồi tỉnh, nàng cũng không còn cách nào coi đây là mộng cảnh. Chẳng lẽ kỳ thật vài chục năm kia mới là giấc mộng? Là nàng trượt chân rơi xuống nước hôn mê, trong khoảng thời gian này nằm mộng, một giấc chiêm bao chính là vài chục năm.

Ý nghĩ này, thứ cho chính nàng cũng không thể tin phục, nhưng thiên hạ này rộng lớn không thiếu cái lạ, chuyện này cũng không phải là không có, đoán chừng là Bồ Tát thương tiếc nàng chưa đến ba mươi đã bị buồn bực sầu não mà chết, không đành lòng, để cho nàng mơ thấy mười mấy năm trước gợi lại kỷ niệm?

Càng nghĩ càng không hợp lý rồi, mà thôi mà thôi, không nên quá mức chú ý tới cái này, càng nghĩ càng khó giải thích, dù sao nàng hiện tại chỉ có mười hai tuổi, cũng không phải hai mươi tư tuổi, cần gì phải quan tâm nàng mơ ngủ hay là được sống lại lần nữa đây.

Nhưng mà, vị Định Viễn hầu Chung Ly Lạc kia thật sự tồn tại sao? Nếu hắn vẫn còn ở đây, vậy có thể chứng minh hết thảy không phải là mơ rồi, trong ký ức của nàng nhiều người như vậy, chỉ có hắn, là sau khi nàng mười hai tuổi mới xuất hiện đấy.

Bất quá, nếu như hết thảy không phải mộng, hắn tồn tại như trong lời nói, hiện tại bất cứ chuyện gì cũng chưa có bắt đầu, nàng mới mười hai tuổi, họ Chung Ly kia không sai biệt lắm chính là đến năm nàng mười hai tuổi, cho dù không nhớ ra được rút cuộc là tháng nào ngày nào, dù sao hiện tại vẫn là chưa tới.

Cũng vậy chẳng biết tại sao, nàng lại có chút hy vọng hắn đến, có lẽ là do chiếm được tiên cơ, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, có lẽ lại chỉ muốn liếc hắn một cái, từ biệt mười một năm, nàng cũng rất muốn thấy hắn đến cùng trở thành người như thế nào rồi...

Mắt thấy ánh mặt trời ngả về phía Tây, bầu trời bị nhuộm thành màu đỏ, nàng nói với những nha hoàn đang nói gì đó với nhau kia là nàng muốn nghỉ ngơi, không cho phép tới quấy rầy, đợi các nàng đi rồi, nàng liền nhảy ra cửa sổ vụng trộm chạy khỏi gian phòng, ai thích nằm thì nằm đi!

Tuy nói ban ngày mặt trời chói chang, đến chạng vạng tối, đón tia ngũ sắc, gió nhẹ thoảng qua từng đợt, thật ra thoải mái dễ chịu cực kì, nàng ở dưới trời chiều đi tới đi lui, nội tâm nàng tràn đầy yên bình khó có được.

Lúc này đang là tháng sáu giữa hè, hoa sen trong hồ nước nở vô cùng đẹp, nước hồ xanh biếc, hoa sen khoác áo lụa hồng tươi, đẹp không sao tả xiết, thấy vậy nàng không khỏi có chút muốn chạm vào, chuyện ngã xuống nước này nàng căn bản không có ấn tượng gi, tự nhiên đối hồ nước này không chút sợ hãi, nàng ngồi xổm trên bờ, vươn tay muốn ngắt một cành hoa sen mang về bày ở trong phòng.

Nàng cúi người, lúc bàn tay nhỏ bé đang muốn vươn ra chạm vào hoa, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng quát to: "Ngươi đang làm gì vậy!"

Đột nhiên một tiếng quát to phát ra từ trong cuống họng kia làm Dung Gia Hủy lập tức sợ run một cái, không phải chứ, vừa mới trốn ra đã bị bắt lại a, nàng hoảng hốt, vội muốn đứng lên, kết quả chân mềm nhũn, cả người mất đi thăng bằng, lung lay sắp đổ, nàng cố gắng muốn để mình dựa vào một điểm bên cạnh, ngã trên bờ so với ngã trong nước khá hơn chút, kết quả, vẫn là cắm đầu xuống nước.

