Không Biết Tướng Quân Là Nữ Lang

Chương 7



Editor: ThanhPhong158

Hai mẹ con các nàng từ biệt lão phu nhân Tĩnh Quốc công, trở về nhà thời gian vẫn còn sớm, lão gia không biết đi tiêu dao khoái hoạt ở nơi nào rồi, còn thiếu gia vẫn còn đang học.

Hôm nay đi một chuyến đến nhà ngoài tổ mẫu cùng tỷ tỷ muội muội làm loạn lâu như vậy, Dung Gia Hủy có chút mệt nhọc, vừa vào phòng mình liền cắm đầu ngã quỵ ở trên giường, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, chiếc giường này chế tạo bằng ngọc gì đó, giống như là chiếu vô cùng mát mẻ, không quá lạnh, vô cùng thoải mái dễ chịu, dễ chịu đến mức nàng vốn chỉ định chợp mắt một chút, không cẩn thận liền ngủ sâu rồi.

Đến lúc nàng mở mắt ra, ban ngày đã thành buổi tối.

Nàng không thích trong phòng có người khác cho lắm, nên bọn nha đầu sau khi thấy nàng đã ngủ, liền lui ra ngoài canh giữ cửa ra vào.

"Bạch Lộ, Sương Hàng, Hàn Lộ, Cốc Vũ."

Nàng hô tên nha hoàn thiếp thân, người trước người sau ở bên ngoài lần lượt tiến vào hầu hạ nàng.

Rất nhanh, "Xoẹt zoẹt~" một tiếng, cửa bị đẩy ra, Bạch Lộ Sương Hàng đi đến cạnh giường đỡ nàng ngồi dậy, chuẩn bị giúp nàng thay quần áo, lúc này, Cốc Vũ lại ầm ầm ĩ ĩ chạy vào, chỉ chỉ bên ngoài nói: "Đại tiểu thư, ta nghe Lập Xuân tỷ bên người thiếu gia nói, hắn ở bên ngoài hình như lại bị Chung Ly thiếu gia đánh rồi! Nghe nói là bởi vì lưng Chung Ly thiếu gia bị người ta dán con rùa lên đó."

Dung Gia Hủy mặt không đổi "Ồ" một tiếng sau đó nói: "A Trạch này lại không biết sống chết mà chạy tới đắc tội hắn a, đáng đời."

Cốc Vũ lắc đầu, "Không không không, ta nghe Lập Xuân tỷ nói, thiếu gia thật sự không làm gì cả, hắn ở trước mặt mấy vị tỷ tỷ muội muội còn thề thề thốt thốt đó."

Dung Gia Hủy cười nói: "Ta nói a, từ lúc nào mà các ngươi bắt đầu tin lời của hắn như vậy rồi, đứa nhỏ này một bụng mưu ma chước quỷ, xưa nay lại cùng Chung Ly ca ca không hợp nhau, nghe ta, đừng tin hắn, còn lâu ta mới cho hắn làm vũ khí sử dụng."

Cốc Vũ lại nói: "Ta có nghe Đông Chí bên người thiếu gia nói hắn khóc suốt cả một ngày, họng đau không nói được a, giống như vịt đực, cất tiếng không được lưu loát."

Không nói được? Dung Gia Hủy sững sờ, chuyện xảy ra so với nàng tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, đúng lúc hiện tại là giờ ăn cơm tối, có chuyện gì đợi tí nữa trên bàn cơm hỏi, dù sao Dung gia ngoại trừ lúc ăn điểm tâm thì những lúc khác đều ngồi cùng bàn ăn, lúc Dung Gia Hủy đến, phụ thân mẫu thân còn chưa tới, Chung Ly Lạc cùng Dung Gia Trạch đang ngồi đợi bên cạnh bàn, sắc mặt không hẳn là tốt.

Dưới ánh nến, mắt với mũi Dung Gia Trạch đều đỏ hồng, xem ra là thật sự khóc đến lợi hại, lòng trưởng tỷ Dung Gia Hủy lập tức liền nhũn đi.