Cái ao này xem ra sâu khoảng chừng một trượng, đã trải qua một ngày nắng gắt, còn mang theo nhiệt lượng, nước trong hồ mang theo ấm nóng chảy vào miệng nàng, nàng một bên vùng vẫy đập nước, một bên muốn phun nước ra ngoài, kết quả càng uống càng nhiều, nàng thật đúng là tự tìm chết, phụ mẫu bảo nàng ở trong phòng, quả nhiên là vì muốn tốt cho nàng a...

Thời gian dần trôi qua, nàng không động đậy chỉ vùng vẫy một chút, trong mơ mơ màng màng, nàng chỉ cảm thấy ngang hông mình giống như có thêm một cánh tay, ôm lấy nàng, nàng không hiểu sao liền an tâm, nhắm mắt, yên lòng ngất đi.

Lại lần nữa khi mở mắt ra, nàng đã quay về gian phòng của mình, nha hoàn thấy nàng tỉnh, mặt lộ vẻ vui mừng, vội chạy ra ngoài thông báo lão gia phu nhân.

Dung Gia Hủy ngồi dậy, sờ lên tóc chưa khô hết của mình, chớp chớp mắt, liền thấy mấy người đi đến, trên mặt phụ thân giận dỗi, mẫu thân cau mày, còn có...

Ánh mắt nàng sáng lên, kinh ngạc nhìn thiếu niên lang mười mấy tuổi trước mắt dáng người cao ráo bộ dáng xinh đẹp hơi có chút tức giận giống nữ nhân, dung mạo của hắn, cùng Chung Ly Lạc trong ký ức của nàng dần dần mơ hồ khớp lại với nhau.

Còn không đợi nàng mở miệng, Dung Sâm liền khiển trách: "Con còn chưa nhớ đời hay sao! Còn dám nghịch nước! Nếu chúng ta không tới đây, con chết đuối liền không có ai biết! Để con ngoan ngoan ở trong phòng, tại sao con luôn không nghe lời vậy, con..."

Nếu không phải do tiếng của người kia, mới không cắm đầu xuống nước đâu, Dung Gia Hủy oán thầm nói, bất quá nàng không dám nói ra, chỉ có thể cúi thấp đầu ngoan ngoan nghe phụ thân nhà mình dạy bảo.

Phụ thân nghiêm khắc mẫu thân nhân từ, thấy hắn nói nặng lời như vậy, bộ dạng còn càng nói càng tức, Vu thị ở một bên cũng có chút nghe không vào, nàng giật giật ống tay áo Dung Sâm nói: "A Sâm, chàng đừng nói nữa, ta nghĩ Gia Hủy cũng biết sai rồi, sau này khẳng định không dám nữa, chàng không phải có ý định muốn thêm vài người bảo hộ sao, tăng thêm là tốt rồi, huống hồ, nếu không phải tiếng của người kia, Gia Hủy sao có thể bị dọa đến té xuống."

Dung Gia Hủy không khỏi nhẹ gật đầu, quả nhiên vẫn là mẫu thân tốt nhất, huống hồ nàng cũng không có việc gì, kỳ thật chỉ uống vài ngụm nước mà thôi.

Dung Sâm liếc Vu thị một cái nói: "Mẹ nuông chiều quá thì con hư, nàng chính là quá che chở nó, nó a, chính là bị nàng làm hư đấy!"

Thấy người ta xuống nước liền bắt đầu nã pháo, Vu thị mới lười phản ứng lại hắn, nàng thấy Chung Ly Lạc đứng ở một bên cũng không nói chuyện, ngậm cười lắc đầu, sau đó liền lôi kéo hắn đi đến bên giường Dung Gia Hủy, nói: "Gia Hủy, vị này chính là Chung Ly Lạc ca ca của con, năm nay là tròn mười lăm tuổi rồi, vừa rồi may mà có hắn lập tức vớt con lên, ân, còn không mau cảm tạ ơn cứu mạng của ca ca."

Thật sự là Chung Ly Lạc a, Dung Gia Hủy nghĩ đến tiền đồ xán lạn về sau của vị này, đầu óc xoay chuyển, trong lúc nhất thời cười đến phát ra ánh sáng rực rỡ, "Cảm tạ Chung Ly ca ca."

Nhìn bộ dáng nữ hài mặt tròn trước mắt ngũ quan tinh xảo cười đến dung mạo cong cong, trên khuôn mặt trắng nõn của Chung Ly Lạc không khỏi nhiễm lên rồi một tầng đỏ ửng, nàng nghiêng đầu, có chút không được tự nhiên nói: "Không cần."

Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158 và Bách Gia Trang QuanLamUyen_158!