Nàng đến bên cạnh đệ đệ hỏi hắn: "A Trạch, đệ bị làm sao? Lúc Tổ phụ mẫu qua đời cũng không thấy đệ khóc thành như vậy a."

Dung Gia Trạch hít mũi một cái, quay đầu đi nói: "Ta mới không cần tỷ quan tâm, chúng ta không phải là bằng hữu thân nhất nữa rồi."

Dung Gia Hủy nhịn không được xúc động mắt trợn trắng, ôm mặt của hắn nói: "Ai làm bạn với ngươi, ta là thân tỷ của ngươi, nào, nói cho rõ ràng, ngươi đã làm chuyện xấu gì rồi?"

Dung Gia Trạch mím môi, ấm ức chỉ vào Chung Ly Lạc nói: "Hắn làm ta ngã! Chưa biết gì đã làm ngã ta! Con rùa cũng không phải do ta dán, ta còn không kịp làm gì đâu!"

"Ồ." Dung Gia Hủy thầm kín nói: "Vậy ngươi muốn làm gì?"

Dung Gia Trạch thấy mình lỡ miệng lập tức giật mình một cái, hắn vội vàng ngậm miệng nói: "Không có."

Dung Gia Hủy bất đắc dĩ, nàng sờ lên đầu của hắn rồi hướng Chung Ly Lạc cười xoà nói: "Đứa nhỏ này thực ra không xấu, thứ lỗi thứ lỗi."

Nhìn dung mạo Dung Gia Hủy mang theo ý cười, thần sắc Chung Ly Lạc cũng nhu hòa vài phần, "Làm thiếu gia té ngã cũng là do ta không đúng, hắn còn nhỏ tuổi, đồng ngôn vô kỵ (trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ), lúc ấy ta không nên quá so đo."

Dung Gia Hủy cười nói: "Cái gì mà thiếu gia với không thiếu gia, ngươi trực tiếp gọi hắn Gia Trạch là được rồi, miễn cho đứa nhỏ này quá coi trọng chính mình, đúng rồi đúng rồi, hắn nói gì khiến ngươi tức giận nha?"

Không đợi Chung Ly Lạc trả lời, Dung Gia Trạch liền chen miệng nói: "Ta chỉ nói hắn ngu xuẩn mà thôi, ai bảo hắn không phát hiện có người dán con rùa sau lưng hắn nha, còn bộ dạng ngây ngốc không biết vì sao người khác cười của hắn, đây không phải ngu xuẩn sao... Ai ôi!!!!"

Hắn còn chưa dứt lời, cái trán đã trúng 3 chưởng của Dung Gia Hủy.

Tuy rằng Dung Gia Hủy cũng cảm thấy ngốc nghếch này có chút đáng yêu, chỉ là thái độ thẳng thừng của hắn tùy tùy tiện tiện nói người khác là ngu xuẩn, thật sự là ngại ngùng với gia phong Dung gia bọn họ.

Dung Gia Hủy nắm lấy lỗ tai Dung Gia Trạch rồi hướng Chung Ly Lạc nói: "Về sau đứa nhỏ này có nói lời nào chọc giận ngươi, ngươi liền nói trực tiếp với ta, ta đến đánh hắn thay ngươi là tốt rồi."

Đây cũng là để bảo vệ đệ đệ nhà mình, Chung Ly Lạc nghĩ như thế, dù vậy nhưng nghe lời này của Dung Gia Hủy trong lòng nàng cũng cảm thấy thật khoan khoái.

"Được." Chung Ly Lạc một tiếng đáp ứng.

Thấy nàng dễ nói chuyện như vậy Dung Gia Hủy hé miệng cười cười, thở phào nhẹ nhõm, đầu năm nay làm việc gì cũng không dễ dàng a.

Nhưng là chuyện hư hỏng tương tự hiển nhiên vẫn chưa kết thúc sớm được, buổi sáng tinh mơ ngày thứ hai, Chung Ly Lạc vừa vào lớp học liền thấy trên bàn mình có một con nhện lớn đã chết, con nhện này ước chừng rộng một tấc, thân đen nhánh, lông tơ màu đen dài khắp toàn thân, thực sự quá dọa người đấy.

Nhìn xung quanh đều là thư sinh mười ba mười bốn tuổi bộ dáng yếu đuối sợ hãi, trong lòng Chung Ly Lạc không hề dao động, bất quá chỉ là con sâu chết mà thôi, có gì phải sợ.

Nàng cầm một chân nó lên, hỏi bọn hắn: "Là ai thả?"

Nàng vừa nói vừa cầm nhện lớn tới gần mấy vị đồng học, đệ tử đứng gần nàng nhất lập tức bị dọa đến nuốt nuốt nước miếng, hắn vội vàng chỉ chỉ tên mặt tròn mập mạp luôn cười tủm tỉm run rẩy nói: "Không phải ta! Là đệ đệ của Dung An kia, Dung Bình! Ta nói cho ngươi rồi, ngươi giơ cao đánh khẽ, nhanh lấy ra a! Ta... Ta..."

Thấy người này một bộ dạng muốn khóc, Chung Ly Lạc nhẹ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, toại nguyện từng bước một đi tới trước mặt Dung An lạnh run.

Dung an nhìn con nhện kia so với đồng tiền còn lớn hơn mấy lần, ngày thường hắn lợi hại bao nhiêu cũng không khỏi sợ hãi đứng lên, hắn run rẩy lấy tiếng nói: "Chung Ly đại thiếu gia, thay mặt đệ đệ ta xin lỗi ngươi, trở về ta nhất định cho hắn mấy cái bạt tai, quất hắn thành đầu heo, làm cho cha mẹ đều không nhận ra hắn, làm hắn thần chí không rõ không nhận ra cha mẹ, nên là ngươi có thể đem nó đi đi được không?"

Tay cầm theo con nhện đi khắp nơi, chuyện như vậy, dù là đứa nhỏ ba bốn tuổi cái gì cũng không hiểu cũng không dám làm a, họ Chung Ly này thật không hổ là cái Nam Man tử, ngoan độc! Ây da, làm sao bây giờ, chân hắn mềm nhũn rồi a.

Chung Ly Lạc nhìn hắn thật sâu sau đó cầm con nhện trực tiếp ném về phía đỉnh đầu của hắn, "Lễ vật này ta không thích cho lắm, ngươi vẫn nên mang về cho đệ đệ ngươi a."

Đáng tiếc, Dung An không nghe được lời nói này của nàng Dung An, hắn vừa nhìn thấy con nhện này bay tới, rước mắt lập tức tối om, sau đó chỉ nghe "Đùng" một tiếng, Dung An cao lớn thô kệch chóng mặt ngã trên đất, con nhện chết kia bay múa vừa vặn rơi trên mặt, phủ lên một bên mắt của hắn.

Chung Ly Lạc nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, dán con rùa vào lưng nàng đúng không, quân tử báo thù, một ngày không muộn.

Chung Ly Lạc xoa xoa tay, mắt nhìn Dung An hai mắt nhắm chặt nói: "Chờ hắn tỉnh lại, để hắn cảnh cáo đệ đệ của hắn một chút, bằng không lần sau liền nhét vào miệng hắn."

Đối với loại dũng sĩ tay không cầm nhện này, mọi người thật sự sợ hắn rồi, bọn hắn nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu như bằm tỏi.

Từ đó, thanh danh Chung Ly Lạc cũng truyền ra ngoài, chẳng qua là con nhện đen lớn đã chết kia người kể liền biến thành sống, thân to như nắm đấm, toàn thân là lông tơ năm màu, còn có thể nhả tơ, ân, tia cũng là năm màu rực rỡ, còn chứa kịch độc, vốn hài tử Dung Bình mười tuổi này muốn thay Dung Gia Trạch xuất đầu chơi trò đùa dai, cuối cùng lại biến thành đại chiến nhện tinh, khiến cho Chung Ly Lạc có chút dở khóc dở cười.

Hôm nay, Chung Ly Lạc tan học trở về, phía xa liền trông thấy mấy nữ hài tử duyên dáng thướt tha đứng ở trên cầu đang cho cá ăn, các nàng nhìn bộ dáng cá chép giành ăn trong hồ nước xinh đẹp cười đến cười run rẩy cả người.

Đúng lúc này các nàng phát hiện Chung Ly Lạc nàng, trong đó có nữ hài đã gặp nàng tay cầm một bao thức ăn cho cá cười hướng nàng phất phất tay, "Chung Ly ca ca!"

Chung Ly Lạc cười khẽ, là Dung Gia Hủy a.

Nàng rất thích bộ dáng Dung Gia Hủy cười rộ lên khoé môi cong cong, nữ hài này, tuổi còn nhỏ, y phục chỉnh chu, đã có bộ dạng tiểu đại nhân, đối với đệ đệ chỉ nhỏ hơn mình hai tuổi luôn mở miệng một tiếng hài tử, nhưng ở trước mặt mình không che giấu lộ ra vài phần khờ khạo.

Chung Ly Lạc là nữ nhi duy nhất, không có huynh đệ tỷ muội, phụ mẫu tuổi gần bốn mươi mới sinh ra nàng, đại khái cũng cảm thấy mình mệnh định không con, phụ thân liền coi nàng như nhi tử mà nuôi lớn, dạy nàng đọc sách tập võ, thậm chí trông chờ nàng đền đáp triều đình, giống như mình thật sự có con trai vậy, nàng giả trang đã rất lâu rất lâu, không chừng mặc trang phục nữ nhi lại làm cho người ta cảm thấy nàng đang giả gái, nàng kỳ thật cũng quên mất mình là nữ hài nhi rồi.

Nàng sờ búi tóc tròn trên đỉnh đầu một cái, lần đầu có chút hâm mộ búi tóc đẹp đẽ của Dung Gia Hủy.

Thấy nàng như phát ngốc, Dung Gia Hủy vươn tay nhẹ dao động trước mắt nàng, "Làm sao vậy? Ngươi nghĩ gì đó? Nhập thần như vậy a."

Chung Ly Lạc lắc đầu, "Không có, ngươi đang cho cá ăn sao?"

Dung Gia Hủy cười hì hì gật gật đầu, "Đúng nha, nhưng không biết cá chép xinh đẹp này ăn như thế nào, ngươi kéo hai con lên nếm thử xem sao?"

Sau đó, không đợi Chung Ly Lạc có phản ứng gì liền đút hai bao thức ăn cho cá vào tay Chung Ly Lạc, "Cùng cho ăn đi."

Chung Ly Lạc nhìn xem bao nhỏ trong tay, ngẩn người sau đó nhìn về phía Dung Gia Hủy, Dung Gia Hủy đang cười nhìn nàng, đôi mắt sáng long lanh.

Thấy nàng như đi vào cõi thần tiên, Dung Gia Hủy nhịn không được lấy cùi chỏ thọt nàng rồi cầm thức ăn cá trên tay, tỏ ý muốn cho ăn, sau đó liền bắt đầu líu ríu "Ừm, con vàng đen kia, ta thấy nó luôn đoạt đồ ăn của những con khác, cho nó ăn nhiều chút đừng để nó bị đói, còn có con màu đỏ, cái đầu nhỏ, cũng nên cho ăn nhiều, lớn hẳn..."

Chung Ly Lạc nhìn nàng chuyên tâm xem cá, khóe miệng nhếch lên độ cong đẹp mắt, cứ như vậy ngoan ngoãn tùy ý nàng sai khiến.